Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 81: "mày là đồ bệnh hoạn."






Điều gì đến cũng đến, những tin nhắn gần năm năm qua, ba mẹ của Minh Tuệ điều lướt kĩ mà đọc hết. Dù biết rằng xâm phạm điều riêng tư của một ai đó, kể cả con gái của mình là một chuyện rất xấu nhưng họ là ba mẹ, nên lo lắng cho con mình có gì là sai chứ?

Hai mươi bốn năm nuôi nấng cô lớn khôn, ba mẹ chưa bao giờ thấy Minh Tuệ mất sức sống như vậy. Gương mặt, ánh mắt vô hồn. Cơ thể gầy gộc, xanh xao. Đôi mắt sưng húp. Suy nghĩ thì để đâu đâu, ai hỏi gì cũng giật mình mà ngơ ngác nhìn.

Họ muốn phải biết chuyện gì đã xảy ra.

Khi đọc những dòng tin nhắn mùi mẫn của Minh Tuệ và Ân Tú trong thời gian qua, ba Minh Tuệ dường như không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa, ông run rẩy quay sang nhìn vợ mình mặt mày cũng đã trắng bệt...

Thật sự rất tức giận, máu dồn lên mặt đỏ gay, dường như tim đập nhanh hơn, hơi thở cũng dồn dập, ông kêu đứa con gái thứ hai của mình – Huỳnh Minh Tuyết gọi điện kêu Huỳnh Minh Tuệ về nhà ngay lập tức.

Ông muốn phải giải quyết triệt để cái chuyện kinh tởm này, không thể để đứa con gái vốn rất yêu thương lại làm xấu mặt gia đình và dòng họ được, nếu như vậy ông còn gì mặt mũi mà nhìn ai chứ?


Khi Minh Tuệ vừa về đến nhà, cô cất xe và đi lên phòng khách gặp ba mẹ theo lời của Minh Tuyết:

“Mày quỳ xuống.”

Ba quát lớn, Minh Tuệ sợ hãi mà quỳ xuống dù không hiểu gì. Ba lại tiếp tục gằn giọng:

“Tao và má mày thương mày như vậy, cho mày mọi thứ, có để mày thiếu thốn gì không? Tại sao mày lại làm chuyện biến thái, bệnh hoạn như vậy để làm xấu mặt tao?”

Minh Tuệ dường như có thể hiểu ba đang nói đến chuyện gì, mặt mày cô trắng bệt, quỳ gối trên nền đất lạnh lẽo với một trái tim đập như điên. Cô không dám lên tiếng chỉ dám cúi gầm mặt.

Ba dùng cán chổi inox quất mạnh vào vai cô, hét lên:

“Mày trả lời tao, con đó là con nào? Nó ở đâu? Tại sao mày lại quen nó, nó bỏ bùa mê thuốc lú cho mày rồi sao? Đồ hai đứa bệnh hoạn.”

Minh Tuệ cảm thấy đau đớn cả tâm hồn lẫn thể xác, cô nước mắt lưng tròng, ngước mặt lên nói rụt rè:

“Con xin lỗi ba, nhưng tụi con không bệnh hoạn, không biến thái. Con yêu chị ấy là thật lòng, chúng con không làm gì sai.”

Ba Minh Tuệ càng tức giận hơn, gân xanh hiện đầy thái dương, mặt ông đỏ bừng, cây chổi inox trong tay dùng lực mà quất tới tấp lên lưng, vai, mặt, ngực của Minh Tuệ.

Tiếng inox chạm vào da chan chát nghe nổi cả da gà. Ba không có dấu hiệu gì là sẽ ngừng lại. Ông nghiến răng, quất mạnh hơn.

Minh Tuệ không trách ba, cô biết, ông thất vọng về cô rất nhiều, thân là con gái lớn của ba má lại bất hiếu đến như vậy. Dám làm ra chuyện tày trời như thế.

Mẹ và em gái Tuyết Hương khóc lớn, sợ hãi, ôm chặt ba mà can ngăn, chỉ sợ ông tức giận mà đánh chết Minh Tuệ.


Đứa em trai Minh Đức, mới năm tuổi rưỡi của Minh Tuệ đứng trong góc nhà sợ hãi mà khóc ré lên, cô giúp việc phải bồng nó ra sau nhà để tránh thấy một màn không hay ho gì.

Minh Tuệ vẫn lì lợm mà quỳ gối, không một lời xin lỗi nào. Cô yêu chị là sai sao? Cũng chỉ vì cô là con gái nên không được phép yêu một đứa con gái khác sao?

Ba má không hiểu cô, mãi mãi không hiểu được vì thứ tình cảm này, Minh Tuệ đã phải đánh đổi nhiều như thế nào.

Huỳnh Minh Tuệ đau đớn, lưng cô bỏng rát dường như đang rướm máu, cô ngước lên nhìn ba đang bị má ôm chặt lại, thỏ thẻ:

“Con không bệnh hoạn, biến thái, con không giết người, con không trộm cắp, cũng không phạm pháp. Con yêu một người là sai sao...?”

Ba Minh Tuệ dường như rất bị đả kích:

“Mày im ngay, tao không cần biết, mày mau chóng kết hôn với Tinh Anh, tao không thể để mày đi gặp con biến thái đó lần nào nữa, về tỉnh X mà sống cho tao.”

Minh Tuệ sợ hãi hét lên:

“Con không yêu Tinh Anh, con không thích con trai, đừng ép con.”

Ba thở hổn hển:

“Gái lớn phải cưới chồng, mày đừng trái quy luật tự nhiên, bà và con Minh Tuyết đưa nó về phòng nhốt lại đi. Tôi qua bàn chuyện với ba má của Tinh Anh.”

Tinh Anh vốn là con trai đối tác của ba má. Từ nhỏ, Minh Tuệ đã được hứa hôn cho anh ta vì cho rằng nhà họ "môn đăng hộ đối" với nhà của cô \- \(Đọc lại chương 2\).

Minh Tuệ bị má đưa vào phòng và khóa bên ngoài lại. Cô khóc lóc thảm thiết, đập cửa phòng xin mọi người hiểu cho cô nhưng ai cũng dường như tránh né, mà không dám lên tiếng.


Minh Tuệ trượt dài từ trên tường xuống, các vết thương đang đau rát, rỉ máu.

Đau đớn.

Chết lặng.

Tại sao cứ phải ngay lúc này? Tại sao tất cả chuyện xui xẻo đều tìm đến cô. Dồn hết lên đầu cô một lượt chứ? Kiếp trước Huỳnh Minh Tuệ làm gì ác để mà kiếp này phải bị đọa đày?

Minh Tuệ không ngăn tiếng khóc của mình nữa, cô hét lên, mặc kệ nước mắt tuôn rơi, phẫn uất mà run rẩy từng cơn. Bao nhiêu uất ức mấy ngày qua, Minh Tuệ muốn xả ra cho bằng hết.

Đã quá chán nản rồi.

Đã quá bất lực rồi.

\- HẾT CHƯƠNG 81 \-