Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 131: Chương 131





Những ngày tiếp theo Ngôn Tuấn Hàn đều ở bên cạnh Tại Chính Hiên, nhưng thân thể y bắt đầu biểu hiện không ổn, y thường xuyên nhất đi bất ngờ, có lúc lại ho ra máu khiến Tại Chính Hiên vô cùng lo lắng
“Ta thật sự không sao ngươi đừng như vậy, không cần gọi thái y đến”
“Nhưng rõ ràng mấy ngày nay ngươi đều ngất đi ít nhất hai lần, ta làm sao có thể không lo được, Hàn nhi ngươi nói thật cho ta biết đi có được không hoặc ít nhất cũng để thái y đến xem cho ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu, y không muốn, hiện tại cho dù thái y đến cũng sẽ chẳng làm được gì cả vô dụng mà thôi
“Ta không sao, thật sự, chỉ là thời gian trước dùng hết sức lực đấu với Ngôn Đình Anh cho nên bây giờ mới như vậy, ta thật sự không sao”
Tại Chính Hiên biết y cứng đầu cho nên đã âm thầm truyền tin vào cung nhờ Ngôn Tuấn Vỹ cử Huỳnh Liên đến, chắc là trong ngày hôm nay sẽ đến
“Ta muốn ăn kẹo hồ lô ngươi đi mua cho ta có được không”
Ngôn Tuấn Hàn muốn để Tại Chính Hiên rời đi vì y biết Tống Kỳ Nam đang ở gần đây, y cũng biết Tống Kỳ Nam đến hồi thúc y mau chóng chữa trị
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn sau đó cũng gật đầu rời đi, đợi khi Tại Chính Hiên thật sự rời đi thì Tống Kỳ Nam cũng xuất hiện
“Tuấn Hàn ngươi nếu như tiếp tục như vậy sẽ không thể nào sống được đấy”
“Ta biết, đêm nay người đưa ta rời đi, mọi chuyện đã xong xuôi ta có thể an tâm rời đi được rồi”
“Ngươi vẫn lựa chọn không nói cho hắn biết hay sao”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu, nói ra để hắn mong chờ lỡ như y khong thể trở về được thì sao, thôi thì cứ im lặng mà rời đi như vậy vẫn sẽ tốt hơn là đợi rồi lại thất vọng
“Ta không muốn hắn chờ đợi rồi thất vọng, ngay cả ngươi cũng không chắc có thể cứu được hay không thì làm sao dám chắc có thể thành công chứ”
Tống Kỳ Nam thật muốn mắng Ngôn Tuấn Hàn nhưng hắn vẫn bình tĩnh mà nhẹ nhàng nói

“Ta nhất định chữa khỏi cho ngươi, Tống Kỳ Nam này chưa có cái gì chưa làm được cả, nếu không ta làm sao có thể khiến ma giáo ngày càng lớn mạnh như vậy”
Ngôn Tuấn Hàn liền cười, nhưng quả thật Tống Kỳ Nam rất có thực lực, nhìn bề ngoài hắn có thể là một tên trăng hoa ăn chơi nhưng Tống Kỳ Nam thật sự rất giỏi giỏi hơn bất cứ người nào cả nhiều lúc ngay cả y cũng cảm thấy bản thân thua Tống Kỳ Nam
“Vậy được rồi tối nay ta sẽ đến đưa ngươi đi, xe ngựa tất cả ta đã chuẩn bị xong cả rồi chỉ đợi ngươi”
“Ngươi có thể cho ta một ít mê dược hay không, càng hôn mê lâu càng tốt”
Tống Kỳ Nam không nói gì liền lấy mê dược bên trong người đưa cho Ngôn Tuấn Hàn, Ngôn Tuấn Hàn nhận lấy mê dược, y không muốn làm như vậy nhưng nếu không dùng đến cách này y sẽ không thể nào rời đi được
Đợi Tống Kỳ Nam rời đi, y liền đi tìm Tôn Tình, tiểu cô nương này mấy ngày nay đều hay cùng Dinh Lâm đi dạo khắp nơi ăn không ít đồ ăn ngon, y vẫn muốn trước khi đi giao phó vài việc cho Tôn Tình
Tôn Tình lúc này vừa ôm rất nhiều túi nhỏ đều là những loại đồ ăn ngon mua ở bên ngoài về, Ngôn Tuấn Hàn nhìn chỉ biết lắc đầu.

