Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 271: Ký Ức Có Nàng






Ninh Úc trực tiếp kéo tay nàng bất đắc dĩ bị lôi vào phòng, trong phòng tràn ngập mùi đặc biệt.

Rõ ràng vừa rồi cảm thấy không có gì không ổn, nhưng bây giờ ngửi thấy, mặt Ninh Tương Y liền đỏ ửng.

“Đây là mùi gì?”
Ninh Úc có chút nhíu mày, hắn rất hiểu biết, ngửi một chút liền nhận ra được đây là mùi gì, lúc này, hắn nhìn Ninh Tương Y ánh mắt trở nên nguy hiểm lại bình tĩnh, thật giống như lùa được con mồi vào chuồng, uy hiếp tiểu hồ ly chuẩn bị mang ra làm thịt?
Ninh Tương Y nghẹn ngào không nói nên lời, nàng đang ví von kiểu gì vậy?!
Quả nhiên, Ninh Úc đi về phía bàn đọc sách, Ninh Tương Y nhanh chóng nắm níu lấy tay hắn, vẻ mặt khẩn cầu nhìn hắn!
“Ninh Úc, ngươi không buồn ngủ à?” Grib:
Ninh Úc hai mắt mỉm cười, nhưng vẫn ra vẻ lạnh lùng nói.
“Không buồn ngủ.”
Ninh Tương Y hai mắt đảo tròn, “Vậy ngươi có đói bụng không?”
Nàng đưa ngọt bánh trong tay ra, khẩn thiết nói.

“Chúng ta...!Ăn bánh đi?”
Ninh Úc sắp không nhịn được cười, nhưng vẫn là không hé miệng.

“Không đói, không ăn.”
“Kia...”.

Truyện Xuyên Không

Lời nói Ninh Tương Y đúng là kém cỏi cuối cùng cũng chịu thua, muốn xem thì xem đi! - Dù sao nàng cũng không có làm gì cả! Hừ, nàng không làm gì cả!
Nàng buông lỏng tay, Ninh Úc nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục đi về phía bàn đọc sách, lúc này, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cây roi nhỏ trên bàn, một ngọn nến bị đốt một nửa, dây thừng màu đen trên mặt đất.

mày khẽ nhíu lại, cuối cùng hắn ngồi xuống trên chiếc ghế mà Long Thành Vô Cực đã ngồi trước đó, Ninh Tương Y không khỏi cúi đầu không dám nhìn.

“Cái này cái gì?”
Hắn bình tĩnh cầm lấy cái roi da.

Ninh Tương Y thật giống như hài tử vừa làm chuyện sai, thì thào nói, “ roi da.”
“Cái này là gì?”
Nàng liếc qua, “Sáp… Nến sáp.”
Ninh Úc đột nhiên nhìn nàng một lọc chút, “Nhìn rất thú vị, hoàng tỷ muốn thử trên người ta thử một chút không?”
Ninh Tương Y mở to hai mắt nhìn!”Đừng… Đừng, cái này không vui đâu!”
Ninh Úc không để nàng từ chối, ra ệnh nói.

“Tới đây.”
Hai chữ này, nàng vừa mới nói Long Thành Vô Cực, thật sự là mọi việc luân chuyển mà.

Ninh Tương Y muốn khóc không ra nước mắt, chậm rãi đi tới, cuối cùng đi đến bên cạnh hắn, nhưng lại bị hắn kéo tay, trực tiếp ngã vào trong ngực hắn!
“Thích chơi kiểu này à?”
Trong khoảng cách gần! Hắn hỏi lời này, khiến Ninh Tương Y vô thức lắc đầu liên tục.

Nhưng Ninh Úc còn nói, “Không sao, sau này nàng có thể chơi kiểu này với ta.”
Ninh Tương Y cứng đơ, quả thực không biết trả lời như thế nào!
Lúc này, Ninh Úc lấy bọc giấy tờ trong tay nàng, rút ra.

“Không phải nàng đói rồi sao?”
Ninh Tương Y sững sờ nhìn hắn, nàng hiện tại có thể đói được sao?
Biểu lộ ngốc nghếch của nàng khiến trái tim Ninh Úc nhất thời loạn nhịp, không nhịn được hôn lên mặt nàng, Ninh Tương Y đột nhiên nhớ tới phản kháng, nàng sao có thể ngồi trên đùi Ninh Úc?!
Thế nhưng một giây sau, Ninh Úc liền ôm nàng thật chặt, hắn mặt mày lạnh như băng, sát khí tràn ra.Thế nhưng một giây sau,
“Ta vẫn muốn tiếp tục thảo luận với nàng một chút về những vật này.

Hoàng tỷ...!Ta rất hiếu kì, vì sao nàng lại có những vật này?” Hắn lạnh lùng xiết chặt nàng “Mà lại… Có nguyên một bộ?”
Ninh Tương Y không dám động đậy!
Ninh Úc hài lòng ôm nàng, lấy bánh tách ra, đút cho nàng từng chút từng chút một.

Hỏi: Có tiểu ca đẹp trai ôn nhu như vậy ôm người trong vòng tay, người cảm thấy cảm động không?
Ninh Tương Y: Không dám động, không dám động.


Đáng sợ… Đây đều là liên tưởng gì vậy!
Cảm giác Ninh Tương Y không quan tâm, Ninh Úc có chút tức giận bóp chóp mũi của nàng.

