Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 126: Chương 126





Những ngày tiếp theo kinh thành dường như rất bình yên, nhưng mà càng bình yên thì bão lớn sẽ càng đến, những ngày này Ngôn Tuấn Hàn không bước ra khỏi ohur nữa bước, lấy cớ thương cũ tái phát phải nghỉ ngơi ngay cả vào triều cũng không vào, những ngày này Ngôn Đình Anh được nhiều lời khen ngợi không ngớt từ sứ thần các nước, nói hay chu đáo, tiếp đãi tốt
“Hắn bây giờ có lẽ đang đắc ý lắm”
Ngôn Tuấn Hàn nhấp một ngụm trà nói, Tại Chính Hiên gật đầu, đắc ý được bao lâu thì chưa biết
“Mấy ngày nay đám sứ thần đó bớt đến làm phiền ngươi, càng tốt”
Nghĩ đến việc bọn họ luôn dâng tranh các vị công chúa quận chúa của nhớc bọn họ đến cho Ngôn Tuấn Hàn, Tại Chính Hiên liền hậ không mang đốt hết tất cả đống đó
Nhìn bộ mặt xám xịt của Tại Chính Hiên, Ngôn Tuấn Hàn liền cười lớn
“Ha ha, ngươi sợ cái gì chiếu chỉ phụ hoàng cũng đã ban, ngươi còn sợ ta cùng nữ nhân khác thành thân sao”
Tại Chính Hiên lắc đầu nhưng trong lòng hắn luôn có linh cảm rằng Ngôn Tuấn Hàn sẽ rời bỏ hắn, mấy chục năm ở kiếp trước cô đơn hắn đã không chịu nỗi nữa rồi, nếu lần nữa mất đi y hắn thật sự không thể sống nổi
“Ngươi nghĩ Ngôn Đình Anh khi nào sẽ ra tay”

Ngôn Tuấn Hàn suy nghĩ, đương nhiên không thể nào là đại hôn của ca ca y vì còn tận ba tháng nữa mới đến, Ngôn Đình Anh không có kiên nhẫn đợi thêm ba tháng nữa, chỉ có thể là đại thọ của phụ hoàng mà thôi
“Là ngày đại thọ, hắn nhất định ra tay vào ngày đại thọ”
Tại Chính Hiên gật đầu, bản thân hắn sẽ âm thầm sắp xếp người trà trộn vào từ bên trong để khi Ngôn Đình Anh ra tay bọn họ sẽ phản công lại và cũng bảo vệ cho Ngôn Tuấn Hàn
“Sau khi mọi chuyện kết thúc ta sẽ nhờ ca ca làm trưởng bối dựa theo chiếu chỉ của Hoàng thượng mà đến rước ngươi về nhà có được không”
Ngôn Tuấn Hàn không dám trả lời, y sợ rằng mình sẽ khiến cho Tại Chính Hiên thất vọng, y biết bản thân y hiện tại như thế nào, đều là cầm cự qua ngày, khó có thể nào nói trước được chuyện gì, y còn không biết cùng Tống Kỳ Nam đến ma giáo tỉ lệ thành công là bao nhiêu, có khi y là một đi không trở lại, y không muốn Tại Chính Hiên vì mình mà bỏ lỡ tương lai
“Nhưng không phải trong chiếu chỉ đã nói ngươi nhất định phải có công trạng lớn, phải được chức tướng quân mới có thể thành thân sao”
“Yên tâm ta nhất định sẽ trở thành tướng quân, đến lúc đó ngươi phải trở thành tướng quân phu nhân của ta”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày
“Ngươi làm vương phi của ta thì có”
Tại Chính Hiên đương nhiên là không đồng ý hai người cứ như đứa trẻ mà giỡn với nhau không hay biết bên ngoài có một ánh mắt đầy đau thương xoay người rời đi, bên cạnh ánh mắt kia có một người đi theo chỉ biết lắc đầu
Lễ mừng thọ của Hoàng đế sắp đến, trong ngoài hoàng cung đều chuẩn bị cẩn thận không dám sai xót, Hoàng hậu cũng tạm thời không phải cấm túc chỉ là trong tay không còn quyền lực nữa, không khí náo nhiệt khắp nơi
“Mẫu hậu ta cảm thấy người như hiện tại rất an nhàn a”
Ngôn Tuấn Hàn lúc này đang ngồi bên cạnh Hoàng hậu ở trong cung của người cho cá ăn
“Nhớ đến trước đây đại thọ chỉ ta luôn phải tất bật chuẩn bị mọi thứ, thân làm hoàng hậu làm chủ lục cung không thể để sau xót gì xảy ra, mệt hết cả người, nhưng bây giờ có người thay ta làm hết, thật thoải mái đúng không Hàn nhi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, xem ra mẫu hậu không làm chủ lục cung cũng rất khoẻ đi, nghĩ đến việc phải chuẩn bị sắp xếp mọi thứ y liền đau đầu
“Nhưng mà đến ngày ca ca thành thân mẫu hậu người nhất định phải chính tay chuẩn bị a”
Hoàng hậu gật đầu, đấy là điều đương nhiên, hoàng nhi của nang thành thân nàng nhất định phải chuẩn bị, chuẩn bị tất cả không để sai xót việc gì

