Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 42




Chuyện giống như đêm nay cũng đã từng xảy ra vài lần, ta vốn không để ở trong lòng, ai biết sau khi ăn xong, ta đi tắm rửa, đang chuẩn bị trở về phòng, chợt nghe phía sau có người nũng nịu quát lên: “Ngươi đứng lại!”

Không cần quay đầu ta cũng biết là ai, ta lười biếng xoay người, chỉ thấy Tô Nhạn Nhi kia ưỡn ẹo đi tới, nhìn tư thế bước đi của nàng ta, khoé miệng ta co quắp hồi lâu, cố nín cười.

Lắc được lợi hại như vậy, không biết có trật thắt lưng hay không?

“Tiểu thư, có gì phân phó?”

Bộ dạng Tô Nhạn Nhi cao to khoẻ mạnh, là một nữ tử thành niên, mà ta thấy thế nào cũng là dáng dấp trẻ nhỏ, cho nên đứng đối mặt với nàng ta, ta phát hiện mình thấp hơn một khúc, khiến ta rất khó chịu.

Có điều Tô Nhạn Nhi thoạt nhìn càng khó chịu hơn ta, nàng ta cười lạnh nói: “Vừa rồi có công tử của nhà ngươi làm chỗ dựa, ngươi thấy thật cao hứng đúng không?”

Ta làm như không hiểu hỏi lại: “Tiểu thư nói gì ta không rõ.”

“Hừ, đừng tưởng có chủ tử làm chỗ dựa là ngươi có thể làm càn như vậy, chắc ngươi còn không biêt ta là ai đâu?”

“Tiểu thư chẳng phải là biểu muội của công tử sao, nhưng lại là quan hệ bạn dì cách xa ba nghìn dặm.”

“Sai! Chúng ta không chỉ là biểu huynh muội, mà còn là phu thê chưa cưới chỉ phúc vi hôn.”

“Ha ha…”

Ta cười to một trận cắt đứt lời nói của Tô Nhạn Nhi.

“Ta nghe nói lệnh tôn đại nhân hình như đã rút lại hôn sự, không biết phu thê chưa cưới này là từ đâu mà ra?”

Tô Nhạn Nhi biến sắc, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng lập tức hất cằm, rất ngạo khí mà nói với ta: “Mặc kệ như thế nào, ta là gả chắc cho biểu ca rồi!”

Ta van ngươi, ngươi muốn gả là gả sao, cũng phải nhìn người ta có chịu cưới hay không mới được chứ.

Tô Nhạn Nhi lại quan sát ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khinh bỉ nói: “Trách không được biểu ca của ta thương ngươi, còn mỗi ngày cùng ngươi ngủ, nghe nói trong kinh thành rất lưu hành nuôi dưỡng tiểu quan, nhìn ngươi khéo ăn khéo nói, lại nam sinh nữ tướng, thì ra là tiểu quan nằm dưới cho nam nhân chơi đùa, đừng tưởng biểu ca ta sẽ luôn luôn sủng ái ngươi, hắn chỉ là nhất thời hiếm lạ, không bao lâu sau, sẽ chán ghét ngươi…”

Ta cái này gọi là mắt ngọc mày ngài, thanh thoát động lòng người có hiểu hay không? Nữ nhân thối này dám nói ta nam sinh nữ tướng, còn nói ta là tiểu quan…

Thật muốn cắn nàng ta một ngụm, để nàng ta nếm thử mùi vị bị rắn độc cắn, nhưng thôi, đối phó loại người như thế này, thủ đoạn cũng là dư thừa.

