Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 505: Điều Ước Cuối Cùng






Cũng may hắn cũng mập mạp, cho nên đâm sâu thế này cũng không làm hắn chết, chỉ là khiến cho hắn kêu thảm không ngừng!
Khi kiếm kéo tới đâu, máu chảy ra tới đó, tiếng kêu của hắn ngày càng thê lương, khiến người khác tê cả da đầu! Cả sân đầy người im lặng như tờ, người người đều cảm thấy bất an, cuối cùng nghe tiếng kêu thảm kia rồi cũng chấm dứt!
Ngất rồi!
Ninh Tương Y hất mũi kiếm lên, máu bắn ra trên mặt đất, nàng quét mắt qua đám người, thản nhiên hỏi.
“Còn ai không muốn theo nữa?”
Còn ai dám không theo sao?!
Nháy mắt tất cả mọi người đều quỳ xuống, dập đầu xuống đất, nhao nhao thể hiện trung thành!
Mặc dù ở trong lòng bọn họ vừa hận vừa không cam tâm, nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng trung thành với Ninh Tương Y!
Ninh Tương Y cười, “Nếu đã quy phục, để thể hiện sự trung thành, đem quan ấn đại diện cho thân phận trong tay các ngươi giao ra đây!”
“Cái này…” Không ít người do dự, quan ấn của một người cũng là tư ấn, giống như ngọc tỉ của Hoàng đế, sao có thể tuỳ tiện giao ra!”
Ninh Tương Y lạnh lùng nhìn bọn họ, “Chờ Hoàng đế trở về, các ngươi tỏ ra thành ý tới gặp hắn nhận lại quan ấn, ta cho các ngươi một cơ hội tốt như vậy để thể hiện lòng trung thành.

Các ngươi lại không hài lòng sao?”
Giọng nói ẩn ý uy hiếp này, khiến bọn họ không do dự nữa, tất cả đều giao quan ấn ra, hành động này thể hiện bọn họ đã triệt để làm phản!
Thái hậu thấy những người này luôn miệng nói trung thành với nàng, cuối cùng lại dễ dàng tạo phản theo Ninh Tương Y như vậy, nàng hận đến không nói được, cứng cổ, lắp bắp nói ra một câu!

“Nếu như… Tư Vô Nhan, chết, chết rồi.”
Nếu Tư Vô Nhan chết thì sao? Tư Vô Nhan thất bại rồi chết, Ninh Tương Y lại xúc phạm nàng! Chẳng lẽ không sợ bị cả nước Ngọc Kỳ trả thù sao?
Ninh Tương Y nghe xong, lại gần sát chiêm ngưỡng khuôn mặt uất hận đến vặn vẹo của Thái hậu, cuối cùng đột nhiên buông tay ra.

Xảy ra bất ngờ khiến Đổng Loan Nghi ngã xuống ngồi trên mặt đất không ngừng ho, Quan Tại Kim vội vàng đỡ lấy nàng, một giây sau, Ninh Tương Y liền dùng kiếm chỉ vào hai bọn họ, khoảng cách gần như vậy, bọn họ căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nếu muốn lấy mạng bọn họ Ninh Tương Y không cần tốn sức.

Đổng Loan Nghi ngồi một bên vừa ho vừa hung dữ trừng mắt Ninh Tương Y, nàng nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Ninh Tương Y không trúng độc! Nàng rõ ràng đã nhìn nàng ăn viên độc dược kia!
Quan Tại Kim quỳ trên mặt đất che chở cho Đổng Loan Nghi, sau đó nhìn Ninh Tương Y nghiêm túc nói, “ công chúa không cảm thấy cách làm của mình quá liều lĩnh sao? Nếu như Tư Vô Nhan chết, Ngọc Kỳ này vẫn không thể thiếu Thái hậu, công chúa bây giờ đặt cược tất cả vào Tư Vô Nhan, không sợ vừa mất cả chì lẫn chài, còn trở thành kẻ thù của toàn bộ Ngọc Kỳ sao?”
Ninh Tương Y đứng ở trước mặt bọn họ, nhưng lúc này nàng ở trên cao nhìn xuống, thật giống như một ngọn núi không thể không ngước đến!
“Có Ninh Úc ở đây, cho dù Tư Vô Nhan thất bại, cũng sẽ không chết.”
Đổng Loan Nghi vừa thở được trở lại, nhưng nghe xong lại hung ác trừng mắt Ninh Tương Y, oán hận nói.

“Nếu như...cả Ninh Úc cũng chết thì sao?!”
Người tin tưởng Tư Vô Nhan như thế, không phải chỉ vì đặt niềm tin vào Ninh Úc sao? Nếu Ninh Úc cũng chết! Ngươi dựa vào cái gì mà đứng ở chỗ này?
Ninh Tương Y bỗng nhiên cười ồ lên, ánh sáng bình minh ngày càng sáng tỏ, chiếu vào cơ thể chật vật của nàng, lưng thẳng tắp.

Nhưng nàng lại giống như thần chết của Địa Ngục, để người khác không rét mà run.

“Nếu như Ninh Úc chết, ta muốn cả cái Ngọc Kỳ này đều phải chôn cùng.”
Đổng Loan Nghi đầu tiên giật mình, sau đó lại cười mỉa mai nàng không biết trời cao đất rộng! Những ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt nàng rất nghiêm túc, phía sau ánh mắt nghiêm túc kia, là sát ý khiển người khác sợ hãi! Phảng phất đến từ địa ngục.

