Tôi đẩy cửa văn phòng Dương Thành Vũ, bước chân chầm chậm đi vào bên trong. Lúc này, người đàn ông đó đang cúi đầu kí văn bản, anh ta không ngẩng đầu lên nhìn tôi mà nói luôn.
- Có chuyện gì?
Giọng nói trầm thấp mang theo vị lành lạnh xa cách chẳng có gì đáng sợ nhưng lại gây cho tôi rất nhiều áp lực. Tay tôi hơi run, suýt chút nữa đã đánh rơi luôn cả văn kiện xuống dưới đất.
- Tổng giám đốc, tôi đến nộp báo cáo.
Nghe thấy giọng nói của tôi, lần này Dương Thành Vũ cũng ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc anh ta nhìn thấy tôi, ánh mắt hơi sựng lại một giây mang theo sự ngạc nhiên.
Cảnh tượng này bỗng dưng làm tôi nhớ lại khoảng thời gian hai năm về trước, khi mà mình hùng hùng hổ hổ lao lên phòng tổng giám đốc AN DĨNH ở thành phố A đòi lại công bằng. Khi ấy, người đàn ông này so với bây giờ dễ nói chuyện hơn một chút, vì anh ta biết lý lẽ, hoặc là anh ta có một bộ mặt giả tạo lừa người quá hoàn hảo.
- Trưởng phòng của cô đâu?
- Trưởng phòng Lê phải đi gặp khách hàng, cho nên cô ấy nhờ tôi lên nộp báo cáo giúp.
Dương Thành Vũ nhận lấy tài liệu, anh ta đưa tay chỉ vào ghế ra hiệu cho tôi ngồi xuống, sau đó mới cúi đầu nhàn nhã xem giấy tờ.
Không ai nói chuyện, cũng chẳng có tiếng tivi hay tiếng nhạc, cả căn phòng rộng lớn lúc này chỉ toàn là tiếc soạt soạt của động tác lật giấy, tĩnh mịch đến vô cùng.
Trong lòng thấp thỏm không yên, tôi cố gắng đè nén xuống sự khẩn trương, mười đầu ngón tay siết chặt đến đỏ ửng. Phản ứng này, mỗi lần đối mặt với anh ta, tôi đều không thay đổi được. Nói trắng ra chính là, đối với tôi, Dương Thành Vũ đã trở thành một nỗi sợ hãi vô cùng mà tôi nhận định trong tiềm thức của mình.
Mười phút sau, sau khi xem được một nửa tài liệu mà tôi đưa, Dương Thành Vũ cất giọng hỏi tôi.
- Tài liệu này là do cô làm, có đúng không?
Tôi gật đầu, chỉ dám hé mắt nhìn người đàn ông trước mặt một cái rồi lại cúi gằm xuống, thầm cầu nguyện trong lòng Dương Thành Vũ sẽ không hỏi nữa mà đuổi mình ra ngoài. Thế nhưng lời cầu nguyện ấy lại không thành, vì tôi lại nghe thấy anh ta nói tiếp.
- Nói chuyện với cấp trên thì ngẩng cái đầu lên. Cô có biết phép lịch sự trong giao tiếp là thế nào không hả?
Tôi đỏ mắt, cúi đầu im lặng
Dương Thành Vũ tựa người vào thành ghế phía sau, anh ta tiếp tục xem bảo báo cáo, nói.
- Phương án không tồi, có điều cái tôi cần không chỉ là ở trên con chữ, mà ở kết quả nhận được. Mỗi tháng, phòng kế hoạch là bộ phận đứng đầu ở công ty về vấn đề nhận lương thưởng, nhưng tôi nói cho cô biết, tôi không thừa tiền nuôi không đám người đó. Qúy này các cô không đạt chỉ tiêu, tôi sẽ dồn sang quý sau.Qúy sau cũng không đạt, thì cứ thế mà dồn. Dồn mãi mà làm không nên hồn thì thu dọn đồ đạc, tìm công ty khác đầu quân là vừa.
Mặc dù ngữ điệu giọng nói của Dương Thành Vũ rất bình thường, nhưng khi lọt vào tai tôi thì lại chẳng khác gì như đang cảnh cáo nhắm vào tôi vậy, hại tôi sợ hãi đến mất mật. Tôi nghĩ thầm, nếu bài báo cáo có gì sai, có gì không đúng, hay như nào thì anh ta cứ nói luôn để tôi sửa, có cần thiết phải dằn mặt kiểu như thế này không. Con người ai mới bắt đầu đi làm chả có sai sót, nếu hoàn hảo thì cần gì phải đi làm thuê nữa đâu.
