Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 50: Chương 50





Ngôn Tuấn Hàn không nói gì chỉ im lặng nà ngồi dậy, y cảm thấy bản thân lúc nãy sao lại có thể ngủ ngon như vậy thì ra là vì có hắn bên cạnh sao, đã lâu như vậy y mới có thể ngủ ngon mà không bị giật mình tỉnh giấc
“Thần có tội, xin điện hạ trách phạt”
“Được rồi, không cần ta không trách tội người”
Tại Chính Hiên thở phào, trong suốt thời gian này, đây là lần đầu tiên Ngôn Tuấn Hàn đối với hắn ôn hoà như vậy
“Đã đến đâu rồi”
“Bẩm điện hạ còn mười ngày nữa sẽ đến phía nam, chúng ta ngày kia sẽ kiếm một quán trọ nghỉ chân”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, lần này đi nam tuần thật sự không dễ dàng gì, y luôn có cảm giác lo lắng trong lòng, phía nam là nhà ngoại của Ngôn Đình Anh, vị hoàng huynh của y làm sao để y có thể bình an mà trở về cung được, nhưng suốt mấy ngày nay đều không ra tay e là có mưu tính khác
Thấy Ngôn Tuấn Hàn đang trầm tư, Tại Chính Hiên muốn nói gì đó thì đúng lúc này bên ngọi giọng của Tôn Tình liền hét lớn
“Bảo vệ điện hạ”
Ngôn Tuấn Hàn liền cười, xem ra là thật linh đấy y vừa nghĩ đến người liền đến sao
Tại Chính Hiên cảm thấy nguy hiểm liền chắn trước mặt Ngôn Tuấn Hàn, Ngôn Tuấn Hàn cũng không quan tâm chỉ là đang lo cho bọn người Tôn Tình bên ngoài
Tôn Tình và Viên Trình Nam cùng nhau tấn công thích khách vừa bảo vệ xe ngựa, Chu Đình đương nhiên cũng trợ giúp, đừng thấy hắn bình thường ăn chơi trác táng mà xem thường, võ công của Chu Đình cũng không thua kém gì Từ Chấn Thiên, Chu Đình liền bảo vệ Huỳnh Liên nhưng Huỳnh Liên chỉ cười trừ, sau đó phóng ra kim châm về phía thích khách, Chu Đình tròn mắt nhìn xem ra hắn lo nhiều rồi

Người của Tại Chính Hiên nhận thấy nguy hiểm liền xông lên tiếp ứng, Dinh Lâm quan sát đám thích khách e rằng bọn chúng được huấn luyện rất kỹ càng so với thị vệ triều đình có thể hơn vì chiêu thức ra tay điều là muốn lấy mạng nhanh chóng
Phan Mạch lúc này liền giết vài tên sau đó đến chỗ xe ngựa của Ngôn Tuấn Hàn, nàng nhìn Tôn Tình sau đó gật đầu
Phan Mạch liền đốt pháo tín hiệu, pháo tín hiệu vừa được bắn lên lập tức có thêm rất nhiều ám vệ xuất hiện, bọn thích khách thấy tình hình không ổn liền lập tức tự kết liệu, Phan Mạch đương nhiên không để bọn chúng chết dễ dàng như vậy liền ngăn lại nhưng vẫn là chậm chân chỉ còn một tên sống sót mà thôi
Dinh Lâm thấy tên này đang có ý định cắn thuốc độc tự sát liền đánh ngất hắn, Tôn Tình nhìn vậy liền gật đầu cảm tạ
Một hồi mưa máu qua đi, Ngôn Tuấn Hàn xuống khỏi xe ngựa, Tại Chính Hiên còn cho rằng y sẽ sợ hãi nhưng nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn vẫn bình thản như đã đoán trước được liền cảm thấy bản thân hắn đã quá coi thường y rồi, y kiếp trước nếu không có khả năng làm sao có thể dễ dàng làm thái tử đến lúc đăng vị như vậy
“Bẩm báo điện hạ là thuộc hạ vô năng thích khách đều đã tự sát chỉ còn lại một tên”
“Không sao còn một tên là được”
“Tuấn Hàn ngươi sao không nói trước với ta là ngươi đã có chuẩn bị làm ta sợ chết khiếp vậy”
Chu Đình liền đi đến
“Ngươi sợ sao, không phải lúc nãy đánh nhau rất hăng sao”
Chu Đình cười cười, quả thật là hắn cũng không thích phải động tay đến
“Được rồi Trình Nam, Hoa An các ngươi dọn dẹp một chút, chúng ta chuẩn bị lên đường, à kiếm một quán trọ dừng chân vài ngày đi không cần gấp”
Ngôb Tuấn Hàn nói sau đó liền lên xe ngựa, Tại Chính Hiên cũng đi theo sau
Tôn Tình nhìn qua Phan Mạch sau đó cũng nhanh chóng dọn mấy cái xác này rồi tiếp tục đi, Chu Đình thì lại leo lên xe ngựa cùng Ngôn Tuấn Hàn
“Tuấn Hàn, lần này ngươi mabg ta theo thì ra là có nguy hiểm mới mang ta theo sao”
Chu Đình giả vờ uỷ khuất nói
Ngôn Tuấn Hàn liền đánh hắn một cái
“Ta là có ý tốt, với lại cũng đúng như ngươi nói, ai bảo ngươi là con trai của Chu minh chủ, có nhiều lợi như vậy nên mang theo cũng tốt”
Chu Đình liền cảm thấy tổn thương vô cùng
“Ngươi đừng có giả vờ uỷ khuất, thân thủ tốt như vậy lúc nào cũng giả vờ cho ngươi vận động xương cốt một chút mà thôi”
Chu Đình liền cưởi cười khoác vai Ngôn Tuấn Hàn, Tại Chính Hiên thấy vậy liền nhíu mày
“Vậy ta phải cảm tạ thái tử điện hạ nếu không ta quên mất bản thân cũng biết võ công a”

