Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 116: Chiếc dao lam bén ngót






Hơn nửa tiếng sau, Ân Tú về đến phòng trọ, chị ngồi trên giường:

“Em muốn nói gì nói đi.”

Minh Tuệ dường như sắp nguôi hết giận:

“Tại sao lừa tôi?”

Ân Tú nhẹ giọng:

“Chị sợ em buồn, nên giấu em, chị xin lỗi.”

Minh Tuệ bật cười:

“Chị chặn nó hết cho tôi, zalo, facebook, số điện thoại. Nhanh lên, là do chị ép tôi. Tôi muốn chị cắt đứt mọi thứ, khỏi bạn bè gì nữa.”

Ân Tú thở dài rồi làm theo, Minh Tuệ vẫn chưa buông tha:

“Một đứa chưa đủ đúng không? Muốn tình một đêm với một đứa nửa hả?”


Ân Tú tức giận vì bị Minh Tuệ mỉa mai:

“Em đừng có nói vậy, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.”

Minh Tuệ hung dữ:

“Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ đâu, nhưng chị nói dối tôi hết lần này lần khác, chị lăng nhăn đến kinh tởm.”

Ân Tú nhăn mặt:

“Đau đầu quá đừng nói nữa.”

Nhìn thấy chị chuẩn bị bỏ ra ngoài quán ngồi, Minh Tuệ tức giận, đá vào cửa cái “Rầm!” thật lớn, cô cầm chậu hoa nhỏ trên bàn ném xuống đất làm nó vỡ toang. Ân Tú lớn giọng:

“Đừng có điên được không?”

Minh Tuệ hét lên đầy phẩn uất:

“Tôi điên sao? Tại sao mấy lúc này, chị không ôm lấy tôi lại dỗ dành mà lại bỏ đi hả? Chị chán ghét tôi đến vậy sao? Rõ ràng người sai là chị mà.”

Ân Tú giận dữ:

“Đừng nhắc đến ôm iếc gì ở đây hết. Rất mệt rồi. Cô cần mấy thứ đó đến vậy sao?”

Minh Tuệ không buông tha:

“Tại sao? Hay lại nhớ lại đêm đó với con khốn đó đúng không?”

Ân Tú nổi điên, đấm mạnh tay vào tường:

“Cô im ngay, tôi bảo đừng nhắc lại nữa, cô thì có tốt lành gì, cô cũng ngủ với con Châu rồi chứ gì? Đừng suốt ngày chì chiếc tôi, không ở được nữa thì chia tay.”

Minh Tuệ bật cười thê lương:

“Hahaha, mắc cười quá Lâm Ân Tú, tôi ước gì tôi đã ngủ với Minh Châu, để có thể vì tôi cũng làm sai mà không dằn vặt về việc chị đã làm. Haha tôi ước gì mình cũng khốn nạn như chị để tôi không phải day dứt như bây giờ.”

Minh Tuệ bật cười lớn hơn nữa, tiếng cười trong đêm tối nghe thê lương thảm thiết, cô hạ tông giọng, giọng nói nghe đau đớn, thổn thức, đau xé lòng:

“Chị muốn chia tay sao? Chắc chị giả ngu nhỉ, sẽ không bao giờ đâu trừ khi tôi muốn tha cho chị.”

Ân Tú gằn giọng:


“Đừng giày vò tôi nữa, cô cũng có tên Tinh Anh còn gì, làm như cô yêu tôi lắm vậy.”

Minh Tuệ bật ra tràn cười trào phún trong đêm tối, nghe não nề ruột gan:

“Chị đâu biết, mãi mãi không biết tôi để vì được quen với chị trong lén lút mà phải giả vờ đi chơi với tên Tinh Anh đó mỗi khi về quê. Để ba mẹ tôi không nghi ngờ tôi thích con gái. Vì chị mà phải đi với tên con trai tôi ghét cay đắng.”

Minh Tuệ nuốt nước bọt:

“Vì chị mà tôi phải từ bỏ mọi thứ, ra đây sống không danh phận với chị.”

