Kiếp Này Gặp Được Anh

Chương 2




Tôi ngây ngốc nhìn điện thoại đã tắt trên tay, trong lòng ngoài thở dài còn có một chút tức giận nhen nhóm. Lương tháng của tôi được có năm triệu một tháng, hầu như tháng nào cũng như tháng nào tôi đều không mua được cái gì cho bản thân của mình, bởi vì tất cả tôi đều phải dùng nó chi tiêu vào cuộc sống hàng ngày của gia đình nhà chồng rồi.

Tinh thần đã sa sút càng thêm sa sút hơn, suốt thời gian buổi họp còn lại, tôi tuy không bộc lộ ra cảm xúc chán nản nhưng ánh mắt đã không còn hào hứng như lúc bước vào. Đợi đến chín rưỡi giám đốc thông báo tan họp, tôi là người đầu tiên thu dọn đồ nhanh nhất, xong xuôi đợi lãnh đạo đi ra hết cũng nối đuôi bước theo sau, đến chị Mai tôi cũng chẳng đợi.

Tôi trở về chỗ ngồi của mình gục mặt xuống bàn, nước mắt vô thức đảo quanh vành mắt. Từ nhỏ đến lớn tính cách tôi đã không được cứng rắn mạnh mẽ, lại có một chút ngốc nghếch nên trước sự quá đáng của gia đình nhà chồng tôi chẳng dám cãi lại. Có đôi khi tức nước vỡ bờ, tôi đã quyết tâm to tiếng thì chưa kịp nói sang câu thứ hai đã bị ánh mắt của bố chồng trừng lên dọa sợ. Nhiều lần như thế, tôi đến bây giờ cũng chẳng dám ho he gì, mà Tuấn mỗi khi có xích mích cũng đều đứng về bố mẹ, thành ra từ lâu tôi dã không còn hi vọng.

“ Làm sao thế, lại có chuyện gì nữa à.” Thấy tôi đột nhiên im lặng suốt từ phòng họp đi ra, chị Mai không nhịn được bước lại hỏi han, tay chị đặt lên vai tôi vỗ nhẹ.

“ Em không sao”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn chị cười buồn, tay khẽ đưa lên lau đi giọt nước nóng ấm vẫn còn đọng lại trên vành mi:” Em đột nhiên thấy có một chút đau đầu, không có chuyện gì hết đâu chị”

Tôi không nói nguyên nhân thật sự cho chị Mai, đơn giản vì tôi không muốn quá nhiều người biết đến cuộc sống khốn khổ của mình. Quyết định này là do tôi lựa chọn, tôi đã bước chân vào thì sẽ không có cơ hội bước ra, nên cứ ngày qua ngày tôi đều tự an ủi bản thân mình rằng sẽ đến lúc tôi hòa hợp được với bọn họ và chấp nhận lấy điều mà họ làm với mình.

Chị Mai đương nhiên chẳng tin lời tôi nói, chị ấy híp mắt nhìn tôi:” Lúc họp chị nhìn thấy em nghe điện thoại. Từ lúc nghe xong là em như người mất hồn hẳn, còn nói dối là không có chuyện.”

Tôi ngẩn người một lúc:” Thật là không có đâu, chỉ vài chuyện linh tinh thôi chị.”

Chị Mai toan định hỏi thêm tôi lần nữa, nhưng lúc này lãnh đạo cũng đã bước vào nên chị ấy chỉ còn cách bước về phòng làm việc của mình, lúc đi còn không quên quay đầu nhìn tôi.

Tôi nhìn ánh mắt ấy, trong lòng dâng lên một chuỗi cảm xúc khó hiểu, bởi vì cái ánh mắt ấy khác hẳn ánh mắt ngày thường chị nhìn tôi.

Trong công ty chị Mai cũng được gọi là người có tiếng nói vì năng lực làm việc rất tốt kèm theo thâm niên dài. Lúc tôi vào làm đã được nghe rất nhiều lời đồn nói chị khó tính và lập dị, thậm chí họ khuyên tôi không nên quá làm thân. Tôi bản tính là một đứa nhút nhát nên tất nhiên không dám, nhưng chẳng hiểu cơ duyên như nào, là do thương hại hay do tôi biết điều mà một năm đổ lại gần đây, chị Mai bắt chuyện với tôi nhiều hơn. Dần dà thành ra tôi đối với chị không còn quá nhiều sợ hãi như trước.

Một ngày làm việc nhọc đến thở không ra hơi, lúc tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc để ra về thì cũng là lúc Tuấn gọi đến.