Thế nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ có cho tiền tôi cũng chẳng dám lên mặt nói thẳng với Dương Thành Vũ, bởi vì tôi vẫn còn muốn giữ miếng ăn của mình. Con gái tôi ở nhà cần tiền mua sữa, bố mẹ già cần tiền trang trải cuộc sống, từ khi miếng bánh này rơi xuống tôi đã thề mình phải nắm thật chặt rồi.
Tôi nói:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với trưởng phòng Lê.
Dương Thành Vũ ném tài liệu sang một bên, anh ta tiếp tục nói tiếp.
- Khách hàng mua bất động sản của công ty 40% là khách hàng cũ ra, thì 60% còn lại đều là những khách hàng mới. Trong năm nay, tôi muốn nó nhỉnh lên, chứ không phải là tụt xuống.
Đúng là người của giới tư bản, cái gì cũng tham lam, cái gì cũng muốn nhiều hơn. 40% khách hàng cũ với công ty khác họ đã sướng đến điên lên luôn rồi, ai như đàn ông này thì vẫn chỉ là con số thấp.
Tôi đáp.
- Tôi sẽ ghi nhớ.
Dương Thành Vũ nhíu mày, tôi thấy anh ta nhíu mày một cái.
- Trần Thùy An đúng không? Cô thật không biết cách giao tiếp với cấp trên như thế nào cho tốt. Chút nữa về phòng kế hoạch bảo trưởng phòng Lê dạy cô một chút, hoặc là tôi sẽ cho cô về thành phố A học hỏi.
Bị “ nhắc nhở” về thành phố A, khuôn mặt tôi ngay lập tức trở nên trắng nhợt, môi mím chặt run run.
Đúng lúc còn chưa biết phải đáp lại như thế nào thì Dương Thành Vũ bỗng nhiên có điện thoại. Tôi đoán có lẽ là công việc chứ không phải bạn gái, vì nét mặt của anh ta vẫn ngưng trệ không thay đổi, thậm chí có một chút nghiêm nghị.
Lúc ấy tôi muốn đứng dậy đi ra ngoài lắm rồi, nhưng mà anh ta chưa cho phép nên tôi chẳng dám, thành ra tôi cứ ngồi im ở đó như một khúc gỗ. Tôi nghĩ về bệnh tình của bố, mẹ tôi nói bố tôi mặc dù uống thuốc nhưng vẫn không đỡ, đi khám ở bệnh viện huyện bác sĩ nói cần cho lên thành phố để kiểm tra rồi còn điều trị theo phác đồ của chuyên khoa.
Thật ra tôi cũng muốn đưa bố lên lắm, tôi cũng đã nói với mẹ là như thế, nhưng bà bảo phải cần rất nhiều tiền. Nhà tôi bây giờ khó khăn, một mình tôi phải làm kinh tế nuôi gia đình, bố mẹ tôi không nỡ đặt lên vai tôi tảng đá nữa. Từ ngày nhà tôi lâm vào bi kịch, cũng may bố mẹ tôi đổi tính, nếu không tôi thật không dám nghĩ cuộc đời tôi sẽ trôi nổi bấp bênh như thế nào.
- Tất cả chỉ có nhiêu đó thôi. Cô ra ngoài đi.
Ơn trời, nghe được câu nói đó của Dương Thành Vũ mà trong lòng sướng đến muốn nhảy cẫng lên, tôi vội vàng cúi đầu chào anh ta rồi đi thẳng đi ra ngoài. Sau khi cánh cửa được đóng lại hoàn toàn, tôi mới dám thở mạnh mấy hơi, cảm giác lúc này chính mà may mắn mình vẫn còn sống.
Tạm gác hết mọi chuyện không vui ra sau đầu, tôi nhanh chóng trở về chỗ làm việc của mình sửa báo cáo, và làm bài kế hoạch. Từ ngày được làm chính thức, tôi tiến độ hơn hẳn nên trưởng phòng Lê cũng cất nhắc tôi khá nhiều, vì thế lượng việc tôi làm so với với những nhân viên cũ có thể nói là ngang bằng nhau.
Điều lộ liễu như vậy tất cả đều nhìn được, tôi biết bọn họ khó chịu với mình nhưng e ngại trưởng phòng nên chẳng ai dám bắt nạt hay làm khó tôi. Có chăng họ sẽ đứng ở khu pha cafe, nói xấu tôi giống như lần trước tôi nói xấu họ vậy. Đại khái giống như là.
