“Khi em tức giận chị dỗ dành,
Thương nhau không hết, giận sao đành.”
Khi Minh Tuệ vừa đặt chân xuống thành phố Nha Trang. Trong lòng cô là ngổn ngang những lo nghĩ. Huỳnh Minh Tuệ mở điện thoại lên xem, thấy một loạt tin nhắn Lâm Ân Tú gửi cho cô từ tối qua đến giờ:
“Em đang ở đâu?”
“Ba mẹ có làm gì em không?
“Em ổn chứ?”
“Em ở đâu? Sao không trả lời chị?”
“Chị lo lắng lắm trả lời chị đi.”
“...”
Và vài tin nhắn gần đây nhất:
“Em đến đâu rồi?”
“Vì gấp quá nên chị chỉ thuê được một căn trọ hơi xa trung tâm thành phố, nhưng nó lại khá gần công ty chị. Mình ở đỡ chỗ đó, bao giờ em ổn định thì chị sẽ tìm chỗ ở mới tốt hơn nha.”
“Khi nào em đến Nha Trang thì gọi chị, chị ra đón em.”
“...”
Huỳnh Minh Tuệ ra ghế đợi xe buýt ở trong bến xe để ngồi chờ. Cô bấm số điện thoại Ân Tú gọi cho chị, rất nhanh chóng đã có người bắt máy:
“Em đến đâu rồi? Vẫn khỏe chứ?”
Giọng điệu gấp gáp lo lắng của Lâm Ân Tú làm Huỳnh Minh Tuệ nghi ngờ, tại sao chị vẫn còn rất quan tâm đến cô như vậy nhưng lại để xảy ra những chuyện đáng buồn kia chứ?
Nén lại nghi hoặc, tự trấn an bản thân mình: “Minh Tuệ, mày hãy quên đi chuyện cũ, mày đã ra đây rồi, làm ơn hãy bắt đầu lại, xóa đi hết những thứ không vui đi.”
“Alo, em có đó không?”
Giọng nói Ân Tú lại vang lên bên kia, đầy lo lắng khi không nghe cô nói gì.
Minh Tuệ cố nở một nụ cười trấn an chính mình rồi nhẹ giọng:
“Dạ, em đây, em đang ở bến xe trung tâm phía Nam Nha Trang.”
Ân Tú thở phào nhẹ nhõm:
“Ừ, em ngồi đó đợi một chút, chị ra ngay đây.”
Huỳnh Minh Tuệ cất điện thoại vào trong túi xách, ngồi lặng im thẫn thờ ngắm nhìn xung quanh. Bến xe ở đây khá rộng nhưng lại vắng vẻ, không xô bồ và đông đúc như ở Sài Gòn. Minh Tuệ đưa mắt nhìn xa xa phía trước mặt còn thấy được dãy núi và một cánh rừng rộng lớn trải dài.
Không khí trong lành, dù mới sáng sớm nhưng đã có nắng nhẹ. Cô hít một hơi căng bụng, động viên bản thân lần nữa:
“Cố lên Minh Tuệ, mày làm được mà, cố lên. Chỉ là thay đổi địa điểm sống và làm việc thôi. Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp, chỉ cần bên cạnh chị là ổn mà, đúng không?”
Tầm mười lăm phút ngồi chờ, Huỳnh Minh Tuệ loáng thoáng thấy bóng dáng Ân Tú xa xa đang chạy xe đến, vẫn là chị như ngày nào, quen thuộc đến vậy, nhưng Minh Tuệ bất giác lại có chút không quen.
“Em chào chị.”
Cô ngượng ngùng nói, nghe hơi xa cách. Lâm Ân Tú cũng có chút ngại ngùng, chị xách va li của Minh Tuệ chất hết qua xe mình, treo cả mấy túi đồ linh tinh của cô qua xe chị.
Bàn tay lạnh vô tình chạm vào tay của Minh Tuệ, Ân Tú lại một phen nữa ngại ngùng mà lúng túng như thuở hai người mới gặp nhau.
Hai người bọn họ, chính xác là đang bắt đầu lại từ đầu, nhưng dường như ở giữa có một rào cản vô hình nào đó mà Minh Tuệ không thể nào gọi tên. Chỉ biết là nó làm cho cô và Ân Tú rất khó xử.
