“Ngọc Kinh, có phải là gặp ác mộng không? Đừng sợ, Ba Thúc sẽ không làm gì chúng ta đâu.”
Tô đại ca để ta dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của ta, muốn giúp ta bình tĩnh trở lại.
Chúng ta hiện tại đang ở trong một gian nhà tranh, trong phòng ngoại trừ bàn gỗ và ghế dài thì không có vật gì khác, Tô đại ca ôm ta dựa tường mà ngồi, đối diện là cửa phòng đóng chặt, xem ra đã bị người khoá chặt từ bên ngoài.
Ta kiềm chế tâm trạng không ngừng giận dữ, nói: “Quả nhiên là Ba Thúc.”
“Đúng vậy, Ba Thúc hạ Mê Thần cổ lên chúng ta, khiến chúng ta tạm thời mất tỉnh táo, vừa rồi hắn đã tới, thấy ngươi còn chưa tỉnh nên quay trở về, nói đến đây, Ngọc Kinh, ngươi thật đúng là tham ngủ.”
Tô đại ca cười nói, dùng tay búng nhẹ chóp mũi ta.
“Quá đáng, linh châu ta cũng đã cho bọn hắn rồi, vì sao còn muốn bắt chúng ta?”
Tô đại ca nghe vậy nhíu nhíu mày.
“Ta vừa nghe Ba Thúc nói dường như viên linh châu kia là đồ giả, cho nên mới tìm chúng ta về hỏi cho ra lẽ.”
“Giả?” Ta kìm lòng không được cao giọng kêu lên.
Làm sao có thể là giả được? Ngọc đan của ta sao có thể giả được?
“Không sai, là giả!”
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng bị đẩy ra, Ba Thúc từ bên ngoài tiến vào, phía sau hắn còn có hai huynh đệ Tả Tiền Tả Hậu và Bách Lý.
Sắc mặt Ba Thúc có chút vàng vọt, uể oải thấy rõ, xem ra chuyện ngọc đan đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán.
Hắn nhìn thẳng vào ta nói: “Tối hôm trước chúng ta dùng linh châu tế thần, thế nhưng nó không phát ra được thần huy[1], là ngươi đã đem linh châu đánh tráo hay là động tay động chân làm gì rồi?”
Nếu như không phải đề phòng cổ thuật của bọn họ, ta nghĩ hai chữ ngu đần đã sớm bị ta mắng ra rồi.
Ngọc đan bộ nói có là có hay sao? Thứ đó cũng có thể đánh tráo? Ta lại tin rằng chỉ tại bọn hắn ngu xuẩn mà thôi.
Cảnh trong mơ vừa rồi đã khiến mọi kế hoạch của ta bị phá vỡ, nếu như trả ngọc đan cũng không thể tránh được tai hoạ, vậy chẳng thà tương kế tựu kế, thu hồi lại thứ gì thuộc về mình.
“Ta không có đánh tráo, ngươi ngẫm lại, ta kiếm đâu ra một hạt châu giống y như đúc để đánh tráo? Hơn nữa các ngươi đã nói nó là thần vật, mà nó lại bị Ngũ Hổ lấy đi đã lâu, dính phải bụi bặm thế tục không phát ra được quang huy cũng là bình thường.”
“Nếu vậy vì sao ở Trích Tinh Lâu linh châu lại có ánh sáng xanh lan tràn?”
Nghe được Bách Lý nói, ta trợn mắt xem thường.
Bởi vì nó vốn là của ta, ta đương nhiên có thể làm cho nó tràn đầy linh khí rồi, ngu ngốc!
Ba Thúc trầm ngâm nói: “Lời của ngươi cũng có vài phần đạo lý, chúng ta thôn dân lậu dã ngu dốt, không biết ảo diệu trong đó, hiện tại tình thế gấp gáp, sự cấp tòng quyền, cho nên mới bắt hai vị đến đây, hành động lỗ mãng, còn thỉnh thứ lỗi.”
Tô đại ca lập tức tiếp lời: “Ta tin tưởng Ngọc Kinh quyết không cầm linh châu giả gạt người, ta Tô Hoán Hoa ở đây thề, nếu như linh châu thực sự là đồ giả, ta nguyện chịu nỗi khổ độc cổ xuyên tim!”
“Tô đại ca…”
Tuy biết rằng ngọc đan tuyệt đối không có vấn đề, nhưng nghe Tô đại ca thề độc như vậy, ta vẫn sợ đến thất thanh kêu ra.
“Thỉnh Ba Thúc đem linh châu tẩy đi cát bụi, cúng tế lại một lần, ta và Ngọc Kinh nguyện cùng Ba Thúc tham dự tế lễ.”
Nghe xong Tô đại ca thề độc, Ba Thúc hơi động dung, hắn lập tức nói: “Tô công tử y đức nhân hậu, ai ai cũng biết, lời của ngươi chúng ta đương nhiên là tin, vậy đêm nay trăng sáng, chúng ta một lần nữa bái tế linh châu, lúc đó thỉnh Tô công tử cùng tham gia.”
Ba Thúc kết thúc sự việc, lại phân phó hạ nhân đưa cơm nước tới cho chúng ta, cửa phòng cũng không có khoá nữa, xem ra bọn hắn tin Tô đại ca nói.
“Nguy rồi, biểu muội của ngươi đâu?”
Ăn uống no đủ sau, ta mới muộn màng nhớ tới vấn đề này.
Tô đại ca nghe vậy khẽ cười.
“Chờ ngươi nhớ ra, chuyện gì cũng xong rồi, thật ra Ba Thúc sau khi bắt chúng ta xong, đã phái đám người A Ý đưa mấy nữ tử về nhà rồi, có Miêu dân biết cổ thuật hộ tống, các nàng sẽ rất nhanh an toàn về kinh.”
