Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 540: Sợ Hãi Điều Gì Sẽ Gặp Điều Đó!






Ninh Úc xích lại gần khẽ ngửi, nói rất chắc chắn, “Không có.”
Nói cách khác, bọn họ đi lâu như vậy, cũng còn chưa đi đến nơi nàng vừa nãy vung hương phấn, đến mức loại mùi thơm vẫn chỉ có ở trên người áo đen, như vậy, bọn họ nãy giờ đi vòng vòng một chỗ?
Ninh Tương Y sắc mặt liền có chút khó coi… Là nàng quá khinh địch… Nàng biết rõ có bẫy cũng muốn tiến vào tìm tòi hư thực, chỉ vì nàng không để những người kia trong mắt, xem ra hiện tại, đối phương khá mạnh!
Bọn họ hiển nhiên đã lạc vào trong ảo giác, bởi vì sợ ra không được, cho nên đường hành lang vĩnh viễn sẽ không có điểm cuối cùng, sợ cái gì, cái đó sẽ đến.
“Thật xin lỗi… Là ta chủ quan…”.

Ninh Tương Y cúi đầu xuống, có chút uất ức xin lỗi Ninh Úc.

Ninh Úc cũng không áp lực chút nào, “Đừng sợ, có ta đây.” Hắn cũng không cảm thấy sẽ không ra được.

Hắn tỉnh táo một chút khiến Ninh Tương Y cũng bình tĩnh lại, đúng thế, bọn họ có cái gì phải sợ? Coi như nơi này có quỷ dị, có lợi hại hơn nữa, bên cạnh nàng có Ninh Úc, có cái gì phải sợ?
Mà người áo đen bên cạnh lại lo lắng, “Bây giờ là lúc nói lời xin lỗi sao?! Khi nào ra ngoài được hẳn nói!” 1
Ninh Tương Y vốn muốn để hắn bình tĩnh, nhưng mà nhìn sang một chút thì thấy chuyện kỳ quái chuyện xảy ra! Ở trước mặt Ninh Úc và Ninh Tương Y, người kia vậy mà đã biến mất mang theo vẻ kinh hãi!
Ninh Tương Y dụi dụi con mắt, xác định hắn là thật sự biến mất tại chỗ.


Nàng cũng có chút hoảng hốt, lúc này, Ninh Úc nắm chặt nàng tay, “Tỉnh táo, thở đều đi.”
Ninh Tương Y vội vàng lấy lại tinh thần làm theo.

Ninh Úc lại nói, “Đừng sợ, hắn biến mất, chỉ vì chúng ta không còn sợ hãi việc không thể đi ra ngoài, mà thoát ra khỏi ảo giác, nhưng bởi vì hắn hãm sâu trong sự sợ hãi, không cùng một phương diện với chúng ta, cho nên liền biến mất.”
Ninh Tương Y híp mắt, nhìn hắn, “Nói cách khác, có lẽ chúng ta từ lúc bắt đầu tiến vào, đã hôn mê rơi vào ảo giác rồi?”
Ninh Úc lại an ủi nàng, “Cho nên, ngược lại ta đối với tảng đá kia cảm thấy hứng thú, có thể vô thức kích thích người khác hôn mê, khiến người khác lâm vào ảo giác, thật sự là một đồ vật đáng sợ.”
Ninh Tương Y sắc mặt lại nghiêm túc hơn, “Chúng ta trước tiên cần phải nghĩ cách tỉnh lại!”
Ninh Úc gật gật đầu, “Có một cách rất trực tiếp.”
“Cách gì?”
Ninh Úc rút kiếm ra, có chút hiếu kỳ hỏi, “Nàng nói… Ở bên trong huyễn cảnh, người có chết không?”
Ninh Tương Y cúi đầu suy nghĩ sâu xa, “Trước kia ta có xem qua một quyển sách có viết, người bị bệnh tâm thần sẽ bị chết đuối bên trong ảo giác của mình, nói cách khác, người có thể tự mình giết chết mình…”
Ánh mắt Ninh Úc đột nhiên trở nên lạnh lẽo!
“Vậy ta cũng muốn thử xem…”
Ninh Tương Y còn chưa nhìn ra ý trong lời hắn, nhưng một giây sau, Ninh Tương Y chỉ cảm thấy phần bụng đau đớn! Ngẩng đầu không thể tin nhìn Ninh Úc!
Ninh Úc nặng nề cười một tiếng, “Ninh Tương Y, xem ra người vẫn không khôn lắm…”
Cái gì?
Hắn từng bước một tới gần, tướng mạo từ từ biến đổi, trang phục trên người cũng từ áo bào đen biến thành triệu phục của Nhiếp Chính Vương! Con rồng thêu trên áo bào đen sinh động như thật, mỗi một bước, đều giống như đạp ở trong lòng của nàng!
Nàng máu me khắp người, một mặt hoảng sợ lui về sau.

Còn Ninh Úc cầm kiếm, từng bước ép sát.

