Cô đã mơ một giấc mơ thật dài.
Lần này mở mắt dậy có vẻ đã thanh tỉnh hơn lần trước đó.
Vẫn là phòng bệnh như lần trước cô tỉnh lại, trên sofa gần đó cũng vẫn là người đàn ông kia.
Anh đang chăm chú vào chiếc laptop trước mặt, bận rộn xử lý công việc.
‘’ Có thể cho tôi xin cốc nước không’’
Người kia thoáng giật mình nhẹ, rồi lập tức dậy lấy cho cô một cốc nước ấm.
Cổ hỏng dễ chịu hơn một chút, cô cần làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Anh nói tôi là Mộng Nghiên phải không.
Tôi không nhớ cái gì cả, anh có thể nói lại giúp tôi được không?
Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc, không có nửa điểm đùa giỡn trong ánh mắt, người đàn ông thoáng sững sờ.
Em thật sự không nhớ gì nữa? Không biết anh là ai thật à?
Cô nhẹ gật đầu, anh hốt hoảng bấm gọi bác sĩ điều trị.
Em gái bảo bối của hắn không nhận ra hắn, tự dưng hắn thấy lòng đau như cắt.
Bác sĩ nói cô bị thương ở đầu khá nặng, gây lên chứng mất trí nhớ, tạm thời không ảnh hưởng gì lớn, từ từ rồi sẽ có khả năng nhớ lại.
Anh thấy rất đau lòng nhưng cũng có phần yên tâm hơn.
Con bé là bảo bối được cưng chiều nhất nhà.
Từ bé đến giờ được cả gia đình bao bọc, giờ gặp chuyện lớn đúng là làm đau lòng cả nhà họ Lý.
Cô có thể nhận ra sự đau lòng trong ánh mắt của anh.
Cô không nỡ gây ra sự đã kích nào nữa, thôi thì cứ tạm thời vậy đã tồi tính tiếp sau.
Anh có thể nói qua về thân thế của tôi được không? Mà anh là ai vậy?
Anh là Lý Chí Dương, anh trai của em, em là Lý Mộng Nghiên
Trong lòng Lý Chí Dương dấy lên sự chua sót.
Em gái hắn vồn rất xinh đẹp, tính tình lại hiền lành, luôn thích giúp đỡ người khác.
Nhưng giờ lại ốm yếu nằm ở đây còn hắn không thể làm gì, chỉ biết tự trách đã không bảo vệ cô được kĩ càng.
Anh trai?
Có thể lấy giúp em cái gương, hoặc cái gì có thể soi được không? Sợ anh nghi ngờ, cô lại nói thêm: em chỉ muốn kiểm tra xem liệu em có còn đủ xinh đẹp không, nếu xấu không gả đi được thì anh lại phải nuôi em cả đời đó
Cả hai cùng bật cười làm không khí thoải mái hơn, nhưng từng người mới biết được trong lòng có bao nhiêu chua sót.
Trong phòng bệnh không có những thứ như gương soi cầm tay.
Anh mở camera điện thoại đưa cho cô.
Nhìn gương mặt xa lạ trong màn hình, cô không cất được lên lời.
Lý Chí Dương có phần lo lắng cô suy nghĩ tiêu cực.
Nhận ra thái độ khác thường của anh, cô cố nở nụ cười tự nhiên nhất: May là vẫn xinh đẹp, anh không lo phải nuôi em hết đời rồi
Vẫn còn nói đùa được thì anh không lo em bị thương đến ngớ ngẩn rồi.
Bên ba mẹ cũng đã có thể bay về, sáng mai là về đến đây rồi.
Không biết anh sẽ bị họ mắng đến thế nào nữa.
Có khi tức giận đến đuổi anh ra khỏi nhà mất
Sao lại như vậy? Anh làm gì có lỗi rồi à?
Không phải anh không chăm sóc tốt cho con gái bảo bối của họ à.
Để em bị thương đến như vậy.
Ba mẹ đau lòng quá chỉ có thể trút giận lên anh thôi
Anh thở dài thất vọng, nhưng trong giọng nói lại có vẻ cưng chiều cùng dung túng.
Có lẽ Lý Mộng Nghiên được sinh ra trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, bố mẹ cùng anh trai vô cùng cưng chiều.
Nhưng tại sao cô lại xuyên vào cơ thể cô gái này, cướp đi cuộc sống của cô ấy.
Lòng cô thấy không được thoải mái, nhưng cô muốn được sống, nếu đã bị gắn với thân xác này, vậy cô có thể ích kỉ chiếm lấy để sống vì mình một lần không.