Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 13: Chương 13





Ngôn Tuấn Hàn liền bỏ tấu chương sang một bên nhìn nàng
“Đúng vậy, có chuyện gì”
“Hoàng thượng ta có để ý một người, hôm nay hắn hỏi ta có muốn gả cho hắn hay không”
Ngôn Tuấn Hàn liền hiểu ra là có việc gì
“Hắn thật lòng với ngươi không”
“Thuộc hạ không biết như thế nào là thật lòng nhưng hắn rất tốt, trâm ngọc này là vật gia truyền nhà hắn hắn cũng tặng ta”
“Hắn tên là gì, ở đâu”
“Hắn là thị vệ canh giữ bên ngoài tẩm cung a, tên là Dinh Lâm”
Ngôn Tuấn Hàn suy nghĩ một lát liền lên tiếng
“Ngươi thật sự thích hắn sao”
Tôn Tình gật gật đầu
“Được rồi ta đồng ý thành toàn cho hai ngươi nhưng trước hết gọi tên thị vệ đó vào đây”
Tôn Tình liền vâng lệnh đi làm, lúc này Tại Chính Hiên cũng đến nhìn thấy bộ dạng hấp tấp của Tôn Tình liền hỏi

“Tôn cô nương chạy đi đâu gấp vậy”
“Tiểu cô nương ấy chạy đi tìm lang quân rồi, thật hết nói nổi”
Tại Chính Hiên tiến đến bên cạnh Ngôn Tuấn Hàn
“Có chuyện gì sao”
“Hôm nay Tôn Tình cứ mỉm cười suốt, ta liền gặn hỏi thì ra là tên thị vệ kia muốn hỏi cưới nàng, Tôn Tình không cha không mẹ năm đó là ta đem nàng từ một tiểu cung nữ trở thành thân cận của ta, đâu phải muốn cưới là cưới được”
“Ngươi thật biết bày trò mà”
Tại Chính Hiên nhéo mũi y
Dinh Lâm theo Tôn Tình bước vào nhìn thấy chủ nhân mình và hoàng đế đang thân mật liền quỳ xuống
“Thuộc hạ Dinh Lam tham kiến hoàng thuọnge và đại tướng quân”
“Được rồi bình thân đi”
Dinh Lâm đứng dậy, ánh mắt không dám nhìn thẳng
“Ta nghe nói ngươi muốn hỏi cưới Tôn Tình sao”
“Bẩm hoàng thượng thuộc hạ là thật lòng thích Tình nhi mong hoàng thượng chấp nhận”
“Tôn Tình từ nhỏ đã theo bên cạnh ta, nàng là một nữ nhân tốt, nhưng ngươi chỉ là thị vệ bổng lộc hằng năm được bao nhiêu có lo được cho Tôn Tình một cuộc sống ấm no hay không”
“Thuộc hạ biết bản thân chỉ là một thị vệ nhưng thuộc hạ nhất định sẽ lo lắng chăm sóc tốt cho Tình nhi, xin bệ hạ thành toàn”
Dinh Lâm liền quỳ xuống nói
Tại Chính Hiên thấy vậy liền lên tiếng
“Hàn nhi đừng làm khó hắn nữa ta thấy hắn là thật lòng a”
“Được rồi ngươi đứng dậy đi, nếu ngươi là thật lòng vậy được ta thành toàn cho ngươi và Tôn Tình, tháng sau chọn một ngày tốt mà thành hôn, ta phong ngươi làm nhất đẳng thị vệ, như vậy mới có thể xứng với Tôn Tình được”
“Đa tạ hoàng thượng”
Cả hai người liền quỳ xuống tạ ơn
Sau khi hai người vui vẻ ra ngoài, Ngôn Tuấn Hàn liền quay sang nhìn Tại Chính Hiên
“Chính Hiên nếu chúng ta có thể như bọn họ thì hay biết mấy”

