Quan Ngoại so với Trung Nguyên lạnh hơn nhiều lắm, có điều may mắn là còn chưa đến mùa đông giá rét, ta lại vẫn nằm trong ngực Tô đại ca, cho nên ngày trôi qua cũng không quá khó khăn, hơn nữa chúng ta chỉ ở lại Quan Ngoại có vài ngày đã bắt đầu quay về, trong lúc nghỉ ngơi ta ngẫu nhiên nghe được mấy người hỏa kế[1] nói chuyện phiếm mới biết, Tô đại ca vì lo lắng ta chịu không nổi giá lạnh, bỏ hết mấy buổi giao tiếp xã giao, xong việc là lập tức thu xếp quay về ngay, cho nên ngày hồi trình sớm hơn mấy ngày so với dự định.
Không nghĩ tới Tô đại ca lại lo lắng cho ta như vậy, khiến cho ta thật là cảm động.
Gì? Cảm động? Từ này lại đột nhiên nảy ra trong đầu, rắn vốn là loại động vật rất lãnh tình, ta sao lại có loại cảm tình phong phú này của nhân loại?
Chẳng lẽ là bởi vì ta tiếp xúc với chủ nhân và Tô đại ca lâu lắm, cho nên có nhiều chuyện dần dần hoà nhập vào tâm lý của ta mà ta không hay biết?
Những ngày quay trở về so ra thoải mái hơn nhiều, cảm thấy nhiệt độ không khí từng chút từng chút ấm lên, ta liền không giống như trước kia cả ngày ủ rũ không tinh thần, trừ bỏ việc chui vào trong ngực của Tô đại ca ngủ đã thành thói quen, ta còn đi theo hắn đi chung quanh, lại còn có các loại rượu ngon cho ta nhấm nháp, ta tự nhiên cũng không ngóng trông về nhà.
Nhìn thấy ta đã khôi phục tinh thần như trước kia, Tô đại ca liền muốn cho ta ngủ một mình, hắn còn cố ý lấy giỏ trúc lót thành ổ ngủ cho ta, hắn vừa đem giỏ tới trước mặt, còn không đợi hắn mở miệng ta đã quất cái đuôi một cái, đem cái giỏ quăng xuống đất, sau đó lập tức tiến vào trong ngực hắn.
Đây là kinh nghiệm ta có được sau mấy ngày ở chung với Tô đại ca, mặc kệ hắn giận thế nào, chỉ cần ta chui vào trong ngực hắn, hắn liền không có cách nào, ta có thể ở trên người hắn chạy tới chạy lui trốn, hắn đâu thể vì bắt ta mà đem tất cả quần áo đều cởi sạch ra?
Quả nhiên kế tiếp một tiếng gầm giận dữ chấn ta đinh tai nhức óc, chỉ nghe Tô đại ca tức giận nói: “ Hình Tiểu Lục, ta mất mấy ngày mới làm xong cái rổ, ngươi dám ngang nhiên ném xuống?”
A? Ta khi nào thì có cùng họ với chủ nhân, ta vốn chỉ có mỗi cái tên, không nghĩ tới bây giờ cả họ cũng có, Hình Tiểu Lục, tên này hay, ta thích.
Nhưng mà, cái giỏ nhỏ kia, ta không thích, đâu có thoải mái như ở trong lòng Tô đại ca?
Chỉ nghe Tô đại ca tức giận mắng không ngừng: “Hình Tiểu Lục, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Nghe xong lời này, ta thiếu chút nữa cười ra tiếng, đương nhiên rắn không thể cười, ta chỉ đang so sánh, bởi vì lời nói của Tô đại ca thật buồn cười, rắn chỉ có thể trườn, hoặc là bò, có ai nhìn thấy rắn lăn chưa? Tô đại ca thật là có chút nói năng hồ đồ rồi.
Nhưng mà trực giác của động vật cho ta biết, lần này Tô đại ca thực sự rất tức giận, ta không dám di chuyển, trái lại ngoan ngoãn nằm yên trong ngực hắn, ngay cả đầu cũng không dám thò ra.
Đợi cho Tô đại ca nghĩ thông rồi tự nhiên sẽ nguôi giận, lúc này không nên chọc hắn, cùng lắm thì lát nữa xin lỗi vậy.
Kề sát với trái tim của Tô đại ca, nhịp tim đập khiến cho ta cảm thấy thật thoải mái, rất nhanh ta liền bỏ chạy vào mộng đẹp.
Không bao lâu sau, tiếng nói cười ầm ĩ khiến ta từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, ta vừa định thăm dò xem xảy ra chuyện gì, lập tức đã bị một bàn tay đè lại, ta biết đây là Tô đại ca cố ý chỉnh ta, ta tức giận không ngừng giãy dụa thân thể, phát tiết bất mãn trong lòng.
Hẳn là ta đã ngủ thật lâu, bởi vì lúc này ta thấy thật đói bụng, hơn nữa mùi rượu và thức ăn từ bên ngoài quần áo Tô đại ca không ngừng truyền vào, khiến cho ta đói đến không chịu nổi.
