Minh Tuệ ngồi sau xe Ân Tú, cúi đầu tựa vào lưng chị, cô hỏi:
"Chị không vui hả?"
Ân Tú bật cười như không:
"Không có, chỉ là chị thấy phiền quá thôi. Chỉ muốn ra oai với chị chứ tốt lành gì. Chị dư sức hơn bọn họ, thì cần gì không vui."
Minh Tuệ mỉa mai:
“Chị thân với mấy người đó lắm mà.”
Ân Tú hừ mũi:
“Lúc xưa thôi, càng lớn mỗi người càng có cuộc sống riêng, gặp nhau cũng chỉ nhắc lương bổng, công việc, nhà cửa các thứ, chẳng như lúc xưa nữa.”
Ân Tú thở dài rồi tiếp lời:
“Như con A đó, thời đại học nó được lắm, dạo gần đây bắt đầu lợi dụng chị. Đi ăn uống nhóm mỗi khi tới lúc tính tiền là nó lại lấy cớ đi nghe điện thoại, đi vệ sinh, ôi thôi đủ thứ lí do.
Nhớ hơn một năm trước, lúc đi nhậu, chị say nằm trên bàn. Chúng nó còn lục ví chị lấy tiền trả chầu nhậu đó. Chị biết hết do chỉ giả vờ say thôi, nhưng cũng chẳng nói làm gì."
Minh Tuệ nghe Ân Tú kể bất giác cảm thấy khó chịu, sao chị lại dễ dãi để người ta lợi dụng như vậy chứ?
Minh Tuệ tức giận, giọng nói có hơi dỗi:
“Sao với người dưng chị dễ dãi quá vậy, bị người ta lợi dụng cũng mặc kệ, còn với em lại khác.”
Ân Tú chạy chậm lại, hơi hơi nhíu mày, mũi chun lại:
“Khác gì chứ? Em là vợ chị, sao so sánh với bọn nó được?”
Minh Tuệ uất ức:
“Em thấy em với bạn của chị cũng không khác gì mấy, chị đối xử với tất cả mọi người điều giống với em. Như nhau cả thôi.”
Không khí im lặng khó chịu bao trùm cả hai người. Minh Tuệ bất giác cảm thấy tủi thân đến run rẩy nội tâm.
Chị ga lang với bạn bè, với tất cả mọi người. Vô tình, đối với Minh Tuệ cũng chỉ có như thế, đôi lúc còn có phần không bằng những người kia nữa. Như vậy, cô có tủi thân thì cũng không phải là kiếm chuyện vô cớ chứ đúng không?
Chủ nhật tuần này Lâm Ân Tú lại không về quê, chị có ý định ở lại Nha Trang. Hôm nay Minh Tuệ cũng nghĩ bán quán cơm một ngày vì là ngày lễ nên sinh viên sớm đã nghĩ học về quê hết cả rồi. Sáng sớm hôm đó, Minh Tuệ sớm bị chị gọi dậy:
“Dậy đi em, qua nhà anh hai với chị.”
Minh Tuệ khó chịu, nhút nhích người:
“Chị đi cả tháng nay rồi, một chủ nhật cho công việc riêng của chị, một chủ nhật dành cho em. Tại sao hôm nay lại qua nhà anh hai?”
Ân Tú hờ hững đáp:
“Không có gì, nhà anh hai nấu bánh canh ăn, gọi mình qua chơi thôi.”
Anh Hai của Lâm Ân Tú tên Lâm Thanh, năm nay anh 35 tuổi. Làm kĩ sư xây dựng, đã có vợ và một đứa con trai năm nay mới lên hai. Tên thường gọi ở nhà của thằng nhóc là Su Su.
Có lẽ anh Thanh là người thân duy nhất của Ân Tú biết mối quan hệ của hai đứa. Anh không cấm cũng không ủng hộ, chỉ đơn giản là biết nhưng im lặng mà thôi.
Minh Tuệ gặp anh rất nhiều lần, hai người không phải là ghét nhau chỉ là có hơi ngượng ngùng khi gặp mặt. Minh Tuệ cảm giác không thoải mái khi ở gần gia đình anh hai, lại càng không thoải mái khi qua nhà anh ở cả ngày như vậy.
Ân Tú là em gái của anh Thanh, chị không ngại nhưng cô ngại. Còn Ân Tú thì vô tư đến độ chưa bao giờ biết Minh Tuệ rất ngại và cực kì không thích việc cứ chạy qua nhà người anh này ăn chực, giống như cả hai lại sắp làm đây.
Dưới sự cưỡng ép của Ân Tú, Minh Tuệ không vui mà miễn cưỡng dậy thay đồ.
Gia đình anh chị hai của Ân Tú có một cái nhà cấp bốn gần trung tâm thành phố Nha Trang, cả nhà ba người sống rất vui vẻ. Ân Tú thì hay qua nhà anh mình ăn ké, xin xỏ hay chơi bời ngày qua ngày, từ khi có Minh Tuệ chị lại kéo Minh Tuệ theo.
“Dạ em chào anh chị ạ.”
Minh Tuệ cố gắng ở một nụ cười, rồi chào. Còn Lâm Ân Tú đã như một thói quen phi nhanh vào nhà mở tủ lạnh uống nước. Không quên ôm chầm bé Su Su:
“Hôm cô một cái nào, Su thương cô không? Nhớ cô Tú không?”
Ân Tú bỏ mặt Minh Tuệ đứng tần ngần trước cửa mà hôn lấy hôn để thằng nhóc, mặc cho nó ra sức đẩy ra. Chị còn mua cho nó một đống to quần áo và bánh kẹo. Ôm ấp nó chặt đến nỗi Minh Tuệ trong một phút chốc liền cảm thấy có hơi ganh tỵ.
Cô đường đường là một đứa con gái hai mươi lăm tuổi lại đi ganh tỵ với một thằng nhóc hai tuổi ư?
“Tại sao chị lại ôm ấp, hôn hít nó, còn mình thì bỏ mặt mỗi ngày chứ? Tại sao chị lại thương nó hơn thương mình chứ?”
Minh Tuệ tìm một gốc nhà mà ngồi, nén nỗi tức giận, thầm nghĩ. Cô không thích con nít, cảm giác chúng nó rất nghịch và phiền phức nhưng không vì vậy mà cô ghét chúng. Chẳng qua với đứa trẻ này, cô hơi có một chút ghen ghét.
Lâm Ân Tú chưa bao giờ có nhiều thời gian dành cho cô, trong mắt chị thời gian nhiều nhất rảnh rổi là dành cho thằng nhóc này.
Những ngày trong tuần chị đi làm về, trước khi về phòng trọ chắc chắn sẽ tạt qua nhà anh hai mà ôm ấp thằng nhóc, đến tối mịt mới về. Ngày nào cũng như ngày nấy, đến cả chủ nhật mà chị cũng không buông tha cho Minh Tuệ.
Nên chẳng trách được nếu Minh Tuệ lại đi ghét một đứa trẻ. Vô duyên vô cớ người yêu của cô lại bị đem san sẻ còn gì...
\- HẾT CHƯƠNG 108 \-