Nhận ra chủ tử đang ở đó nhìn mình Tôn Tình liền nhanh chóng hành lễ
“Được rồi không cần phải lễ nghi như vậy, vừa ta ngoài về sao, ngươi đi với Dinh Lâm à”
Tôn Tình ngại ngùng mà xoay mặt đi
“Vương gia người cứ trêu ta”
“Ta không trêu ngươi, lại đây cùng ta đi dạo”
Tôn Tình ngoan ngoãn mà đi theo sau Ngôn Tuấn Hàn
“Chủ tử người có tâm sự sao”
Đi theo Ngôn Tuấn Hàn lâu như vậy Tôn Tình đương nhiên có thể nhìn ra được ánh mắt của Ngôn Tuấn Hàn, ánh mắt của y đầy tâm sự

“Ta sắp phải rời đi, Tôn Tình lần trước ta đã có nói qua, nhưng ta không an tâm rời đi, ta không an tâm Tại Chính Hiên, sợ hắn sẽ làm chuyện gì đó thiếu suy nghĩ”
Tôn Tình lúc này mới nhớ ra rằng Ngôn Tuấn Hàn sắp rời đi, nàng cũng muốn đi theo, đã theo hầu hạ y nhiều năm cho dù y đi đến đâu Tôn Tình cũng nhất định sẽ đi theo
“Chủ tử người rời đi có thể mang theo ta hay không, lần trước người đã nói không muốn mang theo ta nhưng ta cầu xin người mang theo ta có được không, ta muốn theo bên cạnh người”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu
“Ta không thể dẫn theo ngươi, hơn nữa đi đến Thịnh Hà quốc xa xôi như vậy ta không muốn ngươi theo cùng, ở lại Bình Thiên quốc ta còn có việc giao cho ngươi”
Tôn Tình không biết tại sao bản thân lại khóc, nàng muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói như thế nào, Ngôn Tuấn Hàn xoa đầu nàng
“Ta không biết bản thân có thể trở về hay không, ta muốn giao cho ngươi một việc, giúp ta coi chừng Tại Chính Hiên, gửi bồ câu mang thư đến cho ta nếu như ngươi không thấy ta đáp lại thư của ngươi nữa thì hãy đưa thứ này cho Tại Chính Hiên, nói với hắn ta cả đời này đều chỉ yêu một mình hắn mà thôi”
Ngôn Tuấn Hàn đưa cho Tôn Tình một ngọc bội, là ngọc bội của y mang theo bên mình từ lúc nhỏ đến giờ.

Tôn Tình cầm lấy ngọc bội sau đó cất thật kỹ
“Vậy ta có thể tiễn người đi được hay không”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Sau khi ta đi rồi muội phải trông chừng vương phủ, còn phải thường xuyên kiểm tra tiền trang và điền trang cẩn thận có biết hay không, còn có sau này nếu muội cùng Dinh Lâm thành thân thì nhất định phải nhớ đến ta tặng muội nhiều hồi môn như thế nào đấy, ta đã đem muội xem như muội muội của ta, còn có nói với Dinh Lâm phải chuẩn bị sính lễ nhiều một chút, quá ít ta không gả muội muội cho hắn”
Tôn Tình liên tục gật đầu, nàng không muốn xa chủ tử, nàng càng sợ đây là lần cuối được gặp lại Ngôn Tuấn Hàn

