Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 471: Mấy Lần Cầu Cứu






Lửa cháy khói đen mù mịt.

Từ bên ngoài phóng hỏa, có thể thấy được Thái hậu muốn trực tiếp giết Tư Vô Nhan, nhưng không biết hắn đã làm gì khiến Thái hậu lại muốn giết còn dùng cách phóng hỏa từ bên ngoài.

Ninh Tương Y đến chỗ tổ chức yến tiệc, vội vàng thoáng nhìn, phát hiện trong đại sảnh người chết không ít, có cả người của hắn còn có người của Thái hậu, trên mặt đất còn có mấy cái bình thuốc, bỗng nàng hiểu ra, chắc chắn là Tư Vô Nhan trong thời khắc nguy hiểm, đã vung thuốc độc ra, không cho ai đến gần hắn, cho nên Thái hậu hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp muốn thiêu chết hắn!
Thế nhưng nàng khẽ quét qua một lượt, nhất là ở những xác chết đã bị cháy ngừng mấy giây nhìn thử, những người này đều không phải hắn!Có lẽ hắn còn sống!
Nhưng xung quanh lửa cháy cuồn cuộn, khói độc tràn ngập, nếu như còn sống, hắn sẽ ở đâu?
Chủ quan quá!
Ninh Tương Y vừa lo lắng tìm kiếm vừa thâm mắng bản thân, những âm mưu trước đều suôn sẻ như vậy, không ngờ Thái hậu lại ra tay, đây thực sự là yến tiệc Hồng Môn mà!
Khắp nơi đều là lửa! Nàng một mình ở trong đó, tầm nhìn mờ mịt!
Rất giống! Ở kiếp trước, khi nàng đánh vào hoàng cung Ngọc Kỳ, châm lửa ở bốn phía nội cung, còn hắn ở Tiềm Long điện đợi nàng.

Hiện tại có phải hắn cũng đang chờ nàng không?

Dựa vào ký ức kiếp trước, nàng vậy mà tìm được phòng ngủ của Thái hậu, đây là nơi kiếp trước Tư Vô Nhan uống thuốc độc tự sát, trên mặt đất đầy trân châu ngọc bội quý giá, nhưng không có hắn! Hắn cũng không có ở đây!
Ninh Tương Y lại xông vào trong sân, vạt áo bị cháy một đoạn, nàng trở tay liền cắt đứt.

Nhìn về phía trước, cả sân đều bị khói đen bao phủ, rõ ràng là giữa ban ngày, nhưng nàng đi bên trong lại có cảm giác mình đang ở Địa Ngục, trời màu đỏ thẫm, không có ánh sáng, cũng không rõ phương hướng!
Tìm được Tư Vô Nhan càng muộn, hắn càng dễ chết, Ninh Tương Y trong lòng nóng như lửa đốt, đang chuẩn bị xông vào ngọn lửa đối diện, đột nhiên nhìn thấy một chum đựng nước trong góc tường!
Ma xui quỷ khiến, nàng lại đi tới, bốn phía đều là lửa, nàng có thể đi vào trong đó, nhưng Tư Vô Nhan không thể, trừ phi hắn ở trong nước..

Cái chum nước này rất lớn, ở trên còn có rêu xanh, có vẻ rất lâu chưa từng di chuyển.

Ninh Tương Y từng bước một đến gần, có chút lo lắng, nếu Tư Vô Nhan không ở trong này, nàng thật sự không biết nàng còn có thể tìm hắn còn sống ở đâu…
Rốt cục, nàng nhìn thấy mái tóc đen tản ra, trôi nổi ở trên mặt nước.

“Tư Vô Nhan!”
Nàng vội vàng đưa tay, muốn vớt hắn lên, nhưng hắn nghe được âm thanh, bỗng động đậy!

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, dần dần nổi lên mặt nước, đầu tiên là sợi tóc, sau đó là cái cổ tái nhợt, cuối cùng là áo bào màu đỏ…
Cặp mắt hẹp dài đẹp kia, bình thường đều là cao ngạo hung ác, nhưng bây giờ lại có chút trống rỗng, nhìn chằm chằm vào Ninh Tương Y không chớp mắt, giống như không quen biết nàng.

Giọt nước không ngừng lăn xuống trên mặt hắn, như yêu tinh mới sinh ra trong nước.

Ninh Tương Y rốt cục nhẹ nhõm thở ra!
Tốt quá, nàng tìm được hắn rồi!
Bởi vì trong sân đều là khói độc nhưng vì trống trải nên không đủ để giết người, chỉ là bốn bề đều đang thiêu đốt hừng hực, càng ngày càng tệ! Vừa nãy Ninh Tương Y còn có thể lảo đảo xông vào, nhưng đã cháy một lúc thì khó nói chắc.

Mà thời tiết quá khô, nếu đợi cây cối hoa cỏ xung quanh cháy hết, dù muốn chạy cũng không thoát được, phải nhanh lên!
Ninh Tương Y muốn lôi hắn từ trong nước ra ngoài, nghĩ biện pháp chạy ra!
“Ngươi không tò mò à?” Hắn đột nhiên
Ninh Tương Y đang gấp rút, làm gì có tâm trạng biết hắn nói tò mò cái gì! Hắn lại nói tiếp.