Vì vậy ta mỉm cười nói: “Tiểu thư, sau này như thế nào mọi người đều không biết, nhưng mà chí ít hiện tại, Tô đại ca sủng chính là ta! Ta nam sinh nữ tướng cũng không sao, nhưng tiểu thư ngươi nữ sinh nam tướng lại có chút mất tiêu chuẩn rồi? Nếu như ngươi muốn tranh giành tình cảm với ta cũng được, nhưng ít ra trước hết phải buộc chặt cái eo thùng nước này lại, còn có,  phấn trên mặt cũng đừng trét nhiều quá, ngươi không sợ vừa mở miệng ra nói thì phấn đều rơi vào miệng ngươi sao?… À, đúng rồi, nói đến miệng của ngươi, ông trời, một nữ hài tử vì sao miệng lại rộng như vậy, miệng rộng cũng được đi, lại còn tô đỏ như vậy…”

Ta nói một câu, Tô Nhạn Nhi lại tức giận nói một câu “Ngươi!”, đáng tiếc ta căn bản không cho nàng có cơ hội nói, vì vậy sau khi nàng ta nói liên tục mấy lần “ngươi”, rốt cuộc nhịn không nổi, vung tay lên khí thế hùng hổ xông tới tát ta.

Đánh nhau với ta? Tiểu thư, ngươi còn quá non nớt đó?

Mắt thấy nàng ta nhào tới, ta nghiêng mình liền né qua một bên, cái tát kia của Tô Nhạn Nhi tự nhiên không trúng ta, hơn nữa rất không may, phía sau ta có một hồ nước nhỏ trang trí, vì vậy Tô Nhạn Nhi nhất thời không ghìm chân lại được, cả người lao vào.

Ùm…

Tô Nhạn Nhi rơi xuống ao nổi lên một tầng bọt nước thật lớn, nàng ta vừa chìm xuống liền mạnh mẽ nổi lên, hốt hoảng mà vẫy tay về phía ta kêu lên “Cứu mạng…”

Ta thấy nàng chới với trên mặt ao, chậm rì rì nói: “Tiểu thư, ngươi không phải là người Giang Nam sao? Vì sao lại không biết bơi?”

“Ta không biết… Cứu ta…”

Tô Nhạn Nhi vừa há miệng, liền bị uống mấy ngụm nước, sau đó lại chìm xuống một cái.

“Muốn ta cứu ngươi cũng được thôi, ngươi xin lỗi trước, ta liền cứu ngươi.”

“Xin lỗi, xin… Khụ khụ…”

Nhìn bộ dạng hoảng loạn bất kham của Tô Nhạn Nhi, ác khí trong lòng ta cũng tiêu đi, ha ha cười nói: “Tiểu thư, thật ngại quá, quên nói cho ngươi, ta cũng không biết bơi nha, ta lập tức tìm người tới cứu ngươi, ngươi nhất định phải kiên trì đó…”

“Ngươi!…”

“Tiểu thư, ngươi hiện tại tốt nhất bớt nói lại, uống thêm mấy ngụm nước nữa, thì thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi rồi…”

Ta còn đang trêu chọc, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân chạy vội tới, là Tô đại ca cùng mấy tên tiểu nhị khách ***, Tô đại ca hung hăng trừng ta một cái, hắn không nói một lời, nhảy xuống ao đem Tô Nhạn Nhi bị kinh hách gần như hôn mê cứu lên bờ.

Cái ao cũng không sâu, Tô Nhạn Nhi chỉ là uống mấy ngụm nước, sợ hãi một chút, Tô đại ca để hai vị nữ tử kia giúp nàng ta thay y phục khô ráo, lại sai tiểu nhị khách *** nấu canh gừng, Tô Nhạn Nhi sau khi uống canh gừng trấn tĩnh trở lại, liền lôi kéo Tô đại ca bắt đầu khóc rống, nói là ta xô nàng xuống ao, muốn Tô đại ca phải thay nàng làm chủ, muốn ta phải xin lỗi nàng vân vân.

Quả nhiên trên đời này chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi.

Ta vừa nghe nói như thế, không nói lời nào liền xoay người đi ra.