- Nghĩ cũng lạ. Một người mới bình thường chẳng có kinh nghiệm giỏi giang gì lại có thể ngang hàng được với chúng mình, có khi nào cô ta có người nâng đỡ không.
- Cái này cũng thật khó. Đợt chị Liên nghỉ, giám đốc Nguyên nói không cần tuyển thêm người, nhưng đùng một cái hai hôm sau lại thông báo là sẽ có đồng nghiệp mới vào. Tôi còn tưởng là nhân vật cao siêu ở đây, ai ngờ là cái cô nhà quê kia cơ chứ. Vừa quê mùa, làm việc thì kém đến khó chấp nhận.
Cô gái kia dứt lời thì một người thanh niên liền thêm vào luôn.
- Có cái sắc là được rồi. Nhìn cô ta trắng như tuyết trên đỉnh núi đấy, da dẻ mịn màng có thể vắt ra nước, có khi được ông lớn nào đó bao nuôi.
Những lời nói này, tôi đã nghe không phải là một lần nên đã thành quen, cảm xúc vốn dễ xúc động bây giờ đã trở nên chai lì hết rồi. Tôi chẳng cãi nhau, chẳng để ý, từ đầu đến cuối vẫn là chấp niệm như cũ, muốn chính mình được yên ổn.
*** *** ****
Buổi chiều, tôi có cuộc hẹn khách hàng vào lúc 4 giờ ở nhà hàng Phố Đông, nên khi đồng hồ chỉ 3 rưỡi tôi đã đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh sửa soạn quần áo. Lúc trước đi bán bảo hiểm, tôi cũng chú ý ăn mặc, nhưng khách hàng là nhiều người ở những tầng lớp khác nhau nên tôi chẳng chú trọng nhiều lắm. Thế nhưng bây giờ làm ở AN DĨNH, tôi biết mình phải đàng hoàng, ít nhất là không được làm công ty mất mặt.
Trang điểm nhẹ một lớp kem dưỡng, tô thêm một chút son đỏ màu cherry, tóc thả bung từng sợi rối loạn, tôi cứ thế ngẩn người một lúc rất lâu. Hình ảnh phản chiếu ở trong gương nhìn rất có sức sống, khác hẳn những khoảng thời gian trước tôi trông nhợt nhạt tái xanh đến dọa người.
Bất giác tôi nhớ lại lời trưởng phòng Lê nói, thảo nào chị ta khi ấy nói bảo tôi có làm đĩ cũng chẳng đàn ông nào dám chơi. Đến tôi nhìn còn sợ huống chi là người khác.
Thở dài, tôi gạt hết những suy nghĩ không vui cầm túi xách xoay người đi ra ngoài. Lúc đến nhà hàng Phố Đông may sao khách hàng cũng vừa mới đến, nên chúng tôi giáp mặt nhau ở quầy lễ tân.
Người khách hàng này của tôi là một người đàn ông năm mươi năm tuổi, diện mạo nghiêm túc chính trực, nếu xét về bề ngoài để đánh giá thì đúng là một người có nhân phẩm tốt. Đi cùng với ông ta còn có thêm một cô thư kí nhỏ tuổi, mặt nhìn hơi non, nhưng kinh nghiệm làm việc cũng khá là tốt.
Công ty của họ không phải là công ty lớn như AN DĨNH, nhưng số lượng căn hộ họ mua lại được điếm bằng hai bàn tay, cho nên tôi không thể để mình sơ xuất ngay từ lúc gặp mặt. Trưởng phòng Lê đã nói, nếu hợp đồng này được kí, tôi sẽ nhận được hoa hồng, và cuối tháng nếu vượt thành tích, tiền thưởng cũng được trích ở doanh số tổng thu của phòng.
Món tiền hậu hĩnh cứ thi nhau lượn lờ ở trước mắt, tôi không đủ can đảm để cho người khác nên phải cắn răng hào phóng một lần, nhỏ giọng nói với đối phương.
- Giám đốc Tần, ông không ngại nếu chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc chứ.
- Cô An thật chu đáo, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.
Vị tổng giám Tần cười xòa với tôi một tiếng, sau đó ông ta gọi nhân viên lại kêu đồ ăn và nước uống cho cả ba người. Cũng may những món đó đều là món tầm tiền, thẻ của tôi đủ để trả cho cuộc xa hoa này.
