Khi ăn uống no nê xong, Lâm Ân Tú mới bắt đầu bàn vào công việc:
“Dạ, hiện tại các mẫu gấu bông của công ty em đã được xuất khẩu sang thị trường Châu Âu nhiều rồi, hệ thống bán lẻ cũng nhiều. Nhiều cửa hàng, nhà sách siêu thị cũng có nhập. Sô lượng bán ra cũng khá lớn, em có gửi anh một bảng số liệu,anh xem thử.
Nếu bên anh nhập hàng, em cam đoan sẽ hỗ trợ chuỗi siêu thị mình thay đổi mẫu mã phù hợp với thị hiếu của người tiêu dùng ạ. Ngoài ra giá cả bên em cũng khá rẻ so với những mặt hàng khác cùng chất lượng.”
Ông ta sau khi nghe Ân Tú nói, nhìn lại chiết khấu, giá cả một chút rồi trầm ngâm, kiên quyết từ chối, Minh Tuệ thoáng thấy ông ấy sắp hết kiên nhẫn, lặp tức cất giọng:
“Dạ, em xin phép một chút ạ, lúc nãy em vô tình nghe anh nói chị nhà có đang kinh doanh hai cửa tiệm trà đúng không ạ?”
Ông ta nhìn Minh Tuệ rồi gật đầu nói:
“Ừ, hai cửa tiệm cũng khá lớn, đầu tư không ít vào đó, mặt bằng cũng khá đẹp nhưng có vẻ không hiệu quả.”
Minh Tuệ lắng nghe, rồi gật gù:
“Dạ, em có ghé quán của chị nhà vài lần, em thấy quán khá đẹp, decor rất hợp, nhưng vấn đề là ở khâu quản lí đó ạ, nếu anh không phiền, em có thể cho anh vài gợi ý. Vì mảng F&B này em cũng có nghiên cứu qua.”
Ông khách hàng gương mặt giãn ra:
“Thế à, vậy thì tốt quá, nếu em có thời gian thì tụ tập với vợ anh rồi bày cho cô ấy. Cô ấy cứ thích kinh doanh nhưng lại không chịu tìm hiểu. Anh thì bận lo chuỗi siêu thị cũng không giúp cô ấy được, quán không ổn cô ấy cứ cằn nhằn anh đau cả đầu.”
Minh Tuệ bật cười tự nhiên, tựa như thân thiết:
“Dạ, em nhất định sẽ giúp ạ, trong vòng một tháng cả hai chi nhánh của chị ấy lập tức khởi sắc ngay. Em mong anh cũng kí hợp đồng với công ty em, vì kí xong thì sếp em mới vui, em mới có thể dễ dàng xin nghĩ mà lân la quán trà.”
Ông khách sảng khoái:
“Được thôi, nhớ gửi thông tin qua mail cho anh, còn em cho anh xin số điện thoại có gì anh liên lạc.”
“Dạ với em biết anh vốn thích cờ tướng nên đặt biệt tự làm một bộ bằng resin tặng anh, bên trong là một con vật bằng mô hình khác nhau vì biết anh khá thích động vật.”
Minh Tuệ vừa nói vừa mở hộp quà ra, bộ cờ tướng trong suốt, bên trong là mấy con vật nhỏ xíu.
“Em tự làm sao, tuyệt lắm đấy.”
Ông giám đốc vui vẻ hẳn, cầm lấy một quân cờ lên ngắm nghía. Minh Tuệ khiêm tốn:
“Dạ, em có biết một chút handmade linh tinh ạ.”
Ông ta vẫn ngắm nghía quân cờ, tán thưởng:
“Không đâu, đẹp không một tỳ vết luôn, em có thể kinh doanh thứ này đấy.”
Minh Tuệ nói:
“Dạ, em cám ơn anh quá khen. Em chỉ tự làm để tặng những người đặc biệt thôi ạ, chứ không có ý định kinh doanh.”
Ân Tú tinh ý liếc qua nhìn Minh Tuệ, cô quay lại nhìn, hai người trao đổi ánh mắt.
Ông giám đốc tất nhiên vui vẻ kí vào hợp đồng, vẻ mặt cực kì hài lòng, Minh Tuệ cũng vì thành công ngoài mong đợi mà vui vẻ cho số điện thoại của mình.
Khi cả hai ngồi trên xe để về lại công ty, Ân Tú vẫn im lặng không nói gì. Minh Tuệ len lén nhìn qua chị, cũng không biết phải làm sao.
Hai người cứ im lặng cho đến lúc ai trở về nhà nấy.
Những ngày sau, dưới sự ủy thác của ông giám đốc siêu thị, Minh Tuệ đến quán trà, gặp và làm quen với vợ ông ấy.
Cô thay đổi một chút về deccor, sửa lại menu, chất lượng nước, giúp bà ấy chạy quảng cáo, thêm các chương trình khuyến mãi và các chương trình giải trí hằng tuần.
Lượng khách nhanh chóng ổn định, đông đúc hẳn. Bà chủ rất thích Minh Tuệ xem cô như em gái mình, tính tình vui vẻ hẳn, không còn cáu gắt hay trách chồng không giúp mình.
Ông giám đốc cũng vì thế quyết định lấy thêm số lượng lớn gấu bông. Mặt hàng này của công ty Ân Tú có mặt rộng khắp chuỗi siêu thị của ông ta.
Ân Tú có vẻ rất cao hứng, thưởng cho nhân viên và đặc biệt là Minh Tuệ. Mọi người điều vui vẻ chúc mừng và cảm ơn cô, nhờ cô mà giám đốc có vẻ vui, họ cũng thơm lây.
Minh Tuệ hăng hái dùng hết số tiền thưởng mua đồ ăn và trà sữa cho mọi người. Cũng vì thế trong công ty Minh Tuệ càng được yêu mến nhiều hơn.
Càng lớn, Minh Tuệ càng thêm phần sắc sảo. Ở cô toát ra một vẻ đẹp mềm mỏng, êm ái, lại phản phất một chút của vẻ đẹp mạnh mẽ, cứng cỏi. Nhìn cô như những người phụ nữ trẻ trung thành đạt, vừa muốn được dựa dẫm lại muốn được là người che chở bảo vệ.
Mặc dù trong công ty ai cũng nghĩ cô còn trẻ, mới ra trường, nếu không muốn nói là nghèo khổ, nhưng ai cũng yêu quý cô.
Đặt biết là mấy anh trai trong công ty, quyết định xem Huỳnh Minh Tuệ là đối tượng theo đuổi. Nhưng chắc họ mãi mãi chẳng biết, so với họ cô còn lớn hơn nửa con giáp.
Huỳnh Minh Tuệ cứ thể làm việc bên cạnh Lâm Ân Tú ngày qua ngày. Cô chưa từng nói chuyện với Ân Tú bất cứ thứ gì ngoài công việc, Ân Tú cũng chỉ đối xử với cô như những nhân viên bình thường.
Đôi lúc Minh Tuệ cũng hoài nghi, không biết cô có nên tiếp tục như thế này hay không.
\-HẾT CHƯƠNG 155\-