Hình như là người ta đang mở tiệc chiêu đãi Tô đại ca.
Việc buôn bán của công tử Tĩnh trải rộng khắp cả nước, thường thường cứ mỗi chỗ dừng lại, đều có mối làm ăn đến chiêu đãi Tô đại ca, lúc đầu là vì muốn đi nhanh, Tô đại ca cự tuyệt phần lớn, nhưng mà càng gần về đến kinh thành, thấy ta không còn sợ lạnh như trước, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ dự tiệc, tuy nhiên trước khi đi hắn sẽ cho ta ăn no, sau đó bỏ ta vào trong ngực cùng đi, nhưng điều kiện trước hết là ta phải không ngọ nguậy mới được, bởi vì Tô đại ca nói nếu ta xuất đầu lộ diện sẽ làm người ta sợ.
Hơi quá đáng, trước khi dự tiệc lại không cho ta ăn no, tiệc rượu như vậy thông thường kéo dài đến mấy canh giờ, đừng nói là ta sẽ phải nhịn đói thêm mấy canh giờ nữa đi?!
Tô đại ca, ngươi nhất định là cố ý! Không phải chỉ là hất đổ cái giỏ mà thôi? Có cần phải nhỏ mọn vậy không?
Ta giận nha!
Trong bụng giận sôi, ta đang chuẩn bị có hành động, chợt nghe tiếng cười nói oanh oanh yến yến truyền tới, cùng với mùi hương gay mũi không ngừng xông vào, khiến cho ta thiếu chút nữa ngộp thở.
Ông trời, những người này đến tột cùng văng bao nhiêu hương phấn ở trên người vậy?
Chỉ nghe có người cười nói: “Tô công tử, ta lần này mời tới đều là các cô nương có tiếng của Phượng Duyệt lâu, không biết vị cô nương nào may mắn sẽ được công tử ưu ái?”
Nói lời này là một người đàn ông có giọng nói rất hồn hậu, nghe giọng điệu của hắn hẳn là bữa tiệc này là để chiêu đãi Tô đại ca, giọng của hắn vang như chuông đồng, hơn nữa tiếng cười cũng sang sảng, đầu của ta bị chấn ong ong, lại nghe Tô đại ca có vẻ chần chờ nói: “Hôm nay quấy rầy đã lâu, ta cũng nên trở về, hơn nữa ngày mai còn phải khởi hành sớm…”
“Tô công tử nói lời này là quá khách sáo rồi, đã đến Phượng Duyệt lâu sao lại nghĩ chuyện quay về? Chẳng lẽ vì các cô nương ở đây tư sắc bình thường, không vừa mắt công tử?”
“Lâm lão bản sao lại nói vậy? Ta nào dám.”
“Nếu là như vậy, cần gì phải thoái thác? Theo ta thấy, thì vị Oanh Nhi cô nương này cũng được lắm.”
Lâm lão bản vừa nói xong, lập tức liền có một âm thanh nũng nịu vang lên: “Oanh Nhi ra mắt Tô công tử, ôi, chén rượu của công tử đã cạn, để Oanh Nhi rót đầy cho công tử.”
Mùi rượu lập tức hấp dẫn ta, nhưng mà bị tay của Tô đại ca chặn lại, ta không thể nào thò đầu ra nhìn, chỉ có thể nghe được tiếng rót rượu.
Cùng với tiếng rượu, mùi son phấn nồng nặc cũng càng ngày càng sặc mũi, hiển nhiên là cái cô Oanh Nhi này nhân cơ hội rót rượu cả người đều nhích lại gần đây.
Thật không rõ nữ tử trong nhân gian vì sao lại thích tô nhiều son phấn như vậy, mùi hương ngộp thở không nói, mặt mũi lại trắng bệch như tuyết, nhìn thật khó chịu, ta nếu là nam nhân, đã sớm bỏ chạy thật xa, không như Tô đại ca có thể ngồi bất động.
Ta vốn bởi vì mùi rượu mà muốn chui ra thăm dò, nhưng lại bị mùi son phấn xông cho hết muốn uống, hơn nữa Tô đại ca từ đầu tới cuối đều đè lại vạt áo không buông ra, làm ta ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
“Tô công tử, đêm nay chúng ta ngủ lại Phượng Duyệt lâu, ta đã chuẩn bị trước gian phòng, xuân tiêu nhất khắc thiên kim, ngươi cũng đừng từ chối.”
“Không phải…”
“Oanh Nhi, còn đợi gì nữa? Mau dìu Tô công tử đi nghỉ ngơi. Còn các nàng nữa… vừa thấy công tử người ta trẻ tuổi anh tuấn là nhìn chằm chặp, ta đây rất già sao? Thế nào lại không ai rót rượu cho ta?”
Cái người vừa lệnh cho Oanh Nhi đưa Tô đại ca về phòng, lại phát ra một trận cười dài oán giận, nghe xong oán giận của hắn, thật nhiều nữ nhân khác cũng cười rộ lên, lại là rót rượu, lại là nhận lỗi, trong lúc nhất thời thật ầm ĩ.