Tô đại ca dường như căn bản không đem việc tế châu quan hệ đến sinh tử của hắn để trong lòng, hắn cùng ta cùng một chỗ trò chuyện một ít nhàn thoại thú vị, ta tuỳ ý hùa theo, nhưng trong lòng lại đang tính toán chuyện khác.
Giờ Tý nửa đêm, Ba Thúc sai Bách Lý đến mời chúng ta qua, chúng ta đi đến một đài cao ở đầu thôn, nơi đó đã bày ra tế đàn, dưới đài vây đầy người Miêu, tất cả mọi người nhìn không chuyển mắt vào hương án[2] ở giữa tế đàn.
Ở lâu tại Miêu Cương, các loại cúng tế của Miêu tộc đối với ta mà nói cũng không có gì ngạc nhiên, chúng ta bị đưa đến trước tế đàn, vài người Miêu vây xung quanh chúng ta, dường như có ý đề phòng.
Thấy bộ dạng bọn họ như lâm đại địch, trong lòng ta thầm buồn cười, thật ra trước khi đến đây, ta đã nghĩ xong đối sách, hiện tại phải xem ngọc đan có nghe ta sai khiến hay không.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên bàn tay trở nên ấm áp, là bị tay của Tô đại ca nắm chặt, ta ngẩng đầu, thấy hắn đang nhìn ta mỉm cười.
“Không cần lo lắng, chúng ta sẽ không việc gì.”
Bàn tay thật ấm áp, nếu như có thể, ta thật mong muốn cùng Tô đại ca mãi mãi nắm tay cùng nhau.
Nghĩ tới chẳng bao lâu nữa sẽ không thể cảm nhận được ấm áp như vậy, mắt ta có chút ướt át, luyến tiếc cầm bàn tay đang nắm lấy tay mình thật chặt.
Ba Thúc hai tay nâng lên một hộp gỗ tử đàn, cung kính đặt lên hương án, sau đó hai tay giơ lên trời, bắt đầu lẩm bẩm cầu nguyện, lập tức người Miêu đứng quanh bốn phía đều quỳ xuống, bắt đầu cùng nhau ngâm xướng. Vì vậy, ta và Tô đại ca đứng ở giữa giống như hạc giữa bầy gà, Tô đại ca kéo ta một chút, ý bảo ta quỳ xuống, ta nhìn hắn lắc đầu.
Đây là nghi thức tế lễ của Miêu tộc bọn hắn, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu? Huống chi cho tới nay đều là người khác vì ta mà quỳ xuống, ta tới giờ còn chưa quỳ vì bất luận kẻ nào.
Kéo ta không được, Tô đại ca đành thôi, vì vậy hai người chúng ta nắm tay nhau đứng thẳng trước tế đàn, chứng kiến nghi thức tế lễ linh châu.
Ba Thúc lẩm bẩm trong miệng, hai tay vỗ liên tục ba lần, lúc này mới mở hộp gỗ, ta lập tức tập trung suy nghĩ, vì vậy, ngọc đan trong suốt sáng ngời sau khi đặt lên bàn thờ thần, liền ở dưới ánh trăng phát ra quang huy nhàn nhạt, một tầng ánh xanh sáng lạnh khi ẩn khi hiện, sau đó ánh sáng kia càng tụ càng nhiều, rốt cuộc phát quang thành một chùm sáng, bắn thẳng lên trời cao.
Tế tự như vậy dường như chưa bao giờ xuất hiện trong quá khứ trước đây, tất cả những người Miêu đều đã quên tụng niệm, trợn mắt há miệng mà nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ có Ba Thúc vẻ mặt trang nghiêm, lớn tiếng phụ xướng, âm thanh lúc nhanh lúc chậm, trong đêm yên tĩnh mang theo vài phần quỷ dị thê lương.
Cảm thấy trong cơ thể có một cổ nhiệt khí bắt đầu chuyển động, sau đó toả ra khắp xương cốt toàn thân, ta biết đây là linh lực ngọc đan mang đến, những khẩu quyết vốn mơ mơ hồ hồ đột nhiên toàn bộ đều xuất hiện trong lòng, ta không tự chủ được mà bắt đầu niệm lên.
Trên tế đàn Ba Thúc đã bị ngọc đan tràn đầy quang huy làm cho lui về phía sau, hắn nheo lại mắt, sắc mặt tái nhợt, nhìn ánh sáng trong trẻo nhưng cường đại lạnh lùng trước mắt không ngừng lớn tiếng tụng niệm, giống như đang cố ngăn chặn lực lượng kỳ quái này.
Nhưng mà, hào quang của ngọc đan càng thêm rực rỡ, ánh sáng lạnh của nó chiếu sáng toàn bộ bầu trời u ám vắng vẻ, vòng sáng càng lúc càng lớn, bắn hào quang băng lãnh về đám người bốn phía.
Đinh…
Tiếng vang trong trẻo rõ ràng từ bên trong nguồn sáng truyền ra, âm vang không dứt, ta vội vàng kéo cổ tay Tô đại ca, dùng pháp lực trấn trụ tâm thần của hắn, còn những người khác dưới tác động của âm thanh đều té ngã xuống, Ba Thúc không thể tin tưởng mà nhìn tình cảnh quái dị trước mắt, cũng ngã quỵ.
“Ngọc Kinh!”
Không để ý tới tiếng kêu sợ hãi của Tô đại ca, ta dừng lại chú ngữ, giơ tay lên, hào quang của ngọc đan biến mất, nó bay về lòng bàn tay ta, bốn phía lại nặng nề chìm vào bóng tối.