Chị trưởng phòng nhân sự Nguyễn Thị Hoa đẩy cánh cửa kính văn phòng của Lâm Ân Tú, Huỳnh Minh Tuệ lon ton đi theo sau chị, cô đứng nép một bên dường như bị khuất hẳn sau bình hoa lớn ngay cửa ra vào.
Minh Tuệ len lén nhìn Ân Tú, cô thấy chị qua con mắt đang mở thật lớn, như muốn thu hết ảnh chị vào trong ánh mắt, Ân Tú đang cúi đầu mà chăm chú làm việc, hai hàng chân mày chau lại, có chút khó nghĩ.
Minh Tuệ bất giác cảm thấy chạnh lòng. Cô thèm được vòng tay ôm chặt lấy chị, hôn vào đôi môi mềm mại đang mở hờ đó, thèm được gọi Ân Tú hai tiếng:
“Chị vợ”.
Minh Tuệ còn muốn được ngay lập tức ngồi vào lòng Ân Tú mà ôm chầm lấy cổ chị, hôn vào khắp mặt mũi.
Nhưng... Tất cả chỉ là do cô tưởng tượng ra mà thôi.
Chị nhân sự cất tiếng nói với Lâm Ân Tú cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Tuệ, kéo cô trở về với thực tại:
“Ân Tú, đây là thư kí mới của em, chị giới thiệu sơ công việc cho em ấy rồi. Hôm nay em ấy chính thức làm việc ở đây. Có gì em cứ căn dặn trực tiếp với em ấy.”
Lâm Ân Tú ngẩng đầu lên nhìn chị Hoa:
“Dạ, em cám ơn chị, chị ra ngoài trước đi, em trao đổi chút công việc với người mới một xí.”
Chị Hoa gật đầu, quay lưng bước ra ngoài, khép cánh cửa kính lại. Lâm Ân Tú vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kính như đang suy nghĩ gì đó, vẫn chưa một lần liếc nhìn Minh Tuệ. Dường như chị ấy không để ai vào mắt, không quan tâm gì đến bất cứ thứ gì trên thế giới này.
Huỳnh Minh Tuệ hít một hơi thật sâu, điều chỉnh giọng nói, cảm thấy hơi lo lắng nhưng cũng mong chờ, cô cất lời:
“Dạ, em chào chị ạ, em là nhân viên mới.”
Lâm Ân Tú giật mình vì giọng nói, cô lập tức chuyển ánh mắt, xoay đầu qua nhìn người con gái đang đứng trước mặt, nép vào cái chậu cây, bị khuất nãy giờ nên chị dường như quên mất không thấy vì bận suy nghĩ.
Lâm Ân Tú mặt mày nghệch ra, trắng bệt, Chị im lặng hồi lâu dường như đang muốn xác định điều gì đó. Huỳnh Minh Tuệ vẫn đứng đó, cô nhích ra một chút, đối diện với Ân Tú, mặt mày không đổi sắc, lặp lại câu nói:
“Em chào chị, em là thư kí mới của chị.”
Lâm Ân Tú lắp bắp không nên lời:
“Em... em... e..., Mi... n...h... Tu... ệ...”
Miệng Lâm Ân Tú há to, dường như quên cả ngậm lại, đôi mắt chị hằn lên tia đỏ như máu. Sống mũi cay cay, mặt mũi tái xanh. Cảm giác như đang xúc động cực điểm khi nhìn thấy Huỳnh Minh Tuệ đứng trong văn phòng của chị.
Bàn tay phải Ân tú đang cầm bút run rẩy dữ dội, hai tai ù đặc đi, mắt nhìn chằm chằm cô như không tin vào mắt mình. Đôi môi trắng bệt, đầu óc trống rỗng, mọi âm thành dường như mắc ở cuốn họng không thể thốt ra được thành câu trọn vẹn.
Một Huỳnh Minh Tuệ thật sự, bằng xương bằng thịt đáng đứng trước mặt Lâm Ân Tú.
Huỳnh Minh Tuệ nhìn thấy tất cả cảm xúc của Ân Tú đang biến đổi, bỗng trong một giây cô cảm thấy tức giận vô cớ, cảm giác những tổn thương năm năm qua mà cô phải chịu đựng vì cứ nghĩ rằng Ân Tú đã mất, tất cả những mất mát đó của cô điều là do chị gây nên.
Chị còn sống mà đứng trước mặt cô, một con người thật sự, vẫn còn hơi thở, đi lại và làm việc nhưng lại nói dối cô. Làm năm đó, Minh Tuệ còn tưởng thật suýt chút nữa là tự tử để đi theo chị rồi.
Một phen tức giận, cảm giác tủi thân bao trùm lấy chính mình. Huỳnh Minh Tuệ cố gắng nặn ra nụ cười nhẹ, liếc mắt nhìn chị, hung hăng nói:
“Dạ nếu giám đốc chưa có gì căn dặn thì em xin phép được ra ngoài làm việc ạ, mong sau này được chị chỉ bảo.”
“Nếu sau hôm nay, Lâm Ân Tú dám đuổi việc cô, cô sẽ cho chị biết tay”. Minh Tuệ hung dữ mà thầm nghĩ.
Huỳnh Minh Tuệ liếc qua nhìn Lâm Ân Tú đang cứng đờ mà hoảng hốt lần nữa, trước khi quay lưng, mở cửa đi ra và ngồi vào bàn làm việc của mình.
Bàn làm việc của Minh Tuệ nằm đối diện với cửa phòng Lâm Ân Tú, cánh cửa phòng chị lại làm bằng kính, cô ngồi đó, hai bàn tay thoăn thoắt đang gõ bàn phím nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn con người từ nãy giờ vẫn giữ nguyên một tư thế trong phòng.
Minh Tuệ lo sợ không biết Ân Tú có phải vì hoảng quá mà chết đứng không, cô đẩy ghế, nhanh chóng đứng dậy, định bụng xông vào trong thì thấy Lâm Ân Tú bắt đầu cựa quầy người, cúi đầu xuống tiếp tục viết viết gì đấy. Gương mặt bị ẩn mất không thể nhìn thấy được cảm xúc nữa.
Huỳnh Minh Tuệ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống tiếp tục làm công việc của mình, dựa vào những ghi chép của các thư kí trước, cô nhanh chóng làm quen được với công việc mới cũng không quá khó khăn.
Huỳnh Minh Tuệ cũng không đơn giản nhờ được sự ưu ái mà thành công được như bây giờ đâu, tất cả các quán coffee và bánh của cô cũng không phải nhờ nhiều sự giúp đỡ của ai.
Chín mươi chín phần trăm là do cô tự làm việc, tự vận hành. Nếu không muốn nói, thời điểm mất Ân Tú, dường như nỗi đau đớn, sự bất hạnh giúp cô tăng thêm được phần nào động lực mà có được sự nghiệp rực rỡ như bây giờ.
\- HẾT CHƯƠNG 152 \-