“Chúng ta bây giờ không tốt sao”
“Tốt nhưng ta lại không muốn mọi người nói ngươi là nam sủng của ta ta muốn danh chính ngôn thuận”
Tại Chính Hiên liền nhìn chầm chầm Ngôn Tuấn Hàn chỉ thầm trách nếu như nếu như mà thôi
Một tháng sau, hôn lễ của Tôn Tình và Dinh Lâm cũng sắp tới, hoàng hậu vì nghe Tôn Tình thành hôn mà chính tay chuẩn bị sính lễ, còn lệnh phủ nội vụ làm hỷ phục đẹp thật đẹp cho nàng
Hoàng thượng ngược lại liền cho nàng ba mảnh đất ở phía đông ngoài cung cho nàng có thể xây phủ đệ hoặc làm gì cũng được, cũng chuẩn bị rất nhiều thứ tốt tặng cho Tôn Tình
“Hoàng thượng, thuộc hạ không dám nhận”
“Không dám nhận cái gì, bảo ngươi nhận thì cứ nhận nếu không liền chém ngươi”
Tôn Tình nghe vậy liề nhận lấy, Ngôn Tuấn Hàn cười, vốn dĩ muốn phong nàng làm công chúa nhưng vì nàng không phải là người của hoàng thất nhưng hồi môn gả đi đều chuẩn bị theo công chúa cả, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, còn chính tay Ngôn Tuấn Hàn làm chủ hôn
“Tôn Tình rời cung rồi ngươi nhất định phải sống cho tốt biết không, sau này đã không còn là người bênh cạnh ta nữa không cần phải giết chóc nữa cứ như vậy mà sống biết không”
Tôn Tình gật đầu mặc dù không hiểu sao hoàng thượng lại nói ra những lời này cứ như là sắp có chuyện xảy ra vậy
“Được rồi ba ngày nửa ngươi thành hôn rồi còn mấy ngày theo hầu ta hầu hạ cho tốt vào”
Tôn Tình mỉm cười tuân lệnh
Lúc này Tại Chính Hiên cũng đã bố trí xong tất cả, ngày hôm đó tiếng pháo nổ liền là lúc lúc khởi binh, hắn nhất định phải trả thù trả thù cho phụ thân vì bị hàm oan mà phải chết, trả thù cho nữ nhân mà hắn yêu và cả hài tử của hắn nhất định sẽ khiến Ngôn Tuấn Hàn đau khổ tột cùng, sẽ không giết y nhưng đem mọi sỉ nhục lên đầu y khiến y sống trong hổ thẹn cùng sỉ nhục cả đời
“Bẩm thiếu chủ mọi việc đã sắp xếp xong, quân đội của đại công tử đã đến kinh thành âm thầm trà trộn vào”
“Được rồi Dinh Lâm ngươi làm tốt lắm, ta nhất định sẽ trọng thưởng”
“Thuộc hạ không cần thưởng gì chỉ xin người chừa lại cho Tôn Tình một con đường sống”

“Ngươi yên tâm ngươi hết lòng làm việc cho ta ta nhất định sẽ chừa lại cho Tôn Tình một con đường sống”
Đên nay trăng thanh gió mát, Ngôn Tuấn Hàn một mình ở đó ngắm trăng, lúc này một bóng đen liền đi đến
“Tuấn Hàn ngươi đáng hay không”
“Đáng, cho dù ta trả lời trăm ngàn lần vẫn là một câu đáng, Kỳ Nam ngươi đến đây làm gì, chỗ hoàng huynh ta ngươi sắp xếp ổn thoã chưa”
“Ta đã sắp xếp ổn thoã rồi, ngày mốt liền đưa hắn đi, yên tâm ta hứa với ngươi nhất định làm được”
Ngôn Tuấn Hàn mỉm cưởi nhìn ánh trăng có lẽ đây là lần cuối
“Tuấn Hàn ngươi vì hắn làm nhiều việc như vậy vẽ sẵn con đường cho hắn tạo phản, ngươi cũng thật là mù quáng rồi”
“Không có gì là mù quáng, triều đình vốn đã mục nát rồi, ta thân làm hoàng đế lại bất tài sớm hai muộn Bình Thiên quốc này cũng cần một minh quân mới mà thôi, hơn nữa phụ thân ta giết phụ thân hắn, ta giết người hắn yêu và hài tử của hắn, bây giờ trả lại tất cả xem như không ai nợ ai nữa đi, ta cũng mệt rồi”
“Tuấn Hàn nếu ngươi suy nghĩ muốn sống thì nói với ta ta nhất định có cách cứu ngươi, đưa đến Thịnh Hà quốc”
“Ta đã quyết định rồi, triều đình sụp đổ ta thân là hoàng đế nhất định phải có trách nhiệm”
Tống Kỳ Nam im lặng, mọi chuyện đã là ý trời cả rồi cũng là quyết định của Ngôn Tuấn Hàn hắn chỉ tiếc là khó khăn lắm mới có được một vị bằng hữu thế nhưng lại không thể cùng nhau uống rượu nữa rồi
Ba ngày sau Tôn Tình thân bận hỷ phục vô cùng xinh đẹp chuẩn bị thành tân nương, Ngôn Tuấn Hàn hôm nay là chủ hôn cho nàng nhìn Tôn Tình xinh đẹp mỉm cười y liền vui vẻ.