Kiếp Này Em Từng Có Anh

Chương 30




“Có vậy cậu cũng không cần phải vì lời hứa đó mà cưỡng ép mình phải rời bỏ anh ấy.”

“Không, tớ có thể chết vì anh ấy, có thể bán đi lòng tự trọng của mình vì anh ấy, nhưng không thể chịu đựng nổi chuyện anh ấy là một kẻ lừa dối.”

“Cậu cũng từng nói nếu giờ anh ấy nói thật, cậu sẽ tha thứ mà.”

“Giờ tớ đổi ý rồi.”

“Chẳng phải cậu yêu anh ấy lắm sao?”

“Đúng vậy, tớ vô cùng yêu anh ấy, cũng vô cùng tin anh ấy, tin vào tài năng của anh ấy. Vì sự phát triển của tài năng ấy mà tớ mới đi chụp ảnh sex, nhưng sáng nay đột nhiên tớ phát hiện, hóa ra tất cả đều giả tạo hết. Anh ấy có thể lừa dối tất cả mọi người, nhưng không nên lừa dối tớ.”

Trước đó không lâu, cô ấy từng đứng suốt đêm trước cửa nhà xuất bản, cô ấy yêu anh ta đến thế. Nhưng chỉ trong một đêm, tất cả đều trở thành ao tù nước đọng. Điều duy nhất có thể giải thích, đó chính là trước đó cô ấy đã quá sùng bái Vũ Vô Quá, mà sự sùng bái ấy trong phút chốc lại hoàn toàn bị sụp đổ, cô ấy không thể chịu đựng nổi, từ yêu vô cùng chuyển thành hận vô cùng.

“Cậu có thể quay về cùng tớ để thu dọn đồ đạc không?” Từ Ngọc hỏi tôi.

Tôi cùng Từ Ngọc về nhà.

“Cậu muốn dọn đi thật sao?” Trước khi bước vào phòng tôi hỏi cô ấy.

Từ Ngọc chỉ gật đầu, rút chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng chỉ có một bóng đèn sáng, Vũ Vô Quá đang ngồi trong phòng khách, trông vô cùng thê thảm.

“Em về thu dọn đồ.” Từ Ngọc đi thẳng vào phòng ngủ.

Tôi gượng gạo đứng đó, không biết nên đi vào trong giúp Từ Ngọc thu dọn đồ đạc hay qua đó an ủi Vũ Vô Quá.

“Anh đi nói với cô ấy ở lại đi, cô ấy luôn nghe lời anh.” Tôi nói với Vũ Vô Quá.

“Vô ích thôi.” Anh ta rầu rĩ.

“Anh chưa thử sao biết vô ích?”

Vũ Vô Quá chán nản ngẩng đầu lên nhìn tôi. “Có phải vô lý quá không? Tôi chưa từng nghĩ sẽ có người phát giác ra nó, giống như các vận động viên ở Thế vận hội dùng mấy loại thuốc tăng lực ấy, không ngờ sẽ có người phát giác, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chiến thắng và chiến thắng. Hồi làm ở tòa soạn tôi có nhận được bản thảo cuốn tiểu thuyết của người đó, sau khi đọc qua một lượt, hai bàn tay tôi đã run lẩy bẩy, tại sao tôi lại không thể viết được những cuốn sách như thế? Lúc đó tôi không hề có ý định sao chép của anh ta, tôi đi Mỹ, rồi trở về, lại viết tiếp, nhưng tất cả vẫn không ra trò trống gì cả. Đột nhiên phát hiện thấy trong ngăn kéo cuốn tiểu thuyết của người đó, tôi nghĩ có lẽ sẽ chẳng ai biết...”

“Thật ra anh không cần phải làm thế.” Tôi nói.

“Tôi không thể chờ đợi thêm chút nào nữa, tôi cần phải thành công, cuốn sách đó đã thành công rồi, thành công hơn bất kỳ cuốn sách nào của tôi đã viết, nhưng tôi không hề cảm thấy vui vẻ, thật ra tôi không hy vọng cuốn sách đó lại thành công, bởi nó thành công chứng tỏ tôi đã thất bại.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lúc đó anh ta không hề vui vẻ đối với sự thành công của cuốn sách.

“Nếu cuốn sách đó không thành công thì đã không có chuyện gì xảy ra.” Vũ Vô Quá cười méo xệch. “Chí ít Từ Ngọc cũng không rời bỏ tôi mà đi.”

“Thế giờ anh định trừng trừng mắt nhìn cô ấy bước đi sao?”

“Là do tôi đã phản bội cô ấy, nếu tôi biết cô ấy đã phải dùng cách nào để kiếm về số tiền ba trăm ngàn cho tôi thành lập nhà xuất bản, tôi nhất định không bao giờ đi sao chép tác phẩm của người khác. Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.” Vũ Vô Quá đứng lên.

“Anh đi đâu vậy?”

“Tôi không thể nhìn cảnh cô ấy ra đi.”

Rồi anh ta đứng dậy đi.

“Châu Nhị, cậu đến giúp tớ một chút.” Từ Ngọc ở trong phòng ngủ gọi tôi.

