Buổi chiều ta và Tô đại ca cùng nhau chỉnh lý sổ sách, hắn làm rất chuyên chú, cũng rất cẩn thận, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào là bi thương vì tình, chỉ là thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm một chỗ, giống như đăm chiêu rất lâu.
Giờ cơm tối, Tô đại ca dùng cơm một mình trong phòng, hắn nói một người ăn rất tịch mịch, muốn ta ăn cùng, kết quả hắn chẳng ăn bao nhiêu, ta ngược lại cơm no rượu say, không có biện pháp, ăn ngon là ham mê duy nhất của ta rồi, có muốn sửa cũng sửa không được.
Có điều để không bị nghi ngờ, mấy món điểm tâm đặt ở trước mặt ta đều không dám động đũa, rượu ngon lại càng không dám uống, nhìn Tô đại ca ở bên cạnh tự rót tự uống, ta thèm đến mức liên tục nuốt nước bọt.
Sau khi ăn xong Tô đại ca lại muốn ta hầu hạ hắn tắm rửa, thấy hắn ở ngay trước mặt ta mà thản nhiên cởi sạch quần áo, ta đột nhiên đỏ mặt, đem y phục tắm rửa khoát lên bình phong, định đi ra ngoài, Tô đại ca lại gọi ta dừng lại.
“Tiểu Thi, chà lưng giúp ta.”
Chủ tử sai bảo đương nhiên không thể chối từ, ta vâng dạ, tiến lên cầm lấy khăn lông giúp Tô đại ca chà xát sau lưng.
Da thịt Tô đại ca trắng nõn không tì vết, dưới hơi nước mờ mịt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, nhìn thân thể rắn chắc tráng kiện, ta khẽ liếm môi.
Mỹ nam nhập dục đồ nha, nhìn nữa nhất định sẽ chảy máu mũi.
Vì miễn cho chuyện xấu hổ xảy ra, ta vội vàng đánh trống lảng.
“Công tử, ngài thật sự muốn thành thân với một bộ quần áo sao?”
Thân thể Tô đại ca cứng đờ, hắn lập tức hỏi: “Ngươi cũng thấy rất kỳ quái phải không?”
“Ta không hiểu chuyện gì cả, nhưng mà ta biết chuyện công tử làm nhất định là đúng.”
“Vậy sao? Mọi người nhìn ta giống như nhìn người điên, mà cũng có thể là ta điên thật rồi, bởi vì ta tin rằng Tiểu Lục nhất định còn sống, có lẽ là ở một nơi rất xa, cũng có thể là ở ngay bên cạnh ta…”
Lạch cạch…
Ta nhất thời chấn động, khăn mặt trong tay bất giác cũng rơi xuống đất.
“Ngày đó ta cầu hôn Tiểu Lục, bộ dáng đỏ mặt nhận lời ta của y đáng yêu biết bao, ta nói quay về kinh thành sẽ thành thân với y, cho dù hiện tại y không có ở đây, nhưng lời hứa của ta với y vẫn không thay đổi…”
Không nhìn thấy khuôn mặt của Tô đại ca, nhưng ta biết vẻ mặt của hắn lúc này nhất định là rất rất dịu dàng, ta cắn chặt môi dưới, nỗ lực đè nén tình cảm trào dâng trong lòng, thế nhưng cảnh vật trước mắt lại trở nên mơ hồ, không biết là vì hơi nước hay là vì nước mắt.
Ta không nhớ sau đó ta đã hầu hạ Tô đại ca thay y phục như thế nào, ta chỉ là vô ý thức mà làm chuyện nên làm, cho đến khuya khi nằm trên giường ở gian ngoài, đầu của ta vẫn còn hỗn loạn, cứ choáng váng như vậy mà đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau vẫn như cũ theo Tô đại ca đến tú phường làm việc, mọi người xung quanh đối với hắn đều rất ân cần săn sóc, nhưng không ai dám đề cập đến chuyện có liên quan với thành thân, xem ra từ trên xuống dưới phủ đều đã được nhắc nhở, không được nói những lời có thể kích thích hắn.
Ngày hôm nay trôi qua bình tĩnh như nước, Tô đại ca thỉnh thoảng còn nói với ta vài câu vui đùa, ta cũng rất muốn nói chút chuyện cười để hắn vui, nhưng mà suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được chuyện nào.
Được rồi, sau này nhất định phải thường xuyên nghe người ta kể chuyện cười, sau đó kể lại với Tô đại ca, chọc hắn cười mới được.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, khiến ta chợt giật mình.
Sau này…
Ta và Tô đại ca còn có sau này sao?
Buổi tối trước khi đi ngủ, ta phát hiện sợi chỉ đỏ trên ngón tay út đã phai nhạt đi rất nhiều, điều này nói lên ta rất nhanh sẽ biến mất, những người đã từng gặp qua sẽ quên đi sự tồn tại của ta, đương nhiên cũng bao gồm cả Tô đại ca.
Nghĩ đến đây, ta liền rót một chén trà, bưng vào phòng trong cho Tô đại ca, hắn đang dựa vào đầu giường đọc sách, thấy ta vào, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Ta biết lúc công tử đọc sách thì thích phẩm trà, cho nên đã pha trà Long Tĩnh mà công tử thích nhất.”