Nói thật trong lòng tôi xót xa lắm, nhưng ai bảo món tiền được nhận hậu hĩnh quá, nên tôi cứ thế bị nó mê hoặc đến mụ mị đầu óc cơ chứ. Thôi thì đành vậy, hợp đồng được kí thì số tiền nhỏ nhoi này có là gì đâu.
Tự an ủi bản thân của mình bằng những suy nghĩ có cánh như thế, tôi bấm móng tay và da thịt cho tỉnh táo, hòa mình vào cái không khí rôm rả kể chuyện của giám đốc Tần, sau đó lại cùng ông ta nâng ly. Nói thật tửu lượng của tôi không cao, nhưng hết ông ta cùng thư kí thi nhau mời, tôi không thể từ chối.
Uống được tám chén, tôi bắt đầu cảm giác người mình nóng ran, đầu óc mơ mơ, nên khi bên kia rót sang chén thứ chín, tôi đã phải vội vàng cười đầy hối lỗi.
- Thật ngại quá giám đốc Trần, tôi có tiền sử bệnh đau dạ dày, không thể uống nhiều được. Cho nên đành phải hẹn ông sang một ngày khác về sau rồi.
Những lời tôi nói đều là thật, thêm nữa trong bụng cũng hơi ngẩm ngẩm đau nên nét mặt tôi hơi nhăn nhó khó chịu. Có lẽ những điều này đã lọt vào mắt vị giám đốc trước mặt nên ông ta cũng buông tha cho tôi, nói.
- Tốt, tốt. Sức khỏe mới là quan trọng, cô An đúng là một người có quy củ.
Tôi cười:
- Thật ngại quá, hi vọng tôi không làm ông mất hứng.
Giám đốc Trần xua tay.
- Sao lại mất hứng được cơ chứ. Được ngồi nói chuyện và ăn uống với cô An đây là vinh hạnh của tôi mới phải. Từ lâu tôi đã nghe lời đồn về AN DĨNH, ban đầu còn không tin, bây giờ gặp nhau mới biết là lời đồn không hề sai. Qúy công ty nhân viên không những xuất sắc mà lại rất đẹp.
- Ông thật quá khen.
- Được rồi, tôi không trêu cô An nữa. Có điều tôi có thể hỏi cô An một điều không, hình như cô An không phải là người ở đây thì phải.
Rõ ràng những lời nói này chẳng liên quan gì đến công việc, nhưng ai bảo ông ta bây giờ đang là vị khách quý, tôi từ chối tức là mất miếng ăn.
- Đúng, tôi là người ở tỉnh lẻ đến đây làm việc.
- Ra vậy. Thứ cho tôi nói thẳng, tôi đã gặp và làm việc với nhiều người, cảm giác họ để lại cho tôi đều là những lời nói suông thôi. Có điều...( nói đến đây ông ta ngừng lại một chút nhìn tôi, cười nhẹ).. Cô An đây nhìn tuy đơn giản bình thường, nhưng hiểu biết lại ngược hẳn với vẻ bề ngoài.
Rõ ràng đây là một lời khen, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu tôi lúc này lại dội lại câu nói của Dương Thành Vũ đêm đó:” Loại như cô, có đầu nhưng không có năng lực.”
Tôi cười với giám đốc Tần.
- Tôi không giỏi đến mức cái gì cũng biết hết đâu. Có điều giám đốc Tần yên tâm, nếu ông kí hợp đồng mua căn hộ ở khu đô thị mới, tôi đảm bảo mình sẽ tận tâm tận lực hết sức. Ông cũng biết đấy, ở thành phố này AN DĨNH có thể được coi là một công ty lớn, nói ra không phải khoe khoang, mạng lưới quan hệ của tôi đối với cấp trên khá là tốt. Đặc biệt là...
Tôi ngập ngừng cầm ly rượu lên uống, trống ngực đập bình bịch. Giám đốc Tần ở đối diện vẫn cười nhạt hỏi tôi.
- Không biết người đặc biệt mà cô An có mối quan hệ tốt là ai. Liệu tôi có vinh dự biết được họ không?
Thôi xong. Tôi than thầm gõ đầu mấy cái. Sao tôi lại có thể nói ra được những lời ớn đến nghẹn họng như thế này cơ chứ.
- Cô An sao thế. Khó nói đến mức không thể nói được hay sao?
Tôi nuốt nước bọt, cười một nụ cười tươi rói đầy giả tạo.
