Suốt một năm sau đó, cô ta luôn lấy anh ra khoe mẽ rằng anh là vị hôn phu của mình.
Còn Quý Thừa An, ngoài hôm đó ra, anh không liên lạc gì với cô ta nữa.
Còn cô ta luôn tìm cách tiếp cận anh, nhiều lần tìm đến công ty anh làm phiền.
Không gặp được anh lại tìm mẹ Quý để lấy lòng.
Mẹ Quý cũng không ở lại lâu, một thời gian sau đó bà phải về nước, chồng bà ở nhà một mình lâu ngày, ghen tị với cả con trai, bà không thể không về.
Quý Thừa An biết cô ta bịa đặt chuyện tình cảm với anh ra bên ngoài, nhưng cũng chưa đến mức quá đáng, chỉ truyền rằng anh và cô ta đang tìm hiểu nhau.
Chuyện thật thật giả giả trong giới một thời gian người ta sẽ quên, cô ta lại là ân nhân của mẹ anh, anh cũng không cần vạch mặt cô quá thẳng thắn.
Sau đó một năm thì đối tượng liên hôn kia của của ta kết hôn, cô ta không còn mối đe doạ nào nữa, anh thẳng tay cắt đứt mọi liên lạc với cô ta.
Đính chính với bên ngoài hai người đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Cô ta dĩ nhiên không cam tâm, nhưng cũng không thể thay đổi được quyết định của anh.
Một năm này, anh vẫn không yêu cô ta.
Cô ta vẫn tìm cách suất hiện trước mặt anh, điều tra lịch trình của anh.
Nhưng anh vẫn chưa bao giờ cho cô một ánh mắt tốt.
Anh nói rằng một năm này anh đã trả đủ cho cô ta ân tình, anh và cô ta không cần thiết tỏ ra quen biết nữa.
Không cần phí công vô ích, anh sẽ không có tình cảm gì với cô ta.
Dù bị anh cự tuyệt thẳng thắn nhiều lần, cô ta vẫn không tuyệt vọng, vẫn bám lấy anh trong mấy năm vừa rồi.
Anh đi đến đâu cô ta cũng điều tra được lịch trình, sau đó bám theo.
Chỉ là đợt hè vừa rồi, nghe tin anh về nước, cô ta rất muốn đi theo.
Nhưng lúc đó cô ta sắp tốt nghiệp, không thể chạy theo anh nữa.
Vậy mà anh mới về nước chưa được bao lâu, cô ta lại nhận được tin anh đã kết hôn.
Đối tượng là người gia đình sắp xếp.
Cô ta biết tính của anh, nếu anh đã không muốn thì có chết anh cũng không làm theo.
Thế nhưng anh lại đồng ý, anh đã kết hôn với người khác.
Dù chưa tổ chức hôn lễ, nhưng hok đã thành vợ chồng hợp pháp.
Cô ta vẫn không chịu tin vào sự thật.
Vừa tốt nghiệp xong liền mua vé chạy về trong nước tìm anh.
Mấy tháng không gặp, niềm vui khi gặp anh vụt tắt vào lúc cô ta thấy anh dịu dàng dắt tay một người phụ nữ khác.
Thoát khỏi hồi ức, cô ta lại thể hiện ra sự vui vẻ, không để ý đến Quý Thừa An và Lý Mộng Nghiên bên này, tiếp tục trò truyện với mẹ Quý.
Bừa cơm trôi qua trong tiếng cười vui của mẹ Quý, tiếng nịnh nọt lấy lòng của Hạ Lâm Tuyết.
Sau bữa cơm, hai người ngồi lại gần một tiếng, rồi trở lại biệt thự.
Lý Mộng Nghiên không tỏ vẻ không vui gì cả, cười đùa với Quý Thừa An.
Không để người không đâu ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ ngày cuối tuần của hai vợ chồng cô.
Ngày mai anh lại phải đi công tác, có thể sát ngày Giáng sinh mới có thể về.
Cô quay người vào phòng quần áo, lấy ra vali, bắt đầu sắp xếp đồ đạc giúp anh.
Anh còn chưa đi mà cô đã bắt đầu có chút nhớ rồi.
Sắp xếp xong thì anh cũng đã tắm, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tắm xong ra ngoài thấy anh ngồi tựa đầu giường cầm ipad làm việc, cô hơi lật chăn chui vào trong rồi ôm lấy anh.
Anh tắt máy, tắt điện trong phòng, chỉ để lại chiếc đền bàn ánh sáng nhẹ nhất.
Hai người lăn qua lăn lại một lúc lâu rồi mới ôm nhau đi ngủ.