Muốn ta xin lỗi Tô Nhạn Nhi? Không chỉ nói ta không có sai, cho dù sai, ta đời này cho tới bây giờ cũng chưa vì bất luận kẻ nào nói tạ tội.

Tô đại ca theo sát ta về phòng, sắc mặt hắn có chút âm trầm, điều này khiến cho tâm trạng của ta càng thêm ác liệt, ta không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Ta không có xô Tô Nhạn Nhi xuống nước, lại càng không xin lỗi, nàng nếu không chịu nổi ta, ta đây bỏ đi là được.”

“Ngọc Kinh…”

Thấy vẻ mặt không biết làm sao của Tô đại ca, ta quay mặt sang một bên hung hăng cắn môi dưới.

Nếu không phải Tô Nhạn Nhi gọi ta tiểu quan, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, ta biết lời kia đã nói trúng tâm sự của ta.

Ở trong lòng Tô đại ca, ta chẳng lẽ thực sự giống như tiểu quan? Ngoại trừ lần trước hắn hôn ta, cho tới bây giờ chưa hề nói qua bất luận lời gì thích ta các loại, ta không biết cái hôn kia có bao hàm yêu thích hay không, hay chỉ là tình mê trong lúc nhất thời, cho tới bây giờ, đều là ta quấn quít lấy hắn, Tô đại ca có lẽ chỉ là bất đắc dĩ mới lưu lại ta thôi…

“Ta biết ngươi không có xô Tô Nhạn Nhi xuống nước, nhưng ngươi cũng không nên thấy nàng ta kêu cứu mạng vẫn bỏ mặc, còn ở một bên nhìn có vẻ hả hê, ngươi quên lời nói của ta rồi sao? Sinh mệnh vĩnh viễn là trân quý nhất!”

Nếu như là bình thường nghe được, ta sẽ nghĩ Tô đại ca thật vĩ đại, thế nhưng hiện tại lại chỉ khiến ta càng thêm phản cảm.

Ta cười lạnh nói: “Ta làm việc có nguyên tắc của mình, đối với một người nhục mạ ta, ta không cần phải đối với nàng ta đưa tay giúp đỡ!”

Tô đại ca sửng sốt, hắn vội vàng hỏi: “Nàng ta mắng ngươi cái gì?”

Ngươi hiện tại mới nhớ hỏi sao? Xem ra trong lòng ngươi ta chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.

Ngực đột nhiên có hơi đau đớn, ta không muốn tiếp tục trả lời, xoay người định rời khỏi phòng, thế nhưng thân thể ấm áp, ta bị Tô đại ca từ phía sau gắt gao ôm vào lòng.

“Buông ra!”

“Ngọc Kinh, đừng như vậy được không? Có chuyện gì không vui, vì sao không nói ra? Lẽ nào ngươi căn bản chẳng buồn giải thích với ta sao?”

Rất muốn đẩy Tô đại ca ra, thế nhưng thân thể không tự chủ được mà trở nên mềm nhũn, tâm cũng theo đó mà mềm lại.



[1] 孟姜女哭长城 (Mạnh Khương nữ khóc Trường thành): Là một câu chuyện rất nổi tiếng được lưu truyền trong dân gian, tương truyền thời Tần  Thuỷ Hoàng lao dịch nặng nề, Mạnh Khương Nữ vừa tân hôn ba ngày, tân lang đã bị buộc đi xây dựng  Trường thành, không lâu sau vì lao lực đói rét mà chết, thi thể bị chôn dưới chân tường thành, Mạnh Khương Nữ chỉ có manh áo đơn, trải qua bao nhiêu gian khổ, vạn dặm tìm chồng tới được Trường Thành, lại nhận được tin dữ của chồng. Nàng khóc ròng dưới chân thành, ba ngày ba đêm không ngừng, chân thành nứt ra, lộ ra xương cốt của chồng, Mạnh Khương Nữ tuyệt vọng nhảy xuống biển tự vẫn.