Buổi tối bị mẹ chồng giáo huấn một trận, tôi trở về phòng ngồi ngẫm nghĩ linh tinh mãi đến khuya mới ngủ được, thành ra đến sáng ngày hôm sau tôi dậy có chút trễ. Lúc vẫn nằm ở trên giường với cơn buồn ngủ còn chưa dứt hẳn, tôi liền nghe thấy tiếng nói chuyện của chồng tôi với mẹ chồng tôi ở bên ngoài, ngữ điệu của bà không mang theo vui vẻ một chút nào, ngược lại còn có chút khó chịu.
- Sao bây giờ cái An vẫn chưa dậy. Để mẹ vào gọi nó, vợ gì mà không biết đường dậy nấu ăn sáng cho chồng đi làm, cả ngày chỉ biết lười biếng rồi giấu giấu giếm giếm tiền cất đi.
Nhà không có cách âm, mà giọng mẹ chồng tôi lại lớn nên từng câu bà nói tôi đều nghe rõ mồn một, cơn buồn ngủ cứ vậy mà tiêu tan theo gió. Tôi ngước nhìn lên trần nhà chán nản thở một hơi thật dài, định bụng ngồi dậy đi ra ngoài thì lúc này liền nghe thấy Tuấn với mẹ mình.
- Mẹ nói nhỏ thôi. Nhà con cũng đi làm quần quật cả ngày, hôm qua cô ấy có lẽ mệt nên ngủ rất say, con không nỡ đánh thức.
Mẹ chồng tôi thấy tôi được Tuấn bênh thì càng tức tối hơn, bà lớn tiếng như thể muốn tôi đang ngủ ở trong phòng cũng phải thức dậy mà nghe co lọt tai vậy.
- Anh còn bênh được. Cái An nó đã lấy anh, làm dâu cái nhà này thì phải biết vun vén cho cái nhà này, đâu ra cái thói thích làm gì thì làm, thích tiêu gì thì tiêu.
“ Được rồi, được rồi”. Tuấn hoảng hốt xoa dịu mẹ của mình, tôi nhìn qua khe cửa thấy anh ta dúi vào tay mẹ chồng tôi mấy tờ tiền trị giá năm trăm nghìn, cười nịnh nọt:” Mẹ đừng lớn tiếng như vậy kẻo bệnh tiền đình lại tái phát. Lần này là vợ chồng con sai, tối về con sẽ bảo lại cô ấy, mẹ nhé.”
Tôi nhìn bóng dáng Tuấn khuất hẳn sau cánh cửa chính mới khéo cánh cửa phòng lại, trên môi lại xuất hiện một nụ cười buồn lẫn mỉa mai. Từ khi lấy nhau đến giờ số lần Tuấn bênh tôi cũng không phải là không có, thật ra chồng tôi cũng thật lòng muốn bênh tôi, nhưng là mẹ chồng tôi quá cao tay nên lần nào cũng đều không thành công được. Mỗi lần chỉ cần nói bà đừng nên giận dỗi hay lớn tiếng với tôi, là y rằng mẹ chồng tôi lại bắt đầu dở bài “ thở gấp ôm ngực, ôm đầu”, là lúc ấy tôi biết bệnh của bà lại tái phát rồi. Mà bệnh đã tái phát thì chồng tôi chỉ còn nước im lặng mà ngậm miệng lại, chứ nào dám nói ra thêm nữa đâu.
Có hôm tôi tức giận với Tuấn, anh không hề mắng mỏ tôi mà ngược lại còn ôm tôi vào lòng nói rất nhiều, mà cái tài ăn nói của ăn cũng thật dẻo nên tôi chẳng giận được quá lâu. Tuấn nói bây giờ vợ chồng tôi muốn ra riêng thì tôi đừng có gây gổ với mẹ hay mọi người, cái gì nhịn được thì nhịn đi cho nhà cửa êm ấm, như thế anh ta mới có thể yên tâm làm việc để kiếm tiền rồi sang năm chúng tôi ra ngoài thuê nhà sống.
Lúc ấy tôi nghe Tuấn nói vậy cũng cảm thấy có lý, nên dù không muốn cũng phải miễn cưỡng gật đầu rồi vợ chồng lại làm lành. Chồng tôi làm lương cao hơn tôi, công việc cũng khá là vất vả vì anh hay phải ra công trường thị sát tiến độ thi công, nắng mưa đều đội trời mà đi. Thương anh nên lúc nào tôi tự an ủi bản thân rằng, chồng mình đang nỗ lực làm việc để kiếm tiền, mình là vợ thì phải là hậu phương vững chắc cho anh, đừng khiến anh đi làm mệt nhọc rồi mà về nhà cũng không được yên ổn.