Tôi bước vào, nói với cô ấy. “Anh ấy đi rồi.”

Từ Ngọc bỏ mấy bộ quần áo vào túi xách.

“Giờ cậu đi đâu?” Tôi hỏi.

“Vê nhà, về nhà của mình, sống cùng với bố mẹ.”

Từ Ngọc rút ra một chùm chìa khóa, đặt trên bàn trà.

“Cậu muốn bỏ đi thật sao?”

“Anh ấy là kẻ lừa dối.” Từ Ngọc nức nở gục đầu lên vai tôi.

“Tớ biết.” Tôi vỗ vai an ủi.

“Mau đi thôi, trước khi tớ đổi ý.” Cô ấy cầm túi xách lên, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó nói. “Chờ tớ một chút.”

Từ Ngọc bước ra ban công lấy một cái áo lót màu hồng phấn xuống. Đó là cái áo tôi mua cho cô ấy.

“Quên mất cái này.” Cô ấy bỏ nó vào trong túi xách.

Tôi đưa Từ Ngọc về nhà, mẹ cô ấy bỗng nhiên thấy con gái về nhà nên có chút ngạc nhiên. Nhưng bà ấy vốn đã quá quen với việc ấy nên cũng bình tĩnh lại được ngay. Đây cũng không phải lần đầu tiên Từ Ngọc dọn đồ về nhà sau khi sống chung cùng bạn trai, chỉ có điều lần này cô ấy rời đi đã khá lâu, cả nhà không nghĩ cô ấy sẽ trở lại.

“Chuyển lời xin lỗi của tớ đến Du Dĩnh nhé.” Khi tiễn tôi về, Từ Ngọc dặn dò như vậy.

Thời tiết càng về tối càng lạnh, tôi phải đứng ở bên đường đợi taxi đến mười lăm phút, lạnh đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, nước mũi chảy ra liên tục. Với thời tiết lạnh giá này, giữa đường phố trong đêm tối thế này, sao tôi lại không có người đàn ông nào của mình kia chứ? Đúng là một sự thất bại thảm hại! Giá như được Văn Lâm ôm nhỉ, chắc hẳn ấm áp lắm.

Trở về nhà, tôi vội vàng làm cho mình một bát mỳ nóng hổi, vừa ăn được hai thìa, cảm thấy mùi vị của nó sao kỳ lạ quá, hóa ra gói mỳ đó đã hết hạn hơn nửa năm.

Tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa, lẽ nào là Du Dĩnh? Tôi lật bức tranh ghép ra, đứng bên ngoài cửa sổ hóa ra là Văn Lâm. Anh đang mặc một chiếc áo khoác to đứng bên ngoài trời giá rét chỉ có sáu độ C.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi không biết nên mở cửa sổ hay dùng bức tranh ghép đó che cửa sổ đi. Văn Lâm đứng bên ngoài đó chờ tôi lên tiếng. Tôi trông thấy anh đang run lẩy bẩy trong giá rét, không nỡ để anh phải đứng ngoài đó, tôi bèn mở một cánh cửa sổ.

“Anh đi ngang qua đây trông thấy bức tranh này, hóa ra em sống ở đây thật.” Anh đứng ngoài cửa sổ, mũi miệng phả ra đầy hơi khói trắng.

Tôi đặt bức tranh ghép quay ra bên ngoài như vậy, cũng như người ta tung một đồng xu xuống dòng sông ước, rồi tôi ngày đêm trông ngóng, chờ đợi, rằng một ngày nào đó anh sẽ đi qua cửa sổ này, trông thấy bức tranh Bầu trời Cherbourg ấy, và biết tôi đang sống ở bên trong. Sau đó anh sẽ gõ cửa sổ của tôi, chỉ cần vậy thôi. Nguyện ước ấy giờ đã trở thành hiện thực, quả thật khiến người ta không thể tin nổi, chỉ có điều tôi không biết có nên để anh vào nhà hay không.

“Anh có thể vào trong không?” Anh hỏi tôi.

Anh đứng co ro, run rẩy trong cái lạnh cắt da cắt thịt, khẩn cầu tôi tiếp nhận anh. Khi tôi muốn có được vòng tay ấm áp của anh ôm chặt lấy mình, quả nhiên anh đã xuất hiện.

“Là nhà B tầng 2.” Tôi nói cho anh địa chỉ nhà.

Tôi đứng bên ngoài cửa đợi anh, anh đã tới.

“Mời anh vào.” Tôi nói với anh.

“Em sống ở đây sao? Nơi này không được tốt lắm.” Hình như anh cho rằng tôi đã phải chịu thiệt thòi nhiều lắm.

“Như vậy em mới có thể chi trả.”

“Bên ngoài lạnh lắm.” Anh kéo tay tôi.

Tay của anh lạnh giá, cái lạnh ấy truyền tới tận tim tôi.

“Để em đi rót cốc nước nóng cho anh.” Tôi rụt tay lại.

“Cám ơn em.”