- Vợ à, em đã về chưa, anh qua đón em nhé.

Tôi nhìn đồng hồ chỉ gần bảy giờ tối, không từ chối liền mà gật đầu ngay:” Em đang thu dọn bàn làm việc. Anh qua đây đón em đi rồi mình đi chợ mua ít đồ, hồi sáng mẹ có dặn em mua “

Tôi nhỏ giọng nhắn nhủ Tuấn, anh ta nghe xong cũng không có khó chịu gì mà gật đầu đồng ý bảo tôi đợi một chút. Đồng nghiệp bên cạnh cũng nghe được cuộc nói chuyện, họ thấy tôi cất điện thoại vào túi mới cất giọng trêu.

- Đúng là vợ chồng son có khác nha, chồng về sớm liền đến đón vợ. Cô An làm chúng tôi ghen tỵ chết đi được ấy.

Tôi mỉm cười nhìn bọn họ, khuôn mặt cứ như vậy mà bất giác đỏ lựng lên từ lúc nào. Cuộc hôn nhân của tôi với Tuấn không giống như người khác, nhưng thời gian gần một năm qua đi, tôi đối với Tuấn cũng đã có tình cảm. Tuấn không ga lăng, không giám bảo vệ tôi trước mặt bố mẹ, nhưng khi có hai vợ chồng, cái tài an ủi người khác của anh ta làm tôi không tức giận nổi. Quan trọng hơn hết chúng tôi đã lên kế hoạch chuyển ra ở riêng với nhau từ mấy tháng trước rồi.

- Mọi người về sau nha, tôi về trước đây.

Vẫy tay chào đồng nghiệp xong tôi cũng đẩy cửa bước ra ngoài đi xuống dưới, lúc vừa ra đến cổng cũng là lúc Tuấn lái xe đến nơi. Tôi nhìn khuôn mặt đầy vui vẻ của anh ta, khóe miệng cũng bất giác kéo lên một nụ cười nhẹ.

- Đi siêu thị đi, về muộn là mẹ lại mắng cho đấy.

Tuấn cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho tôi, anh gật đầu nói:” Vừa nãy anh gọi điện cho mẹ rồi, bảo mẹ đợi một chút, dù sao cũng chưa muộn lắm”

- Ừ, đi thôi anh.

Thấy tôi đã ngồi lên xe, Tuấn nổ máy đi thẳng về hướng siêu thị mua những đồ đạc mẹ dặn. Tổng số tiền lên đến gần hai triệu, tôi bỏ một nửa, còn lại là chồng tôi thêm vào. Tôi biết hôm nay Tuấn được lấy lương nên cũng chẳng từ chối, thế nhưng lúc đi xuống lán xe, tôi vẫn không khỏi lo âu mà hỏi anh ta.

- Anh góp thêm tiền như này liệu mẹ có biết không. Dù sao tiền lương của anh cũng là do mẹ quản lý.

Tuấn lắc đầu:” Yên tâm đi, chuyện này anh đã tính toán cả rồi, mẹ nhất định sẽ không biết đâu”. Vuốt tóc tôi anh nói tiếp:” Mà có biết thì sao chứ, anh là chồng em, anh thêm vào với em thì có gì đâu mà phải sợ.”

Tôi bĩu môi không nói gì, lững thững đi theo sau Tuấn vào lấy xe đi về. Thật ra chẳng phải tôi khinh thường lời nói của anh ta đâu, bởi vì trên lý thuyết tất cả những điều ấy đều đúng. Chỉ là với gia đình nhà chồng tôi thì nó không hề được áp dụng đến, đơn giản vì mẹ chồng tôi lúc nào trong đầu đã mặc định việc chi tiêu đều phải do người vợ là tôi gánh trên vai, còn con trai con gái mình thì phải nâng niu từng chút một.

Bảy giờ hơn, chúng tôi cũng về đến chung cư. Vì nhiều đồ, lại thêm nhà ở tận tầng chín nên Tuấn nhận nhiệm vụ xách hết nhưng đồ nặng, còn tôi thì anh đưa cầm lấy mấy thứ nhẹ hơn. Bản thân mặc dù không thích gia đình nhà chồng cho lắm, nhưng bên cạnh còn có Tuấn nên tôi cũng đã hết khó chịu từ lâu, hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện. Tôi nhìn Tuấn, nghe anh kể chuyện về việc hôm nay mình được sếp khen như thế nào, nụ cười trên khóe môi càng thêm rộng hơn, cảm giác ngọt ngào cũng vậy mà nhanh chóng lan tỏa nơi lồng ngực.

