Kiếp Này Em Từng Có Anh

Chương 7




Tôi bật cười.

“Cô cười cái gì?” Trần Định Lương hỏi tôi.

“Anh có biết cái tên Vũ Vô Quá có ý nghĩa gì không?”

“Châu Nhị!” Từ Ngọc véo tôi một cái đau điếng.

“Là Vũ trụ không có lỗi!” Từ Ngọc nói.

“Là Chụp vú có lỗi sao?” Trần Định Lương cười phá lên.

Từ Ngọc tức xì khói. “Cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Vũ Vô Quá viết về con người đi xâm lược một tiểu tinh cầu nhỏ bé, vũ trụ không có lỗi, chỉ con người mới có lỗi, chính vì thế mà anh ấy đã dùng bút danh này.”

“Tin tớ đi, bút danh này hay lắm đấy, kiểu gì cũng hot.” Tôi cười nói.

“Cái đó tớ biết chứ.” Từ Ngọc đắc ý nói.

“Có điều bìa cuốn sách này thiết kế chán quá.” Trần Định Lương ca thán.

“Tôi cũng biết, nhưng cũng chẳng còn cách nào, bọn họ có bỏ tiền ra để thuê người thiết kế đâu.” Từ Ngọc buồn rầu nói.

“Cuốn sau tôi sẽ thiết kế cho.” Trần Định Lương nói.

“Thật á?” Từ Ngọc mừng rỡ tới mức vồ lấy cánh tay của Trần Định Lương.

“Anh ấy đòi phí cao lắm đấy.” Tôi nói.

“Yên tâm, free.” Anh ta thủng thẳng nói.

“Anh tốt quá, lúc nãy tôi đã hiểu lầm anh rồi.” Từ Ngọc tấm tắc nói.

Sau khi đưa Từ Ngọc về, Trần Định Lương mới đưa tôi về nhà. Vừa đến nhà, tôi liền nhận được điện thoại của Từ Ngọc.

“Cái tay Trần Định Lương ấy có phải thích cậu không?”

“Cậu cảm thấy thế à?”

“Anh ta cố tình đi nhầm đường, đợi đưa cậu về sau cùng, rõ ràng là muốn được ở một mình bên cạnh cậu, đúng không? Tối nay tớ mới quen anh ta, thế mà anh ta đã tình nguyện thiết kế bìa miễn phí cho Vũ Vô Quá, chuyện này không thể nói là vì tớ được, phải không?”

“Tớ cũng mới gặp anh ta lần thứ hai.”

“Thế thì là tiếng sét ái tình, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi, cậu có rắc rối rồi đấy!”

“Anh ta cùng ngày tháng sinh với tớ đấy.”

“Thế á?”

“Tớ cũng rất ngạc nhiên.”

“Giới thiết kế thời trang liệu có phong lưu không nhỉ?”

“Có vẻ tay Trần Định Lương này rất am hiểu phụ nữ.” Tôi nói.

“Cậu không nên từ chối anh ta đấy nhé!” Từ Ngọc cảnh cáo tôi.

“Tại sao?”

“Nếu từ chối anh ta sẽ không thiết kế bìa giúp Vũ Vô Quá nữa, dù không thích cậu cũng hãy miễn cưỡng qua quýt với anh ta nhé, xin cậu đấy.”

“Làm gì có chuyện ấy được cơ chứ, sao cậu chỉ nghĩ cho riêng mình thế.”

“Thật ra tớ cũng nghĩ tốt cho cậu thôi, cậu nghĩ mình còn trẻ lắm sao? Đàn bà con gái cuối cùng ai cũng phải lấy chồng hết.”

“Làm sao cậu biết Trần Định Lương không phải người đã có vợ? Tớ không thể phạm một lỗi lầm hai lần đâu.”