Giữa chúng tôi đã lâu lắm rồi không nói câu “Cám ơn” như vậy, giờ phút này đây khi nó được cất lên khiến bầu không khí trở nên gượng gạo và xa lạ quá đỗi.

Tôi rót một cốc nước nóng cho anh.

“Sao anh lại đi đến con đường này?” Tôi hỏi anh.

“Từ trước đến giờ chưa bao giờ anh đến khu này cả, tối hôm nay tự dưng anh thấy muốn đi dạo, không ngờ... thật sự quá trùng hợp. Khi nhìn thấy bức tranh ghép đó, anh còn tưởng mình đang mơ.”

“Anh có khỏe không?” Tôi hỏi.

“Em vẫn đeo chiếc dây chuyền đó sao?” Anh nhìn tôi đầy trìu mến.

“Đừng nói nữa!” Bỗng nhiên tôi có chút kích động.

“Em không thích anh đến sao?” Giọng anh có chút hụt hẫng, chua xót.

“Khổ sở lắm em mới rời khỏi được anh.”

“Anh chỉ mang đến cho em toàn nỗi đau sao?” Anh buồn bã hỏi.

“Người mang đến cho mình niềm vui, thì cũng chính họ đem đến cho mình nỗi buồn.”

Anh nhìn tôi không nói.

“Sao anh không đổi tấm chi phiếu đó ra tiền mặt?” Tôi hỏi.

Anh mở ví ra, cầm lấy tấm chi phiếu tôi ghi. “Anh luôn đem theo tấm chi phiếu này bên người, nhưng anh sẽ không bao giờ đem nó đổi thành tiền mặt cả. Nếu làm thế, anh sẽ khinh chính bản thân mình lắm.”

“Thế em sẽ rút số tiền này ở ngân hàng đem đến trước mặt anh.”

“Anh cũng sẽ không lấy.”

“Nếu anh không lấy, em sẽ đem số tiền hai trăm tám mươi ngàn này đến công ty anh bắt anh đầu tư cho em vào một loại ngoại tệ có mức lãi suất mạo hiểm nhất.” Tôi giận dỗi.

“Anh nhất định sẽ giúp em kiếm tiền.”

Tôi bị anh làm cho tức đến phì cười. Anh kéo tay tôi, âu yếm nói. “Anh nhớ em lắm.”

“Thật sao?” Tôi giả vờ khoác một bộ mặt thật lạnh lùng.

“Trở về bên anh nhé?” Văn Lâm ôm tôi, choàng cả áo khoác to của mình vòng qua người tôi. Tôi cảm thấy vô cùng ấm cúng.

“Không nên thế.” Tôi đẩy anh ra. “Em trở về bên anh rồi sẽ thế nào chứ? Lại giống như trước kia sao? Lại lén lén lút lút gặp gỡ anh ư? Em không muốn sở hữu một nửa con người, anh buông tha cho em đi.” Tôi lùi lại đến bên giường.

Văn Lâm bước tới, ôm chầm lấy tôi, hôn tôi, ấn tôi xuống giường. Tôi vô cùng muốn đáp lại nụ hôn nồng nhiệt ấy, nhưng lại không muốn dễ dàng quay trở về bên anh như vậy, vì thế tôi mím chặt môi, giả vờ không có chút hứng thú. Anh đưa tay tìm ngực tôi, tôi đẩy anh ra.

“Đừng như thế nữa.” Tôi đứng dậy.

Anh quá đau khổ.

“Anh đi đi.” Tôi lạnh lùng nói.

“Em còn yêu anh không?” Anh ngồi bên giường hỏi tôi.

Trái tim tôi đang thổn thức khóc. Tôi cố tình muốn anh phải buồn, phải khó chịu, ai bảo anh đến giờ phút này mà vẫn không chịu ly hôn chứ. Chỉ cần giờ này anh đồng ý ly hôn, tôi sẽ tiếp nhận anh ngay lập tức. Tôi muốn có được cả con người anh, trước kia tôi đã quá nuông chiều anh, khiến anh hiểu rằng dù anh không ly hôn tôi cũng sẽ tình nguyện ở bên cạnh mình.

Tôi muốn nói không, nhưng không thể mở miệng nổi. Vì báo thù nên tôi không trả lời câu hỏi ấy.

Anh thất vọng đứng lên, trầm ngâm hồi lâu không nói.

Tại sao anh không chịu ly hôn? Anh không chịu nói câu đó sao? Tôi sẽ không bao giờ nói mình yêu anh ấy cả. Ngày mai chắc chắn anh sẽ đến, mai không đến thì ngày kia kiểu gì cũng sẽ đến. Anh ấy đã biết tôi sống ở đây thì kiểu gì anh cũng sẽ đến. Chỉ sợ khi anh ấy đến, tôi lại không thế từ chối anh mà thôi.

Văn Lâm đứng ở đó, đợi mãi không thấy tôi trả lời, bèn rời đi mà không một lời nói.

Tôi bổ nhào xuống giường, khóc một trận như mưa như gió. Đây là lần đầu tiên anh ấy hỏi tôi có yêu anh ấy không.