Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 121: [h+] thành công trả thù






Lâm Ân Tú là một người khá thoải mái, chị có thể sao cũng được, Ân Tú không đòi hỏi bất kì điều gì ở Minh Tuệ. Chị sẵn sàng ủng hộ mọi quyết định của cô. Nếu cô thích, chị cũng có thể chi một số tiền lớn. Đứng phía sau làm hậu phương vững chắc cho Minh Tuệ.

Minh Tuệ thì trái ngược lại, nếu việc Ân Tú làm quá phóng khoáng, gây ảnh hưởng người khác hoặc dễ gây xấu hổ, Minh Tuệ sẽ tuyệt đối không cho chị làm.

Bản thân Minh Tuệ cũng biết, ép buộc người khác vào khuôn khổ của bản thân mình là không đúng. Chỉ là cô muốn chị có thể tốt hơn mà thôi. Xuất phát từ ý tốt nhưng đôi lúc vô tình lại làm Ân Tú rất bực bội, khó chịu.

Có một thứ khá khó chịu trong sở thích của Lâm Ân Tú mà Minh Tuệ mãi không thay đổi được ở chị: Lúc ở nhà chỉ có hai đứa, chị hay cắm mặt vào điện thoại mà chơi, không quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh, nhưng khi ra ngoài đường lại hay thích thể hiện các hành động thân mật với Minh Tuệ, thân thiết quá mức một cách không cần thiết.

Minh Tuệ lại thuộc tuýp người thích thân mật nơi riêng tư và ghét thể hiện nơi công cộng.

Chính vì thế, không biết đã bao nhiêu lần cả hai gây nhau vì những điều đơn giản như thế này.

Lâm Ân Tú và Huỳnh Minh Tuệ lâu rồi không còn “làm việc” với nhau nữa. Minh Tuệ vẫn có hứng mỗi ngày, chẳng qua là cô không được phát tiết nên vẫn phải đau khổ mà kiềm chế năm này qua tháng nọ.


Nếu một ngày nào đó, Minh Tuệ chia tay với Ân Tú vì lí do không được “yêu” thường xuyên, kể ra thì cũng hơi kì. Nhưng thật sự đây chính là một vấn đề rất lớn cho mối quan hệ của cả hai.

Ân Tú luôn lấy nhiều lí do để từ chối việc hiển nhiên này:

“Hôm nay chị mệt.”

“Hôm nay chị đau đầu.”

“Mai chị phải làm sớm, có bên thuế qua kiểm tra.”

“Hôm nay chị tới tháng.”

“Hôm nay...”

Nhiều nhiều lí do hợp lí đến khó tin.

Minh Tuệ không biết chị thật sự mệt hay đã chán ghét cô đến độ không muốn đụng vào. Sau nhiều lần suy nghĩ, Minh Tuệ vẫn cố gắng ép bản thân chấp nhận lí do sức khỏe của chị để mà có thể hạnh phúc mà cùng nhau sống tiếp.

Một buổi tối nọ, sau khi cả hai dọn dẹp quán xong xuôi, Ân Tú đang mở máy tính để chơi game. Minh Tuệ nhìn thấy mà phát bực, cô quyết định sẽ không để yên cho chị.

Minh Tuệ bò xuống dưới bàn máy tính, thuận lợi kéo theo cái quần ngủ nhỏ, mỏng tăng của Ân Tú xuống.

Cô đưa mặt mình song song với cô bé, hít hà mùi hương quen thuộc. Huỳnh Minh Tuệ nhẹ nhàng hôn vào đám lông rậm rạp. Rồi cô thè lưỡi ra, rê lưỡi khắp xung quanh em bé.

“Này, em làm gì đấy.”

Ân Tú vô lực đẩy đầu Minh Tuệ ra, càng đẩy Minh Tuệ càng tấn công mạnh mẽ. Cô đặt lưỡi vào hạt lớn ở giữa, một ngón tay thì kết hợp day day chỗ nhạy cảm nhất trên đầu em bé.


Đẩy lưỡi tiến sâu vào trong, quét lên xuống, rồi lại quét ngang dọc. Khi cảm nhận được mật ong chảy ra ngày càng nhiều, Minh Tuệ di chuyển lưỡi theo chiều xoắn ốc, nuốt trọn dòng mật ong thơm ngọt đang chảy ra ồ ạt.

Lâm Ân Tú bên trên ghế đang thở dốc, cả người chị mềm nhũn, hai chân chị buông thõng xuống đất. Dường như tay cũng vô lực bấm bàn phím.

Minh Tuệ hài lòng di chuyển lưỡi theo đường zíc zắc, hai ngón tay cũng hỗ trợ mà ra vào kịch liệt. Mật ong chảy ra ướt đẫm cái ghế da lớn. Ân Tú càng thở mạnh hơn và thì thào mấy tiếng đầy kích thích:

“Ừm... ừm... ừm...”

Minh Tuệ nhấc đầu lưỡi mình ra khỏi cô bé, liếm quanh mép, thở ra một hơi rồi từ từ bò ra khỏi bàn máy tính. Mặt nghiêm túc nhìn Ân Tú nói:

“Không làm nữa, trả thù việc chị bỏ đói em hơn hai năm nay.”

Ân Tú tái mặt nhìn Minh Tuệ, dở khóc dở cười, bên dưới của chị truyền đến một trận đau nhức.

“Hừ, thật biết cách chọc người mà.”

Minh Tuệ bật cười lớn haha mấy tiếng, thỏa mãn mà bỏ đi lên giường tiếp tục lướt facebook:

“Thành công trả thù chị rồi, thật sự rất vui nha.’

Cô thầm nghĩ với một cái quần nhỏ cũng đã sớm ướt đẫm.

...

Minh Tuệ không biết có phải gần đây công việc Lâm Ân Tú rất bận hay không, có phải chị làm việc nhiều quá chăng mà cả người chị ngày càng xanh xao, gầy gọc.

Có những lúc Minh Tuệ thấy chị mệt mỏi đến mức dường như muốn gục ngã.


Tối hôm ấy, Ân Tú lại đang sốt như thường niên, Minh Tuệ một bên đang chườm khăn nóng cho chị, miệng lẩm nhẩm:

“Công việc chị cực lắm hả? Làm ít thôi, mình không thiếu thốn lắm đâu.”

Ân Tú yếu ớt:

“Không cực, chị chỉ hơi mệt chút thôi mà.”

Minh Tuệ đau lòng, âu yếm hôn lên trán chị, cô dịu dàng chạm môi vào vành tai sớm đã nóng hực mà đỏ ửng lên:

“Vợ có gì thì em biết ở với ai. Nghèo chút mà sống bình yên cũng tốt mà.”

Hai ngày sau đó, bệnh tình Ân Tú chuyển biến xấu hơn, chị buộc phải nghỉ làm cả hai ngày. Minh Tuệ cũng đóng cửa quán hai ngày đó mà chăm sóc cho chị. Ngày thứ ba, tình hình có vẻ khả quan hơn, Ân Tú đã có thể đi làm lại, chiều tối chị mệt mỏi tựa vào người Minh Tuệ:

“Chị muốn đi du lịch, muốn đi ngắm mây.”

\- HẾT CHƯƠNG 120\-