Tôi bỏ tờ giấy có viết lời bài hát của Trần Định Lương xuống phía dưới bức tranh đang ghép dở. Tôi từng nói đến năm 30 tuổi sẽ rời xa Văn Lâm, điều đó lẽ nào có sự trùng hợp khéo léo nào đó với sự xuất hiện một người trùng ngày sinh tháng sinh với tôi? Cho đến thời điểm hiện tại, anh ta không phải là kẻ đáng ghét, và dựa vào trực giác của người phụ nữ, tôi nhận ra anh ta cũng chẳng ghét bỏ gì tôi. Phụ nữ lúc nào chẳng thích có đàn ông vây quanh, đặc biệt là những người đàn ông phong độ chứ. Tôi cởi sợi dây chuyền ra, lắc qua lắc lại dưới ánh đèn, con bọ cạp trong quả cầu thủy tinh kia là tôi, còn quả cầu thủy tinh là Văn Lâm. Trên thế gian này, sẽ chẳng có một người đàn ông nào bảo vệ tôi giống như anh ấy đã và đang làm, một người thôi với tôi thế là đủ.

Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông. Tôi cầm điện thoại lên thì bên kia lại cúp máy. Kiểu nháy máy này dạo này tôi hay gặp phải.

Một buổi trưa của mấy hôm sau đó, tôi nhận được một cú điện thoại.

“A lô, là ai đấy?”

“Tôi là vợ của Đường Văn Lâm.” Đầu bên kia điện thoại là giọng một người phụ nữ.

Tôi sững sờ.

“Những cuộc điện thoại nháy máy trước đây đều là của tôi.” Cô ta nói. “Cô và Đường Văn Lâm qua lại với nhau bao lâu rồi?”

“Chị Đường, tôi không hiểu chị đang nói gì vậy.” Tôi chỉ có thể phủ nhận tất cả.

“Cô không thể không biết gì cả. Tôi và Văn Lâm bên nhau mười năm rồi, kết hôn cũng đã được bảy năm. Bốn năm nay, anh ấy đã thay đối rất nhiều, tôi biết ngày nào anh ấy cũng nói dối tôi. Cô và anh ấy quen biết nhau thế nào?”

“Tôi có thể giữ cho mình một chút bí mật riêng tư được không?”

“Riêng tư?” Cô ta cười nhạt. “Tôi tin hai người không đến nỗi làm mấy chuyện động trời đâu nhỉ?”

Cô ta quả thật rất biết sỉ nhục người khác.

“Anh ấy yêu cô không?” Cô ta hỏi tôi.

“Chuyện này tôi không thể trả lời thay anh ấy.”

“Anh ấy đã không còn yêu tôi nữa.” Cô ta lạnh lùng nói.

Sự bình thản và thẳng thắn của cô ấy như thế khiến tôi lại cảm thấy hối hận.

“Cô có thể hứa với tôi không đem chuyện hôm nay kể với anh ấy, được không?” Cô ta nói.

“Tôi hứa.”

Điện thoại tắt. Tôi ngồi bên bàn ăn, cầm những mảnh ghép của bức tranh lên. Tôi cho rằng mình sẽ khóc, vậy mà không phải. Cái ngày này cuối cùng cũng đến, và nó cũng đã tháo gỡ tất cả mọi nghi hoặc từ trước đến nay của tôi, rằng Văn Lâm đã không đồng thời yêu cùng lúc hai người đàn bà, anh ấy chỉ yêu mình tôi.

Đến chiều tối, Văn Lâm gọi điện, anh ấy nói tối nay sẽ ăn cùng với tôi.

Chúng tôi ngồi ăn ở một nhà hàng chim quay. Tinh thần của Văn Lâm rất tốt. Anh ấy vừa kiếm về cho công ty một khoản tiền khá lớn. Tôi thật sự lo sợ buổi tối hôm nay là lần cuối cùng chúng tôi gặp mặt, tôi không biết người đàn bà kia sẽ hành động những gì. Tôi căng thẳng dựa người vào Văn Lâm, gác một chân mình lên đùi anh ấy.

Tôi đã hứa với cô ta không kể chuyện ngày hôm nay cho Văn Lâm nghe, tuy tôi chẳng buộc phải tuân theo lời hứa ấy, nhưng tôi không hy vọng cô ta coi thường mình, cho rằng tôi muốn mượn chuyện ấy để công kích cô ta.

Sáng hôm sau, Văn Lâm không gọi điện thoại cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng. Đến chiều, cuối cùng anh ấy cũng gọi đến.

“Sao em không nói gì cho anh?” Anh ấy hỏi tôi.