“Ở kiếp trước người bị bản Vương giết chết, kiếp này lại còn dám tới gần bản Vương, xem ra, những hình phạt bản Vương thực hiện ở trên thân thể người, không đủ ác… Không đủ đau đớn..”
Đôi mắt hắn lạnh như vậy, sát ý kia khiến người không rét mà run sát ý, là điều Ninh Tương Y cả đời đều khó mà quên được trong mơ cũng sợ!
Nàng không khỏi nhớ đến bên trong tử lao của Ninh Úc, khoảng thời gian tối tăm không ánh mặt trời! Mỗi ngày đều là tra tấn không có hồi kết!
“Không, ngươi không phải Ninh Úc… Ninh Úc sẽ không tổn thương ta...” giọng nói nàng phát run, nghe thì kiên quyết, lại khủng hoảng chính nàng cũng không phát hiện ra!
Ninh Úc cười nhạo một tiếng, “… nữ nhân ngu xuẩn, bản Vương đã giết ngươi một lần, thì sẽ giết người lần thứ hai.”

Giết nàng một lần, thì sẽ giết nàng lần thứ hai.

Giọng nói này giống như một cơn ác mộng, không ngừng vang trong đầu Ninh Tương Y! Những hình tượng hoàn hảo kia chẳng khác nào pháo hoa vỡ vụ ở trong đầu của nàng, biến thành vô số mảnh vỡ, rơi trong bóng đêm, cuối cùng chỉ còn lại Ninh Úc với một cặp mắt đen nhánh rét lạnh.

“Đi chết đi.”
Hắn cười, thanh kiếm kia hung dữ lao tới, đâm vào lồng ngực của nàng, nhưng lại bị gì đó ngăn cản!
Theo dự tính nhưng lại không cảm thấy đau đớn, Ninh Tương Y cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bộ ngực mình được bộ áo giáp nhỏ bên trong bao bọc phát sáng! Cái này...!Đây là quà Ninh Úc tặng cho nàng lúc sinh nhật mười tám tuổi!
Suy nghĩ của nàng có chút rối loạn, những ký ức chôn sâu cứ hiện ra từng chút!
Nàng rõ ràng nhớ kỹ, lúc chín tuổi, Ninh Úc ngoan ngoãn đấm lưng cho nàng như thế nào, nhớ kỹ lúc mười một tuổi, nàng tiễn hắn đi Tây Châu, lúc ở Thập Lý đình, hắn đối với nàng lạy ba lạy! Nhớ kỹ lúc mười ba tuổi, hắn cắt máu thịt cho nàng ăn… Nhớ kỹ Tiểu Thất vụng trộm nói cho nàng, trên người nàng cái áo giáo giống áo ngực này, là Ninh Úc dùng bao nhiêu ngày, tơ tằm mới làm ra được… Ninh Úc sợ nàng bị thương, lại sợ nàng cảm thấy trói buộc, cho nên làm một cái áo giáo nhẹ nhàng này, chỉ bảo vệ yếu điểm trái tim.

Ninh Tương Y ngẩng đầu nhìn người muốn giết nàng trước mắt.

Hắn không phải Ninh Úc…
Quả nhiên, nàng ngẩng đầu một cái! Người kia liền liên tiếp lui về phía sau, một chút biến mất bên trong màu đen!
Trời đất tăm tối tĩnh mịch, cũng chỉ còn lại một mình nàng.

Vậy nàng sợ cái gì...!Cái gì sẽ xuất hiện, nàng… Sợ hãi cô độc sao?
Ninh Tương Y đứng lên, khắp nơi mờ mịt, trong đầu mê man, dường như có người đang thét lên, lại hình như là tiếng con muỗi đập cánh kích động.


Nàng có chút sợ hãi, nàng vẫn luôn một mình… Không nhìn thấy con đường phía trước, chỉ...!Chỉ có hiện tại.

Một xác chết rơi vào nàng và chân hắn nằm một bên, hình ảnh đột nhiên thay đổi! Nàng máu me khắp người, có người khác, cũng có nàng!
Ngẩng đầu nhìn lại, mênh mông vô bờ đều là thi thể ngổn ngang lộn xộn! Trời chiều vỡ tan, khắp nơi báo hiệu bất ổn, nàng chém chết người cuối cùng, mảnh đất này! Rốt cục chỉ có một mình nàng!
Kiềm chế, phẫn nộ! Sợ hãi! Bi phẫn! Giấc mộng này, ở kiếp trước nàng thường xuyên nhìn thấy!
Nàng ban ngày vừa giết người, ban đem lại mơ thấy mình đã giết sạch tất cả mọi người! Sau đó chỉ còn lại một mình nàng!
“Vì sao!”
Ninh Tương Y đột nhiên quỳ gối trên đất cát, hét lên thật dài!
Những người bên cạnh kia mặt mũi vô cùng rõ ràng, không hề có chút mơ hồ nào giống cảnh trong mơ, dáng vẻ bị giết của bọn họ cực kỳ thảm thiết! Cơ thể không được đầy đủ! Những khuôn mặt phần lớn bị máu nhuốm đầy, nhìn khôngrõ mặt mày, thế nhưng Ninh Tương Y lại có thể nhìn ra được, bọn họ tuổi còn rất nhỏ!
Làm quốc gia tan nát, nhà không còn là nhà, người nhỏ cũng phải lên chiến trường! Mà đôi tay này của nàng....!
Ninh Tương Y quỳ trên mặt đất, nhìn xem mình tràn đầy máu tươi tay… Nàng giết rất nhiều hài tử...!
Nàng không muốn làm như vậy!Là những kẻ tham lam kia, bọn hắn sau này có được thuốc nổ, thì có tham vọng mượn chiến tranh nhất thống thiên hạ!
Nàng chỉ đang nổi dậy chống lại số phận này, nhưng nếu nàng không chống lại, cuộc chiến này sẽ không lan rộng ra toàn bộ đại lục sao?
- ---------------------------.