“Được rồi đừng khóc nữa, bộ dạng của muội khóc khiến ta buồn cười lắm, nếu may mắn ta sẽ trở về đừng lo lắng, nhớ những gì ta căn dặn là được”
Một buổi chiều trôi qua đầy nặng nề như vậy nhưng Ngôn Tuấn Hàn cố gắng nở ra nụ cười vui vẻ khi Tại Chính Hiên trở về, hắn mang theo một xâu kẹo hồ lô đúng ý của y mà trở về
Ngôn Tuấn Hàn sớm đã nằm trên giường, y ngại ngùng nhưng đây có thể là lần cuối cùng cho nên y không muốn phải hối tiếc gì cả, trên người y khoác hờ một kiện y phục màu làm
Tại Chính Hiên vừa đẩy cửa bước vào liền cảm thấy không đúng, trong phòng của Ngôn Tuấn Hàn từ khi nào đốt hương vậy, hơn nữa mùi hương này dường như không đúng cho mấy, nhưng quả thật là không đúng thật vì hương liệu này chính là hương dược hay dùng để k1ch tình ở câu lang viện của Chu Đình
Ngôn Tuấn Hàn không nghĩ rằng một ngày bản thân lại sử dụng đến thứ này nhưng chỉ có như vậy Tại Chính Hiên mới bỏ xuống đề phòng, y mới có thể cho hắn dùng mê dược được
Tại Chính Hiên từ từ bước đến giường, cảnh tượng trên giường nhém nữa khiến hắn ngất đi, cái bộ dạng này của Hàn nhi thật là muốn mạng người
Ngôn Tuấn Hàn hướng về phía hắn mà mở rộng hai chân, bên dưới không hề có chút gì che đậy, khuôn mặt ửng đỏ ngượng ngùng nhìn Tại Chính Hiên
Tại Chính Hiên cũng không gấp, hắn muốn xem Ngôn Tuấn Hàn sẽ làm gì
“Ngươi…ngươi không muốn ta sao”
Ngôn Tuấn Hàn dùng giọng điệu ngọt ngào câu dẫn hắn, Tại Chính Hiên vẫn bình tĩnh mà ngồi xuống một bên nhẹ nhàng vuốt v e đôi chân y
“Ta không ngờ Hàn nhi của ta lại có bộ dạng như vậy a”
Ngôn Tuấn Hàn càng đỏ mặt hơn, y thật muố trốn ngay lập tức
“Hàn nhi của ta nói xem, bây giờ là ta muốn ngươi hay là ngươi muốn ta”
Tại Chính Hiên vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt vào bên trong đùi trong của Ngôn Tuấn Hàn khiến y bất giác phát ra âm thanh kiều mị
“Ah”
“Sao vậy, Hàn nhi của ta”
Ngôn Tuấn Hàn lúc này đang rất muốn tự hỏi rốt cuộc là y đang muốn bẫy hắn hay chính bản thân y mới là người rơi vào bẫy đây
“Ta muốn…ưm…ta muốn.


.

ngươi…Chính Hiên….

mau mau…mau giúp a”
Tại Chính Hiên nhìn bộ dạng Ngôn Tuấn Hàn cầu xin mình mà không nhẫn nại nữa lập tức lao đến hôn lấy y kéo y vào một nụ hôn sâu
…………….

.

Tiếp theo sau đó chuyện gì xảy ra mọi người cũng biết rồi a, tui sẽ bù H sau nhé
Ngôn Tuấn Hàn sau khi bị Tại Chính Hiên lăn qua lăn lại cả một đêm rốt cuộc cũng cảm thấy bản thân đều mệt không thở nổi, nhưng lúc này sắp đến lúc y phải rời đi rồi, Tại Chính Hiên ở những lúc cuối cùng đã bị y hạ mê dược, e là mấy ngày nữa vẫn chưa thể tỉnh dậy
Ngôn Tuấn Hàn bận lại y phục chỉnh tề, nhìn ngắm gương mặt của Tại Chính Hiên một lần cuối cùng sau đó đặt lên môi hắn một nụ hôn, có lẽ đây là lần cuối cùng cũng nên, y mong rằng Tại Chính Hiên sau này sẽ hạnh phúc khi không có y bên cạnh, y muốn hắn biết y yêu hắn nhiều như thế nào, cả kiếp trước lẫn kiếp này y đều yêu hắn chưa bao giờ thay đổi điều đó cả
Ngôn Tuấn Hàn sau khi dứt ra khỏi nụ hôn liền lập tức chạy ra bên ngoài đóng cửa, nếu còn tiếp tục ở lại y sẽ không nỡ rời đi
Tống Kỳ Nam đã sớm đợi y ở bên ngoài, Ngôn Tuấn Hàn cùng hắn lên xe ngựa rời đi, y ngoảnh đầu lại nhìn nước mắt lại tuôn trào
Nếu có thể y muốn ở bên Tại Chính Hiên thật lâu nhưng có lẽ chỉ là có lẽ mà thôi, sống lại một đời hiểu được lòng đối phương đã là nhân nhượng duy nhất của ông trời rồi, y không thể cưỡng cầu hơn nữa.