Tôi đã quá ngây thơ, vốn dĩ cho rằng cô ta bảo tôi không được nói cho Văn Lâm, và cô ta cũng sẽ giữ bí mật ấy.

“Tối hôm qua, cô ấy như một người điên vậy.” Anh ấy nói.

“Thế làm thế nào bây giờ?”

Anh ấy trầm mặc rất lâu.

“Có phải sau này không gặp em nữa?” Tôi hỏi.

“Chờ một thời gian anh sẽ tìm em.”

Tôi buông điện thoại xuống, lo sợ anh ấy sẽ không tìm tôi nữa.

Buổi tối phải đi học lớp thiết kế.

Trần Định Lương cho chúng tôi vẽ bản phác thảo thiết kế. Tôi vẽ một bộ áo đầm buổi tối màu đen có dây đai, dây đai đó được tạo thành từ những viên ngọc giả, chiếc váy đó hở lưng, sau lưng có một nơ con bướm rất to. Tâm trạng tôi đang rất tồi tệ nên đã lãng phí rất nhiều giấy vẽ, bộ váy vẽ xong rồi, nhưng nó vẫn chẳng hề giống với những gì tôi tưởng tượng. Tôi bực tức, vo tròn tờ giấy vẽ ném thẳng vào sọt rác.

Sau khi tan học, tôi rời khỏi phòng học, Trần Định Lương đuổi theo tôi.

“Tôi đọc xong sách của Vũ Vô Quá rồi, trả lại cho cô đây.”

Tôi thấy trên tay anh ta không hề có gì cả.

“Tôi để trên xe, cô có muốn quá giang không?”

“Hình như hôm nay tâm trạng cô có vẻ không tốt.” Vừa lái xe, anh ta vừa nói.

“Tâm trạng của người phụ nữ không tốt không cần bất cứ một lời giải thích nào cả.” Tôi nói.

Đến cổng khu nhà, tôi xuống xe.

“Đợi một chút...” Anh ta chạy ra phía sau thùng xe bê ra hai quả dưa hấu to. “Hôm nay tôi về thăm mẹ, bà ấy gửi cho tôi. Mình tôi không thể ăn hết nên tặng cô một quả.”

“Cám ơn anh.” Tôi đưa tay đón lấy.

“Quả dưa này nặng lắm, để tôi bê giùm cô lên nhà.”

Hóa ra anh ta định lợi dụng quả dưa để vào nhà tôi.

Trần Định Lương để quả dưa trong tủ lạnh.

Trông thấy bức tranh ghép của tôi, anh ta nói. “Đã ghép được một phần năm rồi hả?”

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, là 10 giờ 5 phút, giờ này chắc Văn Lâm vẫn đang ở công ty.

“Vợ cũ của tôi hôm nay cưới.” Trần Định Lương nói.

Hóa ra anh ta từng ly hôn. Ngày hôm nay đối với anh ta chắc cũng không phải là ngày tốt lành gì. Chúng tôi cùng ngày sinh tháng đẻ, không ngờ lại có tâm trạng tồi tệ cùng ngày.

“Sao anh không đi dự đám cưới?”

“Cô ấy không mời tôi.”

“Thế sao anh biết cô ấy cưới?”

“Hôm nay mẹ tôi nói cho tôi biết. Quan hệ giữa vợ trước của tôi và mẹ tương đối tốt.” Trần Định Lương cười khổ sở.

“Thế hai người ly hôn không phải vì nguyên nhân mẹ chồng nàng dâu.” Tôi cười nói.

“Là do tôi.”

“Tôi đúng là không hiểu chuyện hôn nhân.”

“Tôi cũng không hiểu hôn nhân là gì, nhưng hiểu ly hôn là thế nào.”

Tôi không hiểu lắm, nên muốn nghe xem anh ta biện luận thế nào.

“Ly hôn thực sự là một việc làm quá đau khổ.”

Văn Lâm liệu có đồng cảm với suy nghĩ ấy không nhỉ? Chia tay khó hơn kết hợp với nhau nhiều.

“Không còn sớm nữa rồi, tôi về đây.”

“Cám ơn quả dưa của anh.”

“Suýt nữa tôi quên, còn cuốn sách của Vũ Vô Quá nữa.” Trần Định Lương đưa cuốn sách cho tôi.