“Ngươi không tò mò, vì sao ta không bị giết chết à?”
Ninh Tương Y đang vắt óc nghĩ cách chạy ra, còn phải mang theo một người, bay ra ngoài là không được, những toà nhà bên trong đã hoàn toàn bị thiêu cháy rất nguy hiểm, lúc nàng chạy tới nơi này, đã rất cẩn thận nhưng quần áo cũng bị đốt...!Cho nên đến cùng phải làm thế nào đây?
Thấy Ninh Tương Y không trả lời mình, Tư Vô Nhan bất mãn, “Ngươi vẫn chưa trả lời ta!”
Ninh Tương Y vừa quay đầu lại, đang không kiên nhẫn, nhưng vì hắn đứng lên, nàng mới phát hiện nước trong chum đều là màu đỏ tươi! Hắn bị thương!
Nàng nhìn phía sau Tư Vô Nhan, phát hiện trên lưng hắn có một vết chém rất sâu thấy cả xương, nếu không phải hắn kịp thời bôi thuốc, chỉ sợ đã nguy hiểm rồi! Nhưng hắn không có chỗ để trốn, trốn vào trong chum nước, thuốc gặp nước đã tan ra, vết thương lại chảy máu.

Ninh Tương Y quyết định thật nhanh, giật váy của mình xuống, sau đó rải thuốc bột lên phía trên, buộc vào hông của hắn, tất cả mọi chuyện, chờ ra ngoài hẵng nói!
Lúc nàng làm như thế, Tư Vô Nhan đưa lưng về phía nàng, đột nhiên cười một tiếng.

“Vô dụng thôi, trên đao có độc, thuốc của ta chỉ có thể tạm thời áp chế độc tố, có thể sau một giây nữa, ta sẽ chết ngay.”
Ninh Tương Y nghĩ thầm, khó trách Thái hậu không trực tiếp nhổ cỏ tận gốc, thì ra là cho rằng hắn đã trúng độc chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, Tư Vô Nhan tiếp tục nói, “Sao lại không muốn giết ta được? Lúc ấy ta lấy hết tất cả thuốc độc trên người vung ra, không ai có thể đến gần ta, nữ nhân kia không muốn dây dưa với ta, nên mang hết những người còn sống lui ra ngoài, sau đó phóng hỏa.”
Ninh Tương Y thắt nút vải lại, trầm giọng nói, “ chờ ra ngoài rồi nói! Ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể làm ra thuốc giải cho chính người trước khi chết!”
Tư Vô Nhan lắc đầu, “Không kịp...”
Hiện tại hắn có thể cảm giác được cơ thể dần cứng đờ, trong tay hắn cũng không còn bất kỳ thuốc gì, rất nhanh, hắn không chết ở trong đống lửa, cũng sẽ chết bởi độc phát tán.


Trong tình thế cấp bách, Ninh Tương Y không lo được nhiều như vậy, nàng lôi trong người ra từng loại thuốc, những thuốc này đều là cống phẩm, không phải tất cả đều vô dụng chứ?
Tư Vô Nhan dường như trúng độc rất nặng, nhìn nàng lôi ra nhiều đồ như vậy, cũng chỉ nghiêng đầu một chút, không nói một lời, sau đó cầm lấy một cái bình nhỏ trong đó, mùi Đại Hoàn đan đặc trưng đập vào mặt, chẳng biết sao, hắn lại bất động rất lâu...!
“Trước đó ta bị chém một đao, kém một chút đã chết rồi, nhưng ta chạy đến gian phòng của Thái hậu, dùng những loại thuốc còn thừa, phối ra chút thuốc giải, khi đó độc phát tán khiến ta vô cùng đau đớn, ta đã nghĩ, nếu lúc này có người đến cứu ta, ta sẽ phong hắn làm đại quan, hưởng hết vinh hoa phú quý… Đáng tiếc không có...”
Không có ai tới cứu hắn.

Ninh Tương Y sắc mặt lo lắng, nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng bệch, ánh mắt u buồn, hiển nhiên đã trong lòng đã chấp nhận cái chết! Xem ra những loại thuốc này vô dụng, chính hắn cũng từ bỏ, chẳng lẽ không còn cứu được sao?
Ninh Tương Y không nói nhảm, cau mày lại nhanh chóng nhét thuốc vào trong ngực, vừa định nói gì đó, hắn lại nói.

“Sau khi thấy bên ngoài ngọn lửa bốc lên, ta bị bao vây trong đó...!Kỳ thật ta đã từng đi ra ngoài một lần, nhưng khi ta vịn tay ở cửa đi ra phía ngoài, thứ chờ đợi ta, lại là một ngọn giáo.”
Tư Vô Nhan vén tóc lên, Ninh Tương Y nhìn thấy trên bả vai hắn còn có một lỗ thủng đầy máu, bởi vì hắn mặc quần đen áo màu đỏ, vết thương không thể thấy rõ, nhưng nhìn ra được, đối phương kia thực sự muốn giết chết hắn, vết đâm cực sâu.

Ánh mắt Ninh Tương Y tối sầm lại, vội vàng bôi thuốc lên trên vai của hắn xé vải buộc lại, nàng có thể tưởng tượng được, lúc hắn trải qua chết đi sống lại chạy ra được đến cửa ra vào, thứ chờ hắn lại là những lưỡi đao.

- ---------------------------.