“Đặt ở một bên đi.”
Ta buông trà xuống, nhưng không có lui ra, Tô đại ca kỳ quái liếc nhìn ta, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“Ừm… Công tử, y thuật của ngươi cao minh như vậy, nhất định từng trải qua rất nhiều chuyện không tầm thường đúng không? Trời cũng còn sớm, không bằng kể cho ta nghe một chút đi?”
Khoé miệng Tô đại ca hơi cong lên, cười nói: “Những chuyện vặt đó có gì hay mà kể?”
“Chuyện vặt của công tử nhất định cũng rất thú vị.”
Nghe ta nói như vậy, Tô đại ca liền bỏ sách qua một bên, hỏi: “Ngươi muốn nghe chuyện gì?”
Thấy Tô đại ca có hứng thú, ta vội vàng đi qua nói: “Chuyện gì cũng được.”
“Vậy chúng ta thắp đèn kể chuyện suốt đêm đi.”
Tô đại ca nhích người ngồi vào phía trong, ý bảo ta ngồi xuống cạnh hắn, ta hơi do dự một chút, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai mình sẽ biến mất, những quy củ phiền phức này cũng không cần phải quá để ý nữa.
Ta leo lên giường, sóng vai ngồi bên cạnh Tô đại ca, nghe hắn kể chuyện cũ.
Đêm đó liên tục kể chuyện đến rất khuya, lúc đầu ta còn nghe được say sưa hứng thú, thỉnh thoảng còn chen vào thắc mắc, nhưng dần dần mí mắt trở nên nặng trĩu, gương mặt Tô đại ca càng ngày càng không rõ, ta ngáp dài, nghiêng đầu gật gù mà ngủ.
Trong mê man cảm giác có người ôm ta, đặt ta nằm thẳng trên giường, sau đó một tấm chăn ấm áp phủ lên thân ta, mùi hương thảo dược quen thuộc khiến ta không tự chủ được nhích lại gần, cuộn tròn thân mình ngủ say không còn biết trời đất.
Sáng sớm tỉnh lại, Tô đại ca chẳng biết đã đi đâu, ta nằm thẳng trên giường, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đường chỉ đỏ đã càng thêm phai nhạt trên ngón tay út.
Ngày hôm nay là ngày đại hỉ của Tô đại ca, cũng là một ngày đêm cuối cùng của ta.
Không có oán hận, cũng không có hối tiếc, trái lại rất hài lòng, có thể tận mắt nhìn thấy Tô đại ca thành thân, thấy hắn kiên cường tiếp tục sống, đối với ta mà nói, cũng đã đủ lắm rồi.
Thò tay vào trong ngực, vuốt ve vòng vàng Tô đại ca đưa cho ta, vốn định trước khi tan biến sẽ trả lại cho Tô đại ca, nhưng mà nghĩ lại, hay là thôi đi, hy vọng Tô đại ca sau khi bái đường xong sẽ trút được tâm sự, nhanh chóng quên đi một đoạn quá khứ không vui này, tín vật đính ước đã trả lại cho ta, chỉ sợ cũng là định mệnh đã định ta và Tô đại ca đã hết duyên nợ với nhau rồi.
Ta rời giường đứng dậy rửa mặt, định đi tìm Tô đại ca, ai biết vừa mới ra hành lang, đã thấy Huỳnh Tuyết đi tới trước mặt ta, nói: “Tô đại ca bảo ta nói với ngươi, ngày hôm nay không được đi đâu, ngoan ngoãn ở yên trong phòng chờ hắn về.”
“Tại sao?”
“Ta cũng muốn biết tại sao đây.”
Thấy tâm trạng của Huỳnh Tuyết rõ ràng là không tốt, ta rất sáng suốt không có hỏi lại nữa.
“Vậy Tô đại ca đi đâu?”
“Không biết, chỉ nói một câu liền đi ra, có thể là đến tú phường rồi.”
Vốn đang định tìm một lý do để Tô đại ca mang ta đi cưỡi ngựa đạp thanh, ai biết câu đầu tiên của hắn đã nhốt ta ở trong phòng.
Cúi đầu ỉu xìu quay về phòng, một ngày cuối cùng lại không thể ở bên cạnh Tô đại ca khiến ta rất ủ rũ.
Nhàn rỗi không biết làm gì, ta liền quén dọn khắp lượt thư phòng, dược thất của Tô đại ca, lại đem đồ đạc thường dùng của hắn ra lau chùi sạch sẽ, sau đó ngồi xuống trước bàn, tay chống má bắt đầu ngẩn người.
[1]醋鱼(thố ngư): Tây hồ thố ngư là món ăn truyền thống nổi tiếng của Chiết Giang Hàng Châu. Món ăn này lấy cá côn của Tây hồ làm nguyên liệu, trước khi chế biến phải bỏ đói cá hai ngày, để cá bài tiết sạch tạp vật, vị bùn đất, chế biến thì yêu cầu lửa rất nghiêm ngặt, cá chín rưới lên xốt chua ngọt(xem hình)
[3] Hữu kinh vô hiểm: có bất ngờ nhưng không nguy hiểm
Kiếp này đã định