Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 107: [h+] tại sao yêu nhau lại giày vò nhau?






Minh Tuệ lay lay hai vai của Lâm Ân Tú đầy vẻ tức giận, hoà lẫn vào tiếng nấc nghẹn vang vọng khắp căn phòng của chị vì bị giày vò. Không khí càng thêm phần ngột ngạt, khó thở:

“Lâm Ân Tú, là do chị có lỗi với tôi, chị biến tôi thành người như thế này, cả đời này chị phải nợ tôi. Tôi đau một chị phải đau gấp mười. Chị gây ra những gì cho tôi, tôi bắt chị phải trả lại hết cho bằng hết.”

Giọng nói đau khổ, phẫn uất, hòa lẫn trong nước mắt. Đấm mạnh tay vào tường lần thứ hai trong ngày, máu lập tức rỉ ra xung quanh vết thương cũ. Khoé miệng nhếch lên ra vẻ châm chọc. Giọng nói Minh Tuệ chìm dần vào màn mưa bên ngoài rồi tắt hẳn.

Lâm Ân Tú mặt mày trắng bệt đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt cam chịu, rưng rưng nước mắt. Hai tay ôm chặt lấy cơ thể mà nấc nghẹn, im lặng không nói gì. Minh Tuệ tiếp tục gằn giọng giận dữ, không có ý định buông tha cho Ân Tú:

“Chị khóc làm gì? Sao chị không nói gì hả? Lúc chị sung sướng với con khốn đó, thì chị có nghĩ đến tôi không, lúc chị và nó làm chuyện đốn mạt đó, chị và nó có im lặng thế này không. Một lần yêu thương mà vấn vương đến độ lạnh nhạt với tôi sao hả con người bội bạc kia.”


Bên ngoài mưa càng dữ dội hơn, càng ngày càng rơi nặng hạt làm xiên xẹo làn gió, cây cối đu đưa theo, sấm chớp liên hồi trên bầu trời đen kịt.

"Đùng!"

Lại một tiếng sấm nổ lớn vang lên, nhưng cũng không át nổi tiếng hét của Minh Tuệ trong phòng lúc này:

“Tôi yêu chị nhiều như thế, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao vậy hả? Hay chị vẫn còn liên lạc với nó đúng không? Cả đời này tôi sẽ bám theo chị. Tôi sẽ không chia tay chị đâu. Chị có chết tôi cũng đi theo. Là chị nợ tôi \- Lâm Ân Tú.”

Minh Tuệ nâng cằm Ân Tú lên buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình, tay bóp chặt hàm, làm đối phương phát ra tiếng "A!" khe khẽ đau đớn.

Cô cười thê lương, giọng cười nghe chua chát đến cùng cực, đau thấu tim can. Minh Tuệ thô bạo đặt lên môi Lâm Ân Tú một nụ hôn thật sâu, lưỡi mạnh mẽ tiến vào càng quét khoang miệng thơm tho.

Mặc kệ cô gái bên dưới đang vùng vẫy, phản khán, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm gối nằm. Minh Tuệ vẫn ghì chặt đầu cô, tay còn lại xé phăng chiếc áo thun mỏng tanh, tăng lực ở bàn tay mà nắn bóp quả đào tròn trịa.

"Chị chủ động với con khốn nạn đó mà mặc kệ cảm xúc của tôi. Chị nhẫn tâm dẫm lên tình yêu đầy tự tôn của tôi. Vậy để tôi chủ động với chị, để tôi làm chị thoả mãn ham muốn khốn kiếp của chị, giúp chị nhớ lại đêm đó, được chứ?"

Vỗ mạnh vào cặp mông căng tròn của Ân Tú “Bốp, bốp!!!” Minh Tuệ bất giác nghiến răng kèn kẹt, mắt đỏ hằn lên, cô tiếp tục ấn môi mình xuống môi mềm bên dưới. Tay đã thôi nắn bóp bồng đào mà di chuyển từ từ xuống, dọc theo khe bụng đến nơi bí mật nhất của Ân Tú.

“A... A... A...!”

Lâm Ân Tú bên dưới kêu lên một tiếng đau thảm thiết khi Minh Tuệ trực tiếp thô bạo cho ngón tay ra vào mà không cần màn dạo đầu kích thích. Trong đầu Minh Tuệ giờ đây tràn ngập những hình ảnh tự tưởng tượng, làm bản thân mất kiểm soát mà điên cuồng hành hạ cơ thể bên dưới, mặc cho những tiếng nói yếu ớt liên tục vang lên:


"Chị xin em, chị đau lắm, dừng lại đi, chị xin lỗi em rất nhiều..."

Mưa bên ngoài vẫn tuôn xối xả. Tiếng mưa dường như lấn át cả tiếng van xin nhỏ nhỏ phát ra từ khuôn miệng xinh xắn của Ân Tú.

"Là lỗi của chị, mình chia tay đi mà, chị xin em, em đừng như vậy nữa."

"Đùng!"

Lại một tiếng sấm nổ lớn vang lên, bên ngoài phòng trọ gió đang dữ dội hơn.

"Dừng lại đi Minh Tuệ. Chị van em."

Con người đang phẫn uất điên cuồng phát tiết bên trên, vẫn mặc kệ tiếng van nài mà ngón tay ra vào ngày càng thô bạo hơn, mặc kệ tất cả.

"A a a...!!!"

Minh Tuệ tàn nhẫn đáp:

“Tôi hận chị, tôi phải dùng tình cảm này mà giày vò chị, trả thù cho tôi. Chia tay thì quá dễ dàng cho chị. Bao giờ tôi hết yêu tôi sẽ tha cho chị. Bằng không chị phải chịu đựng tôi cả đời này.”

Đêm đã khuya dần, bên ngoài mưa cũng đã tạnh, nhiệt độ xuống thấp hơn. Cây cối ven đường mới được trồng tuần trước đã ngã rạp xuống đất, dấu hiệu của một cơn mưa dông điên cuồng mới xảy ra.


Bên trong căn phòng trọ, cuộc mây mưa thô bạo cũng đã dừng lại. Minh Tuệ kéo cao tấm chăn che kín cổ cho người con gái bên cạnh.

Ân Tú đã ngủ say, quần áo trên người xộc xệch, trên cơ thể là chi chích vết hôn đỏ tím, đùi và mông hiện rõ năm dấu tay.

Khẽ lau một giọt nước mắt còn vương trên khóe mi Ân Tú, Minh Tuệ đặt lên môi mềm một nụ hôn dịu dàng, chất chứa bao yêu thương, muộn phiền. Người cô cũng mệt lả, ngồi tựa lưng vào bức tường, hai hàng nước mắt trào xuống khóe mi, chảy dài hai bên thái dương rồi rớt xuống cổ. Cô thầm thì:

"Chị có đau, thì em cũng có sung sướng gì, em yêu chị nhiều hơn cả những gì em nói..."

Đêm nay Minh Tuệ lại trắng đêm.

\- HẾT CHƯƠNG 106 \-