Huỳnh Minh Tuệ chạy xe máy theo sau xe của Ân Tú, lặng ngắm nhìn dáng người của chị. Cái dáng người mà hằng đêm cô đã nghĩ tới.
Lúc còn ở Sài Gòn, chạy xe đi đâu, Minh Tuệ thấy ai ai cũng giống chị, để rồi cô cố gắng chạy xe đuổi theo, kết quả luôn là hụt hẫng vì không phải.
Nhưng bây giờ đã khác, Minh Tuệ thật sự có thể nhìn thấy chị mỗi ngày. Có thể ăn cùng chị, ngủ cùng chị, vui hay buồn cùng chị. Mỗi sớm thức dậy người cô thấy đầu tiên cũng là Ân Tú. Đây là một chuyện đáng vui mừng. Vậy tại sao cô vẫn sầu lo?
Minh Tuệ gượng cười, cố gắng để bản thân mình vui vẻ hơn, đây có lẽ là nụ cười "vui vẻ" đầu tiên của cô sau những tháng ngày chịu quá nhiều tổn thương.
...
Nhà trọ nơi Lâm Ân Tú thuê khá đắt, một phần cũng do mới xây và nó khá rộng rãi. Hai người họ dường như là người thuê đầu tiên ở đây. Chủ nhà trọ vốn kinh doanh khách sạn, họ xây dựng dãy nhà trọ song song với khách sạn, sử dụng chung đường đi vào nên khá bất tiện.
Nhà trọ sạch sẽ, không nhỏ lắm lại còn có gác nữa. Minh Tuệ thật sự rất hài lòng. Đây sẽ là tổ ấm của cô và Ân Tú, sẽ là nơi bắt đầu của họ.
Khi Ân Tú dẫn cô vào phòng, chị nói:
"Em để tạm đồ đạc qua một góc đi, chị và em đi mua một số vật dụng cần thiết rồi về tính sau."
Do cả hai đều chưa có kinh nghiệm ở nhà trọ như thế này, nên loay hoay một buổi, cuối cùng cũng có thể gọi là miễn cưỡng mua đầy đủ dụng cụ cho bếp và nhà vệ sinh.
Ân Tú ghé chợ mua một ổ bánh mì thịt, rồi chở Minh Tuệ về thẳng phòng trọ, chị nói nhỏ:
“Em ăn đỡ bánh mì nha, chị chạy về nhà của cô ba để dọn đồ qua đây luôn, hôm qua chị bận làm quá nên chưa dọn được."
Lâm Ân Tú vốn quê ở Cam Ranh thuộc tỉnh Khánh Hòa, khi chị đi làm việc ở Nha Trang, phải ở nhờ nhà của người cô, chắc là do Minh Tuệ ra gấp quá nên chị còn chưa kịp dọn đồ nữa.
Nhìn bóng Ân Tú đi khuất, Minh Tuệ đi quanh phòng nhìn lại một lần nữa, rồi cô lấy những thứ đã mua ra sắp xếp cho hợp lí. Cả hai sẽ để xe ở sảnh của khách sạn nên ở dưới khá rộng. Nấu ăn, quần áo sẽ để ở dưới phòng, còn chỗ ngủ sẽ là trên gác.
Xong xuôi mọi thứ, Minh Tuệ ngồi gặm bánh mì, nhìn lại thành quả của mình, cái phòng vốn trống trải lúc sáng, bây giờ đã có chút thành tựu:
“Đây sẽ là tổ ấm của cô và chị. Thật tuyệt vời.”
Huỳnh Minh Tuệ thầm nghỉ rồi cười ngốc nghếch. Sau khi tắm rửa xong, Lâm Ân Tú vẫn chưa về, Minh Tuệ vì mệt mỏi mà nằm bừa ra sàn nhà, ngủ thiếp đi.
\- HẾT CHƯƠNG 84 \-
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/839100/novel/10855084/1603084757.png-original600webp?sign=ea7c7412515a20c60fd6aa0b2e3dc0db&t=5fff8980)