Cứ như thế mọi chuyện tôi đều nhịn mẹ chồng, cho dù cho bị bà giáo huấn tạt gáo nước lạnh tôi cũng không dám hé răng nửa lời. Nhìn chính bản thân mình trong gương, quần áo nhăn nheo cũ kĩ với mái tóc rối xù, tôi cảm thấy nếu có bảng xếp hạng những người ngu ngốc nhất, ai dám tranh vị trí đầu tiên với tôi tôi sẽ liều mạng mà cầm dao lao vào kẻ đó mất.
Làm vệ sinh cá nhân thật nhanh, lúc tôi mở cửa bước ra ngoài liền giáp mặt với mẹ chồng cũng đang đi lại, bà nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, nói một câu.
- Hôm qua muộn giờ làm mà hôm nay vẫn chưa muộn sao?
Tôi nhìn bà, cố gắng cười một cái:” Con nấu ăn sáng cho bố mẹ với ông bà xong rồi con đi."
Mẹ chồng tôi liếc mắt:” Thôi khỏi, hôm nay thằng Tuấn nó không ăn ở nhà nên chúng tôi cũng không muốn ăn. Cô đi làm thì đi đi."
Nói xong mẹ chồng tôi cũng bỏ mặc tôi á khẩu đứng đó đi vào trong phòng của mình, bà đóng cánh cửa rầm một tiếng thật mạnh, thái độ khó chịu ra mặt rõ mồn một. Tôi nhìn cánh cửa đóng im lìm mà lòng lạnh như băng, họ không ăn sáng đồng nghĩa với việc tôi cũng không thể ăn, thôi thì hôm nay ăn một lần bên ngoài cũng được. Dù sao tôi cũng không thích giáp mặt với gia đình nhà chồng cho lắm, nhất là những lúc mà Tuấn không có ở nhà.
Nghĩ liền thực hiện, tôi trở về phòng thay quần áo rồi cầm túi xách xuống dưới đường để cho kịp chuyến xe bus đi làm. Công ty tôi làm là một công ty may mặc tư nhân quy mô không lớn nên cách chung cư nhà chồng tôi khá xa, nhưng trái lại nó lại rất gần với công ty chồng tôi làm. Đợt lấy nhau tiền mừng đám cưới được ngót bốn mươi triệu, mẹ chồng tôi ngọt nhạt bảo tôi bán vàng đi để cho đủ tiền mua xe, tôi cũng ngây ngốc mà nghe theo đem đi bán, bởi vì tôi nghĩ dù sao bà cũng đang nghĩ cho vợ chồng tôi. Nhưng ai ngờ cuối cùng xe mua xong rồi, tôi lại không được sử dụng, đi làm đều phải mua vé tháng của tuyến xe số 525.
Ở nhà chịu áp lực của mẹ chồng đến mệt mỏi, lúc vào đến công ty đang làm thì lại bị lãnh đạo nhắn đồng nghiệp gọi tôi lên phòng. Tôi đang làm bản báo cáo cũng phải giật mình ngẩng đầu lên nhìn họ với ánh mắt lo âu.
- Sếp có nói nguyên nhân gọi tôi lên là gì không vậy?
Đồng nghiệp lắc đầu:” Không biết, nhưng nét mặt của ông ta chắc chắn là không tốt. Cô mấy ngày nay làm việc có chểnh mảng gì không thế.”
Tôi nghĩ thầm trong bụng “ ai mà biết được cơ chứ, có lẽ là đơn hàng đàm phán với đối tác hôm nọ không thành công”. Thế nhưng tôi chẳng dám nói ra miệng, chỉ có thể lấy hết can đảm đứng dậy hướng phòng giám đốc mà đi đến, trước khi đi tất nhiên vẫn không quên trả lời họ.
- Tôi chịu thôi. Có thể trong lúc làm báo cáo có chểnh mảng làm sai sót gì đó, hôm nay sếp phát hiện lên mới bùng nổ.
Mọi người trong phòng không ai dám kể xấu sếp điều gì vì tất cả chẳng ai muốn mất đi miếng ăn của mình. Mà tôi cũng đã làm với họ mấy năm trời nên họ im lặng cũng không phải là cách hay, cuối cùng thì mỗi người nháy nhau an ủi tôi vài câu “ đừng lo lắng “ với “ cố lên”. Tôi nghe xong cũng chẳng hề cảm thấy xúc động, tất cả mọi thứ đều bình thường như chẳng liên quan.