Minh Tuệ nấc nghẹn:

“Tôi có giận chị cũng không có chỗ để đi, chị có tất cả mọi thứ, chị làm sao hiểu được. Tôi cũng muốn buông tha cho chị mà về lại Sài Gòn, nhưng tôi vô dụng không dám bắt đầu lại mọi thứ, tôi không còn nơi để về, tôi không thể bắt đầu một công việc mới. Chị đến phá tan mọi thứ rồi còn muốn đuổi tôi đi để phủi sạch mọi tội lỗi sao hả?”

Ân Tú nhẫn tâm nói:

“Ừ, vì tôi mà cô phải cực khổ đánh đổi như vậy, tôi cám ơn à.”

Ân Tú nói xong bỏ đi một mạch không quay đầu lại, Minh Tuệ ngồi trên giường, suy nghĩ mọi thứ đã qua , những điều làm cho cô đau đớn.

Minh Tuệ đập đầu mình vào tường nghe “Cốp, cốp” mấy tiếng lớn, đau đớn làm cô trở nên bình tĩnh hơn. Dường như cả thế giới đang chống lại cô. Minh Tuệ nhắn mấy tin gửi cho Ân Tú:

“Tôi có chết, cũng bắt chị phải hối hận cả đời này.”

Minh Tuệ trong phút giây nghĩ không thông, cô lấy dao lam bên cạnh tủ đầu giường rạch mấy đường sâu hoắm trên tay.

Lưỡi dao sắc lẻm, rạch đến đâu máu chảy ra ồ ạt ra đến đấy, thấm ướt cả một mảng ga giường. Huỳnh Minh Tuệ nằm đó, cảm nhận dòng máu ấm nóng chảy dài.

Đau đớn dường như làm Minh Tuệ bình tĩnh hơn đôi chút, cảm giác mình thật ngốc nghếch.

Dường như Huỳnh Minh Tuệ đã trải qua một thế kỉ đầy đau thương.

“Em điên rồi sao?”

Ân Tú sốc cô dậy, cầm chặt cổ tay đã be bét máu. Chị luống cuống đi lấy đồ cầm máu vết thương, gương mặt ánh lên tia bất mãn.

“Em đừng làm vậy, càng để tôi sợ em thêm thôi.”

Minh Tuệ bật cười:

“Chị sợ tôi sao? Hóa ra chị sợ tôi.”


Minh Tuệ không nói gì, ngồi nhìn Ân Tú tỉ mỉ băng vết thương cho cô:

“Chị không cần sợ tôi, mấy vết thương này cũng không chết được, tôi cũng không hề làm hại chị, nên không cần sợ tôi giết chị. Tôi chỉ hành hạ bản thân mình thôi, chỉ muốn để lại vài vết sẹo, nhìn nó để nhớ những việc chị gây ra cho tôi, mà giúp tôi thêm hận chị.”

Ân Tú dừng tay, ngước lên nhìn:

“Chi mà phải khổ vậy, Em hận chị đến vậy sao? Em sống chung với chị chỉ để trả thù thôi sao?”

Minh Tuệ dứt khoát:

“Phải.”

Đỉnh cao của sự trả thù, không phải là khinh bỉ tha thứ mà là day dưa cùng đau khổ cả đời này. Người gây ra mọi chuyện, chắc chắn đáng bị giày vò hơn ai hết. Bản thân Minh Tuệ cũng nên bị giày vò vì có lẽ cô cũng đáng bị vậy.

Thế gian này, cô đã nợ quá nhiều người rồi.

Về sau, mỗi bên cánh tay Minh Tuệ đều có hai vết sẹo trắng lồi và rất dài. Nó như là minh chứng cho những sai lầm, những ngốc nghếch về tình yêu của cô.

Mỗi đời người điều trải qua ba gia đoạn của tình yêu, gặp gỡ ba loại người:

Tình yêu đầu đời.

Tình yêu khắt cốt ghi tâm.

Và cuối cùng là người sẽ cùng ta kết hôn.

Huỳnh Minh Tuệ chắc chỉ dừng lại ở giai đoạn khắc cốt ghi tâm là đủ. Qúa  nhiều ngọt ngào, cũng quá nhiều đau đớn.

\- HẾT CHƯƠNG 115 \-