“Ta nói thật.”
Ninh Tương Y cười bổ sung.

Rõ ràng thái độ nàng rất ngông cuồng, ăn nói tuỳ tiện, nhưng nhiều người ở đây như vậy, lại không ai dám phản bác, cho dù hiện tại Ninh Tương Y một thân chật vật, cho dù bản thân nàng đang bị trọng thương, thế nhưng bọn họ không hiểu sao lại tin, nếu Ninh Úc chết ở Ngọc Kỳ, nàng sẽ khiến cho Ngọc Kỳ biến mất khỏi bản đồ thế giới!
Nàng nói thật!
Bọn họ không biết chuyện diệt quốc kiểu này, nàng không phải chưa từng làm!
Trong thoáng chốc, bọn họ nhìn Ninh Tương Y, lại sinh ra một cảm giác kỳ dị!

Kia là nữ tử đứng trên đỉnh núi cao, tay trái quan ấn cứu chiến cuộc, tay phải cầm khảm đao máu me đầm đìa, nàng là thánh hay là ma, có vẻ như con người nàng trời sinh đã không hề có giới hạn, cũng không hề có cái gì làm khó được nàng.

Bọn họ đột nhiên nhớ tới, cái nam nhân khiến người người sợ hãi kia, cũng là được nữ tử trước mặt này nuôi lớn!
Cho nên, chẳng phải nàng so với nam nhân kia càng đáng sợ hơn?!
Đột nhiên bên ngoài có tiếng náo loạn truyền đến, âm thanh kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, dường như có người đang hoan hô.

Ninh Tương Y có chút mỏi mệt, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Thái hậu, Quan Tại Kim sợ nàng làm tổn thương Thái hậu, đem Thái hậu bảo vệ ở sau lưng, ai ngờ, Ninh Tương Y chỉ ngáp một cái.

“Thái hậu, chúng ta cùng đánh cược lần cuối không?”
Nàng rất thích đánh cược, mà lại xưa nay cũng chưa từng thua.

“Chúng ta đánh cược…” Ninh Tương Y nhìn ra cổng chính trước sân đại điện là “Chúng ta đánh cược xem ai sẽ xuất hiện đầu tiên ở đó.”
Đổng Loan Nghi lúc này làm gì còn tâm trạng đánh cược với nàng?
Nếu như người xuất hiện ở đó, là thuộc hạ của nàng đến báo tin vui! Như vậy Ninh Tương Y sẽ chết chắc! Tất cả chuyện vừa rồi nàng làm đã đủ bị Ngọc Kỳ chém đầu xử tử, mà Hoàng đế Đại Dục cũng không thể nói nửa chữ không được!
Cho dù võ công của nàng cao cường thì sao, nàng chắc chắn không thể sống mà rời khỏi Ngọc Kỳ, trừ phi cầm thuốc súng ra đổi!
Nhưng nếu người xuất hiện ở kia, là Tư Vô Nhan, như vậy không cần nghĩ nữa, đại cục đã mất!
Chỉ là cho dù bọn họ đánh bại bốn vạn đại quân, muốn công phá Ngọc Hoa Thành, cũng không thể đơn giản như vậy? Dù sao chỉ mới qua một đêm, mặt trời vừa mới mọc! Ngọc Hoa Thành không thể bị phá vỡ, cho nên không thể nào là Tư Vô Nhan?
Thái hậu vừa thấy may mắn, vừa sợ hãi vừa hy vọng, dùng ngón tay nắm chặt váy, ngồi dưới đất chờ đợi, hi vọng được cứu mạng cuối cùng của mình!n
Nàng đợi người của mình đến, sau đó mạnh mẽ đem Ninh Tương Y chà đạp lọc xuống vũng bùn!
Nàng không nên hạ độc Ninh Tương Y, mà lúc nàng kiệt sức phải trực tiếp chặt đứt tay chân của nàng!

Nhưng không quan trọng, chỉ cần người đến là người của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa! c
“Ngươi cược người tới là thuộc hạ của ngươi?”
Ninh Tương Y ngồi xổm, một tay cầm kiếm, một tay chống má mình, miễn cưỡng hỏi.

Thái hậu không trả lời cũng không sao, nàng phối hợp nói.

“Vậy ta sẽ cược người tới, là— “
“Hoàng Tỷ!”
Nghe được giọng Ninh Úc, Ninh Tương Y liền đứng lên!
Nàng chưa từng thấy nhớ Ninh Úc như vậy, rõ ràng chỉ mới tách ra mấy canh giờ, nhưng cũng là một lần đối mặt với sinh tử!
Mỗi bước nàng dẫm lên gạch đá xanh sẽ để lại một dấu đỏ tươi! Điều này, tất cả mọi người ở đây đều không để ý, chỉ có Ninh Úc để ý liền biết vết thương ở chân nàng đã nứt ra, lòng hắn cũng đau xót như muốn vỡ ra.

Hắn vội vàng tiến lên, nhìn thấy Ninh Tương Y như chim non lao về tổ, lúc hắn ôm chặt nàng vào lòng, hắn đột nhiên cảm thấy mũi cay cay!
- ---------------------------.