Đi lên phòng Giám Đốc, tôi hít một hơi thật sâu dơ tay lên gõ cửa, đợi người ở bên trong lên tiếng đáp trả mới xoay nắm đấm đi vào bên trong. Lúc đi lên đây tôi chỉ suy nghĩ một chuyện là làm sao để đối phó được những câu hỏi của sếp, lúc vào cũng chỉ chăm chăm nhìn sếp nên không có chú ý đến việc trong phòng còn có một người khác, cho đến khi sếp chỉ tay vào ghế và nói.
- Cô ngồi đi.
Tôi lúng túng gật đầu ngồi xuống mép sofa, đầu cúi xuống nhìn đôi giày đã sờn vải của mình chờ đợi. Sếp nói chuyện với khách đến tận nửa tiếng sau mới xong được, lúc tiễn người ta đi về, ông ta mới quay người nghiêm khắc nhìn tôi.
- Cô An, lô hàng áo khoác đợt trước là do cô phụ trách kiểm tra quá trình đóng gói đúng không vậy?
Bắt gặp ánh mắt nhen nhóm lửa giận của sếp, tôi lúi cúi gật đầu, dè dặt hỏi:” Dạ đúng ạ, lô hàng đó có gì trục trặc sao hả sếp."
Dường như chỉ cần có thế, sau khi nghe được câu trả lời của tôi, ông ta ngay lập tức liền bốc hỏa, ném một tệp giấy xuống trước mặt tôi.
- Cô còn bình tĩnh gớm nhỉ, cô có biết cô đã gây ra rắc rối cho công ty không hả. Lô hàng đó là lô hàng chúng ta làm cho công ty An Dĩnh, ngay từ đầu giao việc cho cô tôi đã dặn dò cô rất kĩ là phải cẩn thận vì bên đối tác rất khắt khe về chất lượng, cho nên một chút sơ xuất cũng không được phép để chúng xảy ra. Nhưng cô đã làm thế nào, sáng nay bên kia báo về một số lượng lớn đều bị bẩn và rách, họ yêu cầu chúng ta hoặc là bồi thường, hoặc là tự mình bỏ tiền ra mua nguyên liệu về để làm lại từ đầu.
Tôi mím môi không lên tiếng, cố kìm nén những giọt nước mắt ầng ậc quanh vành mi. Lô hàng đó đúng thật là tôi được giao nhiệm vụ theo dõi, suốt quá trình ấy tôi đều cẩn thận không dám sai sót một tí nào, lúc đóng gói vào thùng cũng đặc biệt dặn dò công nhân không được nặng tay. Bây giờ chuyển đến công ty bên kia đột nhiên lòi ra việc bị hỏng với bị bẩn, tôi làm sao mà biết được cơ chứ, tôi đâu có phân thân được hai nơi đâu mà biết bên kia không dở trò chơi xấu người khác.
Nghĩ đến điều mình nghi ngờ, tôi không vội vàng cãi lại lời sếp ngay mà nói lên suy nghĩ:” Bọn họ có đưa ra được bằng chứng là do bên mình làm không cẩn thận không?”
Vừa dứt lời thì bầu không khí trong phòng liền trở nên im lặng, tôi không thấy sếp lên tiếng thì cứ nghĩ là ông ta cũng bắt đầu để ý đến lời mình nói, trong lòng thầm thở dài một hơi. Ai ngờ còn chưa kịp vui mừng thì ông ấy đã lần nữa lớn tiếng mắng.
- Cô nói như vậy khác gì đổ lỗi cho bên công ty An Dĩnh. Cô có biết An Dĩnh là công ty lớn như thế nào không, danh tiếng của họ từ trước đến nay chưa từng bị bôi xấu, cô vậy mà thật to gan. Bây giờ tất cả đều bị cô liên lụy hết rồi đấy.
Tôi ngồi yên nghe từng câu mắng chửi của sếp, hi vọng trong lòng cũng cứ thế mà sụp đổ. Từ ngày đi làm ở đây, tôi đều cẩn thận từng chút, cũng chẳng hề gây gổ hay gây khó chịu cho nên nên việc bị người khác hãm hại tôi chắc chắn sẽ không hề xảy ra. Thêm nữa tôi tin tưởng bản thân mình không có lỗi, vậy thì việc gì phải nhận.