Đoàn người tiếp tục lên đường, Chu Đình bị Ngôn Tuấn Hàn đuổi về xe ngựa cùng Huỳnh Liên, bản thân hắn tiếp tục ngồi cùng xe ngựa với Tại Chính Hiên, không khí vẫn cứ im lặng như vậy
“Ngươi là muốn hỏi ta gì sao”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên rõ ràng người này muốn nói gì với mình nhưng vẫn im bặt như vậy
“Thần.

.

thần chỉ tò mò điện hạ sớm biết sẽ có thích khách”
Ngôn Tuấn Hàn cười nhạt, Tại Chính Hiên ngươi còn giả vờ hay sao lúc nãy không phải người của ngươi cũng vừa lúc nãy cũng xuất hiện hỗ trợ hay sao
“Ta làm sao không đoán được, ngươi nghĩ hoàng huynh của ta dễ dàng để ta đến phía nam như vậy sao, cũng dễ dàng để ta trở về kinh thành hay sao”
Ngôn Tuấn Hàn ngưng lại trong giây lát sau đó liền cho gọi Tôn Tình vào đây
Tôn Tình nghe điện hạ gọi mình liền nhanh chóng vào bên trong xe ngựa
“Truyền tin ra ngoài nói thái tử điện hạ trên đường nam tuần bị thích khách tấn công, tính mạng nguy kịch”
Tại Chính Hiên nghe vậy liền mỉm cười, Hàn nhi của hắn gốt cuộc cũng không tầm thường gì
Tôn Tình vâng lệnh
“Còn có phía trước là Lam Ninh trấn, tìm một khách đi3m chúng ta ở đó một vài ngày đi”

Tôn Tinh sau đó liền lui ra ngoài
“Tại Chính Hiên ta hỏi ngươi một câu”
Tại Chính Hiên liền giật mình
“Ngươi nói muốn bắt đầu lại vậy ngươi có thật sự sẽ từ bỏ việc đòi lại công bằng cho cho Tại tể tướng khay không”
Tại Chính Hiên có hơi bất ngờ sau đó lại im lặng, việc của phụ thân đương nhiên hắn cũng đòi lại công đạp nhưng hắn lại không muốn chuyện của đời trước lại một lần nữa hắn và y phải có kết cục đau lòng kia
“Chuyện của gia phụ là chuyện đã qua”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu sau đó mỉm cười
“Vậy ngươi có chắc sẽ ở bên cạnh ta nếu như ta không còn là thái tử nữa hay không”
Tại Chính Hiên nhìn y, làm thái tử hay không làm ta đều quan trọng sao, ta chỉ muốn ngươi bình an mà thôi
“Chỉ cần Hàn nhi, những việc khác ta không quan tâm”
Ngôn Tuấn Hàn liền kéo hắn lại ôm lấy hắn trong lòng thầm nói, Tại Chính Hiên xem như ta đặt cược đi cược xem ngươi có vì ta từ bỏ dã tâm, cược xem chúng ta có thật sự sẽ có thể ở bên cạnh nhau hay không, cược xem nếu một ngày ta chết đi ngươi có vì ta mà đau lòng hay không.