Cô vừa bước chân vào quán đã thu hút được vô số ánh mắt rơi lên người.
Sự xinh đẹp của cô như con gió thu mát mẻ, làm người khác vô cùng dễ chịu, chỉ muốn lún sâu vào.
Giang Di nhìn thấy cô, rồi cười với cô bằng nụ cười trêu trọc làm cô cảm thấy ngường ngùng.
Mọi người đều biết nhân cách và dung mạo Quý Thừa An đều thuộc hàng cực phẩm khó kiếm, nên đều vui mừng khi biết tin cô đã kết hôn.
Tính cách của chủ thể vốn nhỏ nhẹ, thục nữ, nhưng vẫn rất có chính kiến, cũng tương đồng như tính cách trước đó của cô, nên Giang Di không thấy cảm giác lạ khi ở cùng cô.
Hai cô gái vui vẻ trò chuyện hết cả một buổi, dạo hết trung tâm mua sắm được vô số chiến lợi phẩm.
Niềm vui của con gái là được mua sắm, các cô cũng không phải ngoại lệ.
Lúc hai người đang dùng cơm thì có tin nhắn gửi đến, là số lạ.
Em không ở nhà, đang ở đâu vậy?
Là Quý Thừa An, anh biết số điện thoại của cô.
Cô đã là người có gia đình, vậy mà đến số điện thoại của chồng cũng không biết, cảm thấy hơi có lỗi.
Nhắn tin gửi lại cho anh, nói qua về chuyện hai cô gặp nhau ăn cơm bên ngoài.
Sau đó anh dặn dò cô vài câu rồi không nói gì nữa.
Giang Di thấy cô chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại, ánh mắt thất thần, khẽ nhếch môi cười nhẹ: Mới xa nhau có một lúc mà hai người đã không thể dút ra được rồi à, ăn cơm với mình cũng không chăm chú chút nào
Trước đây mình đã yêu đương bao giờ chưa, tự dưng giờ có người quan tâm mình, nhắc mình chú ý ăn uống, đi lại, cảm giác thật kỳ diệu.
Khi ở kiếp trước, cô vẫn luôn là người bỏ ra nhiều tình cảm ơn, tên tra nam đó luôn cho rằng hắn được nhận là hiển nhiên, luôn coi nhẹ tình cảm của cô.
Cô vẫn luôn là người thiệt thòi trong tình cảm.
Có lẽ vì vậy, trong lòng xuất hiện tia ấm áp.
Thế nên khi mà tin nhắc cuối cùng của hai người đã trôi qua nửa tiếng, cô lại cầm điện thoại lên nhắn cho anh một tin
Anh về sớm nhé, cũng chú ý an toàn, nhớ anh
Đặt điện thoại xuống bàn, áp lòng bàn tay lên má xoa xoa, thật ngại ngùng quá.
Cô không biết rằng chỉ bằng tin nhắn đơn giản đó của cô mà anh lao đầu điên cuồng vào công việc, chỉ muốn tận dụng từng giây một để có thể về gặp cô sớm nhất.
Nhân viên của anh trợn mắt nhìn nhau nghi ngờ, liệu có phải sếp gặp chuyện gì rồi không, lo lắng nếu sếp thật sự có chuyện thì bát cơm của hộ cũng mất.
Không phải ở đâu cũng có đãi ngộ tốt như Quý thị.
Hai người nhắn tin thôi mà cùng mập mờ ám chỉ gì đó, mặt cậu sắp chín được rồi kìa
Cậu nghĩ ai cũng b.iến thái như cậu và anh mình hả.
Không biết xấu hổ
Tâm trạng Giang Di bỗng trùng xuống, hai người đã nửa tháng không liên lạc với nhau rồi.
Dù đã nhiều lần cãi nhau nhưng chưa lần nào cô thấy anh tức giận rồi im lặng với cô lâu vậy, có lẽ mối quan hệ này đã không thể cứu vãn được rồi.
Lý Mộng Nghiên như nhìn ra được tâm trạng Giang Di bỗng trùng xuống: Hai người có vấn đề gì à
Không có gì, cãi nhau vặt vãnh thôi mà, yêu nhau càng lâu càng dễ cãi nhau như vợ chồng già vậy đó.
Lý Mộng Nghiên cười híp mắt, bỗng nhiên không biết sau này cô và Quý Thừa An sẽ trở nên như thế nào, được cùng anh già đi hình như cũng rất hạnh phúc.
Hai người ăn xong, dù lưu luyến nhưng vẫn phải tạm biệt nhau, cô không muốn gọi tài xế gia đình nên vẫy một chiếc taxi.
Theo thói quen đọc địa chỉ của Lý gia.
Sau đó giật mình bật cười, đọc lại địa chỉ biệt thự tân hôn của cô.