Thang máy mở ra, lúc tôi với Tuấn đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy một nhà nấy người chị chồng ngồi ở đó chơi đùa. Tôi theo phép tắc cúi đầu chào họ, câu từ còn chưa thoát được ra khỏi miệng thì bóng dáng mẹ chồng tôi đã phi thật nhanh lại, bà gào lên.

- Trời ơi, Tuấn. Đồ đạc nặng như vậy sao không đưa cái An nó cầm cho, con cầm rồi chẳng may đau tay thì sao hả.

Mẹ chồng tôi đón lấy đồ từ tay Tuấn mang vào bếp, lúc quay người bà còn không quên liếc tôi một cái sắc lẹm, hại tôi chỉ biết nghẹn họng. Chưa đầy nửa phút bà trở ra, trên tay còn cầm theo một cốc nước cam đưa cho chồng tôi, có lẽ là vừa mới vắt xong.

- Này, con uống đi cho mát.

Tôi nghe thấy Tuấn cười cảm ơn mẹ của mình, sau đó anh quay sang đưa cốc nước cam cho tôi, nhỏ nhẹ nói.

- Này vợ, em uống trước đi. Nước cam mẹ pha chỉ có tuyệt thôi.

Tôi hé mắt nhìn Tuấn rồi lại nhìn cốc nước cam vàng sánh trong ly thủy tinh, trong lòng chỉ có thể âm thầm mà suy nghĩ cười buồn một cái. Gì chứ tôi cũng biết mẹ chồng tôi pha rất ngon, bởi vì tôi cũng đã được uống một lần rồi, nhưng lần đó vào khoảng thời gian nào tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa. Hình như là mấy tháng trước, khi mà cam rớt giá, bà bắt tôi đi mua chục cân về để trong sọt pha dần thì phải.

- Thôi, anh uống đi, em...

Tôi biết mẹ chồng mình kiểu gì cũng không hài lòng với chuyện Tuấn nhường nước cam cho tôi nên khéo léo từ chối, chỉ có điều tôi còn chưa nói xong hết câu thì giọng the thé của mẹ chồng tôi đã cất lên.

- Đây là nước mẹ pha cho con đấy, chứ cái An dạo trước nó nói nó không thích uống nước cam nên từ đó mẹ mới không pha đưa nó nữa.

Tôi nghe mẹ chồng nói mà á khẩu. Gì chứ tôi nhớ mình có lúc nào từ chối lời mời của bà đâu nhỉ. Cam tôi mua tôi vắt ra bà còn hậm hực nói với tôi uống nhiều sẽ bị trào ngược dạ dày, con gái còn chưa sinh con tốt nhất không nên uống, phải bảo vệ sức khỏe. Tôi khi đó còn ngây ngô vì bà quan tâm mình, sau này ở chung đụng lâu tôi cũng khôn lên và hiểu được bà chỉ không muốn tôi uống mà thôi.

Vạch trần bà thì không ai tin, lại còn phải vạ mang thêm cái tội bất hiếu nên cuối cùng tôi có thể gật đầu hùa theo để Tuấn yên tâm.

- Mẹ nói đúng đấy. Em đúng thật là không thích uống nước cam, thật hại cho sức khỏe.

Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, ai ngờ sau khi tôi nói xong, Tuấn lại lên tiếng.

- Thật là có hại cho dạ dày à. Vậy từ mai con không uống nữa đâu mẹ, mẹ đừng vắt nước cam nữa nhé. Con đang khỏe mạnh lắm, ốm ra là vợ con với cả nhà mình chết dở luôn ấy.

Mẹ chồng tôi nghẹn họng vì không ngờ gậy lại đập lưng ông như vậy, nét mặt từng giây trở nên khó chịu nín giận.

Tôi cúi đầu không nhìn bà, trong bụng không ngừng cười vang lên một trận. Lo cho sức khỏe cho con dâu không cho nó uống nước cam, nhưng với con trai thì ngày nào cũng một cốc lớn, bây giờ con trai cũng không uống, gần chục cân cam trong sọt kia chắc lại mấy bà chị chồng tôi chia nhau thôi. Mặc dù tiếc thật nhưng tôi cũng chỉ có thể tặc lưỡi cho qua, thôi thì coi như bỏ con săn sắt bắt con cá lớn. Tuấn không uống nữa mẹ chồng tôi cũng không còn lý do gì bắt tôi mua rồi, tiền cũng tiết kiệm được.

