Giác quan của phụ nữ trong một vài trường hợp thường rất chính xác, cô cảm thấy không có hảo cảm với Hạ Lâm Tuyết, đồng thời cũng nhận thấy được ác ý mà Hạ Lâm Tuyết phóng về phía cô.
Hạ Lâm Tuyết khi nghe tin anh kết hôn đã âm thầm cho người điều tra về cô, cũng đã xem qua ảnh cô, nhưng khi nhìn tận mắt như bây giờ, vẫn không khỏi kinh ngạc về nhan sắc của cô.
Cô ta đã thích anh nhiều năm như vậy, sao đành lòng nhìn anh thuộc về một người khác.
Gia đình cô ta đã định cư ở nước ngoài mấy chục năm.
Khi đó gia đình ép cô ta liên hôn với một công tử nhà giàu bên đối tác.
Cô ta làm loạn phản đối, một mực chống đối với quyết định của cha mẹ, sau đó bỏ nhà trốn ra ngoài, cắt đứt mọi liên lạc.
Hàng ngày cô ta chán nản, không đi qua đi lại trong phòng khách sạn, thì lại ra ngoài phố thất thần đi hết từng con đường, nghĩ cách để gia đình không bắt cô ta phải liên hôn.
Một ngày khi vừa dùng xong bữa trưa, cô lại lang thang ngoài phố.
Lúc đi đến một con đường nhỏ gần cánh đồng lúa mạch, cô gặp một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế ven đường mà khóc.
Y phục người đó mặc nhìn qua rất đắt tiền, trái ngược với bộ dáng nhếch nhác hiện tại.
Đi tới gần thic nghe thấy người phụ nữ đó lẩm nhẩm một mình, than thở vô cùng thương tâm.
Cô nghe ra được ngôn ngữ của quê hương.
Biết người phụ nữ này có lẽ cũng là người trong nước sang bên này.
Xin chào, cô gặp chuyện gì vậy?
Nghe ra được ngôn ngữ quen thuộc, người phụ nữ lập tức ngẩng đầu lên, nước mắt dàn dụa, lại bắt đầu nức nở.
Tay bất ngờ đưa ra cầm lấy bàn tay cô ta như cầm được phao cứu sinh.
Cô gái tốt bụng làm ơn giúp tôi với, vừa rồi tôi bị cướp mất túi sách, trên người giờ không còn gì cả, cũng không thể tìm đường về.
Cô giúp tôi, đưa tôi về khách sạn được không.
Con trai không tìm thấy tôi sẽ lo lắng mà phát điên lên mất.
Càng nói nước mắt người phụ nữ càng dàn dụa.
Người đã gặp nạn như vậy, cô ta không thể không giúp.
Liền giúp đưa người phụ nữ kia về.
Vừa đi vừa tâm sự, cô ta biết đó là mẹ Quý.
Con trai bà làm việc ở bên này, đã lâu không về nên bà sang đây thăm.
Con trai bận công việc rồi, bà ra ngoài đi dạo, nhưng bị lạc mất, không tìm thấy vệ sĩ, sau đó còn bị cướp giật.
Đưa mẹ Quý về đến khách sạn, một người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài xuất chúng chạy gần như bay đến trước mặt, ôm lấy mẹ Quý, gương mặt lạnh lùng không che hết được tia lo lắng trong đáy mắt.
Đó là lần đầu tiên cô ta gặp Quý Thừa An, vừa gặp đã yêu.
Để tiếp cận anh, cô ta càng ngày càng thân thiết với mẹ Quý.
Điều tra được gia cảnh hào môn của anh.
Nếu lấy được anh là nhà cô ta đã với cao, gia đình sẽ không bắt cô ta lấy tên công tử ăn chơi kia nữa.
Từ đó cô ta luôn tỏ vẻ suy tư buồn phiền trước mặt hai người, chờ hai người hỏi cô ta chuyện cô ta đang phiền lòng.
Cô ta giả vờ đáng thường, ngỏ ý muốn anh giả làm vị hôn phu của cô ta, để cô ta huỷ bỏ được mối hôn sự kia.
Mẹ Quý vốn tốt bụng, lại nghĩ chỉ giả vờ một chút, không gây tổn hại gì cả, cũng khuyên anh nên giúp cô ta một lần.
Cô ta có ơn lớn giúp đỡ mẹ Quý như vậy, Quý Thừa An giúp lại cô ta một lần cũng là chuyện nên làm.
Vậy nên sau đó cô ta dẫn anh về nhà, cô ta thành công huỷ bỏ được cuộc hôn nhân sắp đặt kia.