- Thật ra không khó nói lắm đâu. Người đó có lẽ giám đốc Tần cũng biết đấy,đó là giám đốc Dương của chúng tôi...( khẽ xoay ly rượu trên tay, môi tôi mấp máy).. Anh ta tên là Dương Thành Vũ.
Nghe đến ba chữ “ Dương Thành Vũ”, nét mặt của vị giám đốc Tần kia nhanh chóng thay đổi. Tôi có thể nhìn ra được sự ngạc nhiên theo lẫn với là vui sướng ở trong ánh mắt của ông ta, đoán chừng 80% thành công đã nắm trong tay rồi. Có điều, chẳng hiểu tại sao tôi lại cảm thấy trong người bồn chồn như thể sắp có chuyện gì ập đến vậy.
- Nói thật với cô An, tôi rất tin về cách làm việc chính trực của công ty AN DĨNH, nên hợp đồng mua nhà lần này tôi sẽ kí với cô là mười căn. Có điều, tôi cũng muốn nhờ cô An giúp mình một chuyện nhỏ, không biết cô có tiện không vậy?
Mười căn? Trong đầu lúc này đều là những đồng tiên polime nhảy tưng tưng, tôi không ngần ngại mà gật đầu.
- Còn phải xem chuyện đó có có nằm trong tầm tay của tôi không nữa. Nếu được, tôi sẽ hết lòng tận lực.
Vị giám đốc Tần nói.
- Thật không giấu gì cô, em trai tôi mới mở công ty chuyên xuất nhập nguyên vật liệu xây dựng loại I. Tôi cũng đã muốn liên hệ ngỏ ý hợp tác với AN DĨNH nhưng đều không gặp được. Cô có thể giúp tôi hẹn với giám đốc Dương được không?
Tôi “ ồ” lên một tiếng, biết chuyện này không nằm trong tầm tay của mình nên tôi chỉ có thể trả lời chống chế.
- Chuyện này, tôi không thể hứa trước được với ông rồi. Có điều, tôi sẽ nhân cơ hội nói với giám đốc Dương xem sao. Phần còn lại, có lẽ cần công ty em trai ông tự mình thể hiện rồi.
Cứ thế, mỗi người một câu, cuộc nói chuyện cuối cùng cũng đi vào hồi kết, vị giám đốc Tần kia suy nghĩ một hồi quyết kí với tôi mua mười căn. Khi nhìn thấy chữ kí của ông ta, tôi xúc động đến mức đỏ mắt, may mắn lắm là bản thân vẫn kiềm chế được mà không khóc òa lên.
Lúc chào tạm biệt họ, tôi tiếc một bàn thức ăn vẫn còn nhiều nên quyết định ngồi ăn nốt cho đỡ phí, tất nhiên là không quên gọi điện cho Nhàn báo thành tích của mình. Ở đầu giây bên kia cô ấy nghe xong cũng hét ầm lên vì vui sướng nói tôi.
- Trời ơi, mười căn biệt thự. Mỗi căn gần chục tỷ, mười căn là gần trăm tỷ. Trần Thùy An, không ngờ cô giỏi thật ấy, giám đốc cô lần này thưởng lớn cho cô mà coi.
Tôi nở nụ cười méo xệch, thầm nghĩ trong đầu. Nào có phải là do tôi giỏi đâu, đều là do tôi bốc phét nói xàm nói bậy nên mới có được đó. Để Dương Thành Vũ biết được, chắc anh ta chôn sống tôi mất thôi.
Trở về công ty, tôi mang bản hợp đồng đã kí được đưa lên cho trưởng phòng Lê. Chị ta nhìn một lượt rồi nói.
- Khá tốt. Tôi không ngờ cô cũng có bản lĩnh ấy.
Tôi mặt không biến sắc, nói dối.
- Có lẽ là ông ta thương hại người làm thuê như tôi.
Trưởng phòng Lê cười như không cười, tôi đoán chị ta nghĩ tôi làm trò không đứng đắn, nhưng mà tôi mặc kệ. Hợp đồng được kí, tôi bây giờ chỉ đợi ngày nhận tiền thôi.
Có điều, tiền chưa nhận được, nhưng sóng lớn đã ập đến đầu. Bởi vì buổi sáng ngày hôm sau, tôi bị Dương Thành Vũ gọi lên phòng Tổng giám đốc. Nghe mọi người nói, sắc mặt của anh ta rất tệ.