Chỉ nghĩ đến điều ấy thôi là lòng tôi không khỏi sung sướng, tôi ngẩng đầu nhìn mẹ chồng rồi nói.

- Nếu không có chuyện gì thì con về phòng cất đồ đạc trước đây ạ. Mẹ với nhà con cứ nói chuyện tiếp nhé.

Nói xong tôi liền sải chân bước nhanh qua khỏi người mẹ chồng, lúc tiến về đến cửa phòng mình bỗng dưng liền bị bà gọi giật lại.

- An này. Nếu chồng con không uống được nước cam thì từ mai con mua dừa cho chồng con uống đi. Nước dừa cũng bổ sung nhiều chất lắm, nó đi làm về mệt có cốc nước mát tinh thần mới thoải mái được.

Tôi ngẩn người, gì chứ cái nhà này mỗi mình Tuấn đi làm hay sao vậy. Tôi cũng đi làm bục mặt từ sáng đến tối, nước uống không có thì thôi đi, cớ gì từ cái nhỏ nhất đến cái lớn nhất trong nhà đều đến tay tôi hết vậy. Thế nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tôi nào dám đủ can đảm để cãi lại mẹ chồng, chỉ có thể quay người nhìn bà cười trừ nói.

- Mẹ à, chồng con anh ấy không thích uống nước dừa.

Tôi vừa nói vừa nhìn Tuấn mang theo ám chỉ, bởi vì tôi biết kiểu gì mẹ chồng tôi cũng sẽ hỏi lại anh ta cho mà xem. Chỉ cần Tuấn nói là anh ta không thích uống là tôi có thể yên lòng rồi. Ai ngờ chồng tôi cố tình không hiểu lời tôi nói hay sao ấy, anh ngẩn người ngơ ngơ một lúc rồi mới chậm rãi nói.

- Thật ra anh cũng lâu rồi không uống nước dừa, để ngày mai vợ chồng mình đi mua nhé.

Thế là xong. Người ta nói vợ chồng tâm đầu ý hợp, chỉ cần qua cái nhìn thôi là có thể hiểu được đối phương muốn nói gì, tất cả hóa ra đều chỉ là dối trá, hoặc là nó áp dụng với vợ chồng tôi chẳng bao giờ được thành công. Với Tuấn, chắc tôi phải hét vào tai anh thì may ra anh còn có thể hiểu được.

Buổi tối có gia đình nhà hai chị chồng ở lại ăn cơm nên bố chồng tôi lại lôi chai rượu quý của mình ra uống, vì thế nên lúc tất cả chỉ còn lại dư tàn, Tuấn đã say bí tỉ không biết đường nào để mà lần. Tôi lại phải đỡ anh vào giường sau đó giúp anh lau người.

Chồng tôi cao chưa đến một mét tám, nhưng khổ người xương to lại có hơi một chút dư thịt nên quá trình thay quần áo cho anh khá là vất vả. Lúc xong xuôi mọi thứ, tôi mệt đến mức thở không ra hơi, cả người cứ thể đổ xuống bên cạnh anh.

Sáng phải dậy sớm, đi làm thì quần quật không ngừng nghỉ, về nhà lại bao việc nên vừa đặt lưng xuống mắt tôi đã hiu hiu muốn nhắm lại. Thế nhưng còn chưa chìm hẳn vào giấc ngủ thì phía ngoài nhà mẹ chồng tôi đã gõ cửa phòng tôi lớn tiếng gọi.

- Chị An à, chị có ra ngoài dọn dẹp bát đũa với lau nhà không thế. Ăn uống bày một đống ra đấy không dọn còn chờ ai dọn nữa.

Tôi mệt mỏi ngồi dậy, tủi thân ập đến, nước mắt vô thức ầng ậc muốn trào ra ngay lập tức. Từ ngày lấy chồng, tôi đã không có thời gian làm đẹp, tinh thần thì liên tục vì những buổi chơi thâu đêm của bố mẹ chồng mà trở nên sa sút, nên lúc nào trong người cũng cảm thấy gần như mất nửa cái mạng. Nhiều khi tôi muốn nằm ngủ thật lâu một chút nhưng lại sợ mẹ chồng sẽ gọi về bên nhà mình đánh tiếng là tôi lười biếng, thêm nữa tôi cũng biết đã đi lấy chồng thì không được thoải mái như ở nhà nữa, nên bao lần mẹ chồng lên tiếng dạy dỗ tôi đều mềm mỏng nhịn xuống mà cho qua.