- Nhưng mà...
Tôi định lên tiếng phản bác thì liền bị sếp cắt ngang, ông ta lớn tiếng:” Không nhưng nhị gì hết. Bây giờ cô đi sang bên công ty An Dĩnh, coi lại xem tất cả có bao nhiêu hàng bị hỏng rồi làm bản báo cáo lên cho tôi. Nếu đàm phán không thành công thì tất cả những sai sót này cô đều phải gánh chịu hết.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi gặp phải chuyện đổ lỗi trắng trợn như thế này, nhưng vì công việc, vì đồng tiền, vì cuộc sống, tôi chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.
- Vậy bây giờ tôi sang bên đó luôn chứ.
Sếp vẫy tay xua tôi như xua tà:” Đi đi, sang bên đấy cô tự biết đường mà ăn nói, đừng có mang thêm phiền phức cho tôi nữa.”
- Vâng ạ.
Tôi cúi đầu chào sếp rồi mới đi ra ngoài trở về phòng làm việc. Lúc bước vào mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn tôi, có người quan tâm hỏi nhỏ.
- Sao thế, chuyện có nghiêm trọng không mà thấy sắc mặt cô không được tốt.
Tôi cười với đồng nghiệp, khoác chiếc túi lên vai rồi quay người nói:” Không có gì, bây giờ tôi sang bên công ty An Dĩnh có chút việc, có lẽ phải mất mấy ngày bên đó rồi. Hẹn gặp mọi người sau nhé."
Nói xong tôi cũng chẳng nán lại lâu, bước chân có phần vội vã hơn nãy rất nhiều. Tôi nhìn đồng hồ chỉ chín giờ, từ đây sang An Dĩnh không có xe chạy qua nên chỉ còn cách bấm bụng mà thuê xe ôm. Cũng may người chở tôi là một người trung niên khá là chất phác, khi tới nơi chú ấy chỉ lấy tôi có ba mươi nghìn, tôi hỏi thì chú nói chú mở hàng cho tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ rằng, hóa ra trong cái thành phố xô bồ đầy dối trá như này, vẫn còn những con người thật thà chất phác Họ với tôi rõ ràng là người xa lạ không quen biết nhau, nhưng họ lại cho tôi thứ cảm giác an yên mà người thân của tôi chưa từng cũng chưa bao giờ cho tôi được.
Trước kia tôi đã từng nghe đồng nghiệp nói công ty An Dĩnh là một công ty nằm ở ngoại ô thành phố, diện tích khá lớn với rất nhiều nhà xưởng và công nhân. Lần này có cơ hội diện kiến tôi mới thấy quả thật nó không khác lời đồn một chút nào, mọi thứ được sử dụng đều là những đồ có chất liệu rất tốt.
Tôi nhìn một hồi mấy phút mới bước lại phía bảo vệ nói chuyện, biết tôi là người của công ty đối tác điều sang nên họ cũng không có ai làm khó tôi, rất nhanh liền cử một người đưa tôi nhà kho đóng gói.
Kho đóng gói của công ty An Dĩnh rất lớn, tất cả các mặt hàng hóa đều được phân loại tỉ mỉ từ sản phẩm mua hè cho đến sản phầm mùa đông, nên tôi cũng không khó khăn khi tìm được chỗ phân loại hàng của công ty mình. Ở đó có mấy công nhân đang dở từng bọc ra kiểm tra, tôi nheo mắt nhìn họ, trong lòng âm ỉ sóng ngầm tiến lại, nhẹ giọng giới thiệu.
- Chào mọi người, tôi là An, người phụ trách của công ty Mạnh Phát.
Sau khi nghe tôi nói xong, tất cả mọi người đều ngước lên nhìn tôi, nhưng tuyệt nhiên không một ai đáp lại lời chào. Mãi đến một lúc sau có một người phụ nữ tuổi ngoài ba mươi tiến lại, chị ta quan sát tôi một lát rồi nói với giọng không hài lòng.
“ Chào cô, tôi là Loan, người phụ trách của công ty An Dĩnh”. Chị ta ngừng lại một giây rồi nói tiếp:” Hôm nay cô sang đây có lẽ cũng biết được ngọn ngành câu chuyện rồi nên tôi không cần phải nói thêm nữa. Hàng bên cô làm hỏng chúng tôi đều để ở bên kia, cô có thể qua xem.”