“Này… trong vòng tay ta, mà nàng còn suy nghĩ đến nam nhân khác à?”
Ninh Tương Y chần chờ nuốt xuống mẫu bánh bên trong miệng, chuẩn bị giảng đạo lý cho hắn, “Ninh Úc...!Ngươi như thế này là không đúng…Ngươi!”
“Ăn bánh.”
Hành động của hắn có chút cọc cằn, đem bánh cho vào miệng nàng.

Thấy vẻ mặt hắn hơi chìm xuống, Ninh Tương Y không dám nói gì, ngoan ngoãn ăn bánh.

Trong quá trình, Ninh Úc vừa cho ăn vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của nàng, trong lòng hắn vừa cảm thấy hạnh phúc vừa thấy bất lực.

Cảm nhận được cánh môi mềm mại truyền đến tay, mỗi lần đút cho nàng, Ninh Úc thần sắc dần dần buông lỏng, trên thân luồng sát khí này, cuối cùng tán đi.

Nhưng hắn thực sự rất tức giận! Nhất là khi nhìn thấy những đạo cụ này, cho dù biết Ninh Tương Y không bị chịu thiệt thòi, nhưng hắn cũng không muốn nàng nhìn thấy nam nhân nào khác ngoài hắn, cho nên vừa rồi, hắn thực sự nói nghiêm túc nếu nàng thích chơi như thế này, hắn sẽ phục tùng nàng!
Nhưng bây giờ, hắn nhìn nàng, thấy thương tiếc.

“Nàng nhớ không? Lúc trước ở Lãnh Cung, lần thứ hai chúng ta gặp nhau, nàng cũng như thế này, lấy bánh bao tách ra từng chút từng chút, đút cho ta.”
Ninh Tương Y nhai chậm lại, chuyện này quá xa xưa rồi, nàng kỳ thật không nhớ nhiều chuyện lắm, nhất là những chuyện mà nàng cho rằng là việc nhỏ.

Ninh Úc cụp mắt xuống, tiếp tục đút cho nàng.

“Có lẽ nàng không nhớ rõ, thế nhưng chuyện giữa chúng ta tất cả, ta đều nhớ.”
Ninh Tương Y vừa định nói chuyện, bên trong miệng lại bị Ninh Úc nhét một mẫu bánh ngọt.

“Ta còn nhớ rõ, khi còn bé ta chỉ muốn luyện võ, không muốn lãng phí chút thời gian đến học văn, lúc ấy nàng liền cầm lấy cành liễu làm roi đánh vào lòng bàn tay của ta, đánh không thương tiếc, thế nhưng sau đó nàng lại cười đắc ý, nói cho ta, võ có thể cứu quốc, văn có thể an bang, một nam nhi ưu tú không thể thiếu hai cái này.”
“Lúc ấy ta rất nghe lời liền đi học viết chữ, nàng biết vì sao không?” 

Ninh Tương Y ngừng nhai trong lúc miệng, nhìn hắn trầm hỏi, “Vì sao?
Ninh Úc mỉm cười, trong chốc lát, hắn đẹp như tiên trong tranh, sờ sờ tóc của nàng.

“Bởi vì không trở thành nam nhân ưu tú, thì không xứng với nàng, nên ta không chỉ muốn ưu tú, còn muốn ưu tú nhất.”
Hắn một chút để Ninh Tương Y im lặng cúi đầu.

“Sau khi ra khỏi Lãnh Cung, ta phát hiện dường như có gì đó thay đổi, ta không muốn rời khỏi nàng, không muốn nàng đi ra khỏi tầm mắt của ta, càng hi vọng được trở về Lãnh Cung, chỉ có nàng và ta.”
Ninh Úc nhớ lại quá khứ, những ký ức đó giống như bức tranh từng nét vô cùng rõ ràng, tất cả cái nhăn mày, nụ cười của nàng đều được khắc vào đó.

“Thế nhưng sau này ta mới dần dần hiểu ra, nàng rất khác biệt, nàng không thuộc về Lãnh Cung, thậm chí… Không thuộc về Đại Dục, ta có thể lựa chọn đi theo nàng, nhưng… Ta không muốn ở phía sau nàng.”
“Nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác của ta, khi ta nhìn thấy nàng ở Tây Châu.”
Hắn miêu tả nó bằng một giọng trầm lặng, lạnh lùng nhưng lại lưu luyến trong đó, khó ai có thể xem nhẹ.

“Ta còn cho là ta bị ảo giác, nhưng khi nhìn thấy nàng, một khắc này, ta có thể nguyện ý chết trong ảo giác đó.”
Hắn thấp giọng cười, “Thật sự là nàng, nàng đem mình đưa đến bên cạnh ta, cho nên ta ngày càng không khống chế nổi chính mình… Tất cả chuyện này, đều là lỗi của nàng.”
Ngón tay của hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, giọng nói vô cùng lưu luyến.

“Nàng làm ta không cách nào kiềm chế yêu nàng, làm cho ta nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào.”
Hắn thở dài, “Nàng sẽ không thể nào tưởng tượng được, lúc ta ở hoàng cung, ngay cả nhìn nàng lâu một chút ta cũng không dám, rõ ràng muốn nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại sợ nàng phát hiện tình cảm này mà chán ghét ta, cho nên, ta cứ chịu đựng hết lần này đến lần khác, một chút vượt quá giới hạn, cũng không dám.”
- ---------------------------.