Tôi ấp ủ dự định ra ở riêng với Tuấn từ khi mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đẩy lên đỉnh điểm. Ngày trước kết hôn với nhau, tôi cứ nghĩ họ là người hiền lành nên nhắm mắt tự nhủ mình chỉ cần biết điều cư xử một chút là mọi thứ sẽ ổn, nhưng sống chung lâu dần với nhau tôi với biết khó khăn đến mức độ như thế nào.

Mẹ chồng tôi không phải là một người phụ nữ tầm thường, cũng chẳng phải một người phụ nữ chanh chua như mấy bà ngoài chợ. Bà trong gia đình có lẽ là lớn nhất, quán đông quán tây tất cả chi tiêu đến tiền điện tiền nước, lúc tức lên chỉ cần vài câu nói là đã thành công khiến tôi và tất cả thành viên trong gia đình ngậm miệng lại.

Không dám ngồi trong phòng quá lâu, tôi túm lại mái tóc rối của mình rồi ra ngoài dọn dẹp. Lúc này mẹ chồng tôi với bố chồng cùng ông bà nội chồng đang ngồi đánh bài, tivi bật lớn để đó chẳng ai xem, mà tôi thì cũng chẳng dám tắt nên chỉ có thể than thầm trong bụng, tự mình chịu đựng. Từ mấy tháng trước tôi đã tự dặn với lòng mình rằng, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua, cái gì lơ đi được thì lơ đi, thứ nhất là gia đình có thể êm ấm, thứ hai là vợ chồng tôi sẽ không khó xử. Chồng tôi đi làm cũng chịu nhiều cực khổ như tôi, tôi không mong muốn mình là nguyên nhân khiến anh đã mệt càng thêm mệt nữa.

Đi vào trong bếp dọn dẹp, tôi nhìn một chồng bát đũa với rác vương vãi dưới sàn mà chỉ biết thở dài. Mỗi lần đội quân nhà rể kéo sang là y rằng tàn dư đều đáng sợ như vậy, giấy ăn, vỏ hoa quả, bia rượu đổ xuống sàn sực nực bốc lên chua đáng sợ, tôi phải mất cả tiếng mới có thể gọi là miễn cưỡng sạch sẽ.

Cất chiếc bát cuối cùng lên giá bát, tôi tháo gang tay xoay người đi ra ngoài, mẹ chồng tôi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên hỏi.

- Xong xuôi hết rồi hả? Có sạch không đấy.

Tôi gật đầu đáp trả lại bà, toàn thân hiện tại đã mệt rã rời đến mức chỉ muốn về phòng nằm ngủ một giấc:” Dạ xong rồi ạ.”

“ Ừ”. Mẹ chồng tôi gật đầu, bà thả bài xuống rồi quay sang nhìn tôi, giọng nói lúc này đã chuyển sang không hài lòng xen lẫn tức giận:” Hôm nay tôi kêu cô mua đồ ăn, sao cô lại lấy tiền của thằng Tuấn mua thế. “

Tôi không biết mẹ chồng tôi từ đâu mà biết được chuyện này, sợ là do vừa nãy uống say Tuấn khai ra nên chẳng dám nói dối, bèn cúi đầu đáp.

- Tại con không đủ tiền, cho nên anh Tuấn mới đỡ con một ít.

“ Không đủ tiền”. Mẹ chồng tôi nhíu mày hừ lạnh:” Ví cô có bao nhiêu tiền thì chỉ mình cô biết, chúng tôi nào có ai động được vào tiền của cô đâu. Cô nên nhớ cô là con dâu của cái nhà này, việc chi tiêu cô không lo thì ai vào đây lo hả”

Mẹ chồng tôi nói một hơi thật dài, đưa tôi đi hết từ cảm xúc này đến cảm xúc khác. Tất cả những thứ ấy tích tụ lâu ngày đến hiện tại cũng vỡ òa. Tôi phản bác.

- Mẹ, tiền của chồng con cũng khác gì tiền của con đâu. Anh ấy mua với con mua thì cũng như vậy, đều là nhà mình ăn.

“ Cô còn giỏi cãi à”. Mẹ chồng tôi lần này đã tức giận thật sự, bà ấy đập mạnh tay xuống bàn kêu rầm lên một tiếng, miệng rít lên với tôi:” Tiền của thằng Tuấn là của thằng Tuấn, tiền của cô là của cái nhà này, cô kẹt sỉ với gia đình chúng tôi là muốn mang về cho nhà đẻ của mình hả”