Trong lòng thầm rủa mười tám đời tổ tông nhà người phụ nữ đứng trước mặt, tôi gật đầu tỏ ý hiểu rõ, xong bước theo về hướng cánh tay chị ta chỉ. Số liệu ghi trên giấy không rõ nên tôi cũng không biết là bao nhiêu, hiện tại nhìn thấy mấy đống lớn được xếp chồng ở trong góc, cổ họng tôi nghẹn chẳng khác gì bị người khác siết lại. Năng lực làm việc của tôi không dở, mắt tôi cũng không có bị mù, làm sao có chuyện để sơ xuất sảy ra đến mức như thế này cơ chứ. Chắc chắn là tôi bị người khác hãm hại rồi.
Hít một hơi thật sâu, tôi quay sang nhìn người quản lý của An Dĩnh đứng bên cạnh, ngữ điệu mang theo phần cứng rắn.
- Chị có chắc là do lỗi của công ty bên chúng tôi không. Một một vài chục cái, cùng lắm là đến trăm cái thì tôi còn có thể nhắm mắt mà nhận cho xong chuyện, nhưng bây giờ số lượng gần như là một nửa như này, tôi nghĩ tôi cần phải làm cho rõ.
Người quản lý nghe tôi nói xong thì cười mỉa một tiếng:” Cô An, hàng là do bên cô làm không chất lượng, bây giờ cô đứng ở địa bàn của An Dĩnh thanh minh đòi lại công bằng cái gì.”
Nghe câu nói này, trong lòng tôi ngập tràn nỗi ấm ức, viền mắt bắt đầu đỏ hoe. Tôi cố gắng đè nén tâm trạng của mình, nói rõ ràng từ chữ một.
- Quản lý, thanh minh hay không thì trong lòng chúng ta mỗi người đều rõ ràng nhất. Tôi không có chứng cứ buộc tội các người, nhưng tôi có thể đảm bảo hàng qua tay tôi mỗi một cái đều đảm bảo chất lượng như bên cô đề ra. Bây giờ sự việc nghiêm trọng đến như vậy lại muốn đổ hết lên đầu tôi sao.
Quản lý của công ty đối tác vẫn không thay đổi sắc mặt, ngược lại chị ta còn mang theo giọng điệu thách thức tôi.
- Cô An, cô cũng đã nói là không có bằng chứng, thêm nữa bên chúng tôi cũng chẳng ai ngu mà làm hỏng hàng rồi đổ cho bên cô.
Càng nghe họ nói tôi càng tức đến nghẹn họng, cả người run lên đầy giận dữ, hai tay siết lại thành nắm đấm, gằn giọng:” Tôi muốn gặp giám đốc của các người, tôi muốn ra ngô ra khoai cái chuyện này.”
- Giám đốc của chúng tôi bao việc, không phải cô muốn gặp là gặp được.
- Tôi mặc xác nhà chị, tôi nhất định phải gặp giám đốc của An Dĩnh để làm cho ra nhẽ mọi chuyện. Đừng tưởng là công ty lớn thì có thể ăn càn làm bậy rồi đổ lỗi cho người khác.
Lần này bản thân đã tức giận thật sự cho nên tôi không cần nể nang gì đến đối phương nữa, dứt khóat xoay người đi về phía cánh cửa lớn. Tòa nhà tám tầng cao sừng sững kia chắc chắn là trụ sở của giám đốc, tôi nhất định phải lên nói rõ mọi chuyện.
Đi vào trong thang máy lên tầng tám, tôi quan sát bản thân qua bức tường bóng loáng như gương ở bên trong. Trước mắt tôi chính là hình ảnh người phụ nữ mặc bộ quần dài áo sơ mi cũ, đôi mắt phiếm đỏ vì tức giận, tóc tai có chút rối xù. Tổng thể từ trên xuống dưới tất cả đều bình thường nếu không muốn nói là quê mùa.
Đến tầng tám, thang máy mở ra, tôi hít một hơi thật sâu bước ra ngoài, từng chút từng chút tiến lại cánh cửa gỗ lim tối mờ. Tầng này rất yên tĩnh, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện, nam nữ đều đủ cả, dường như bọn họ đang cùng nhau họp gì đó.
Tôi nhìn chăm chăm vào cánh cửa thật lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đưa tay lên gõ. Vài giây sau, bên trong có người mở miệng, người đó nói hai từ “ Mời vào” nhất thời khiến tôi hoảng loạn.
Đó là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, nghe qua cực kì thu hút đồng thời cũng gây rất nhiều áp lực vô hình cho đối phương.