“Đến khi Hàn nhi thành thân, mẫu hậu cũng nhất định sẽ chuẩn bị thật chu đáo”
Ngôn Tuấn Hàn nghe đến thành thân trong lòng nửa vui nửa buồn, hoàng hậu đương nhiên nhìn ra được, nàng nhẹ nhàng xoa đầu y
“Hàn nhi có chuyện gì sao, hay Hàn nhi của ta không muốn thành thân”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu, y muốn, y rất muốn cho dù kiếp này hay kiếp trước y đều muốn thành thân cùng Tại Chính Hiên nhưng y lại sợ y không thể cùng hắn thành thân được
“Hàn nhi, mẫu hậu chỉ mong ngươi và ca ca ngươi cả hai đều hạnh phúc, Vỹ nhi đứa trẻ đó cũng sớm có người trong lòng ta đương nhiên nhận ra được nhưng hiện tại nó cũng chẳng thể ở cùng người đó nữa cho nên Hàn nhi mẫu hậu mong người hãy trân trọng, đừng trùng bước”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu nhưng trong lòng y đang rỉ máu, nghĩ đến cảnh Tại Chính Hiên sẽ đau lòng đến chết khi thấy y rời bỏ hắn Ngôn Tuấn Hàn thật sự không thể chịu nỗi
Tâm sự cùng Hoàng hậu một lúc y cũng cáo lui, trên suốt đoạn đường trở về Tôn Tình nhìn chủ tử của mình không biết nên nói lời nào, nàng hơn ai hết biết về bệnh tình của Ngôn Tuấn Hàn nhưng nàng lại vô dụng khi không thể làm gì được cả
“Tôn Tình”
“Vương gia cho gọi”
“Nếu như một ngày không còn ta ở đây nữa ngươi nhất định phải tự biết lo cho bản thân có biết chưa, Dinh Lâm hắn là một người tốt nếu như ngươi cũng thích hắn đến lúc đó cùng hắn nên duyên đi, mấy tiền trang ở ngoài thành ta tặng cho ngươi xem như là của hồi môn, ta không phải là gả nha hoàn, ta là gả muội muội của ta”
Tôn Tình liền lắc đầu
“Ta không thành thân, cưới gả gì hết ta chỉ muồn tiếp tục làm thuộc hạ của người mà thôi”
Ngôn Tuấn Hàn cười chua xót

“Nhưng ta e là lần này đến Thịnh Hà quốc có thể một đi không trở lại, ta không muốn cản trở tình duyên của ngươi, ngoan nghe lời ta, đừng để ta phải dùng mệnh lệnh”
“Thuộc hạ sẽ đi theo bên cạnh ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu
“Không cần, ngươi cứ ở lại đây đi, ta đã nói rồi ngươi còn tiếp tục cãi ta liền sẽ trừng phạt ngươi”
Tôn Tình chỉ đành im lặng nhưng nàng nhất định sẽ không bỏ rơi Ngôn Tuấn Hàn, nhất định tìm mọi cách theo vương gia đi đến Thịnh Hà quốc
Tại Chính Hiên bận rộn cả ngày rốt cuộc cũng trở về, hắn vẫn không quên mua kẹo hồ lô cho Ngôn Tuấn Hàn, không những vậy trên đường thấy một tiệm mứt ngọt, hắn biết y thích đồ ngọt liền mua không ít cho y
“Hàn nhi, ngươi nhìn xem”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn những thứ trên bàn trong lòng liền vui vẻ, Tại Chính Hiên chính là mỗi ngày đều đem những thứ ngọt ngào về cho y, khiến y không nỡ rời xa hắn, khiến y không nỡ nói ra những lời tổn thương hắn.