Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 190






Cho nên quan viên lớn nhỏ của kinh thành đều cup đuôi làm người, nhưng nhiều quan viên như vậy, nhịn được nhất thời, không nhịn được cả đời, bọn họ phải trèo lên cao, phải chi tiêu thường ngày, chỉ dựa vào bổng lộc làm sao đủ được.
Cho nên cho dù bây giờ nghiêm trị, vẫn có người liên tiếp rơi vào trong tay Ninh Úc, cho nên sự tồn tại của Ninh Úc, là gai trong lòng, đao trên đầu mọi người!
Hết lần này tới lần khác hẳn lại được tin tưởng mù quáng, trong tay còn có cấm quân hoàng thành, toàn bộ kinh thành không có binh lực trong tay người nào có thể nhiều hơn hắn! Có thể thấy, hắn chính là một sự tồn tại khiến người ta vừa hận vừa sợ!
Bây giờ, Ninh Úc còn muốn trèo lên trên, như vậy chỉ có phế Thận hình ti mà Hoàng đế khai quốc lập ra, mở rộng chức năng của Chiêu ngục, chiếm đoạt Thận hình ti, trở thành cơ cấu tư pháp mới.
Có điều Chiêu ngục này khác với Thận hình ti cần tam ti hội thẩm, hắn sẽ để cho Chiêu ngục chỉ nghe một mình Hoàng đế, cũng chỉ nghe hắn.
Mà tứ hoàng tử, không chỉ có chức vụ hình thẩm, trong tam ti có hai ti đều là người của hắn ta, tự nhiên thành đối tượng Ninh Úc phải đối phó tiếp theo.
Chỉ tiếc, hai vụ án oan lần trước khiến Thận hình ti sứt đầu mẻ trán, Hoàng đế nghe xong giận tím mặt, suýt nữa giáng tội! Nhưng đúng lúc này, Long Quý phi đột nhiên tung tin có thai, Hoàng đế vui mừng, đè chuyện này xuống.
Thật đúng là đáng tiếc, suýt nữa đã thành công rồi.
Ninh Úc nhìn người trước mắt, Hữu Đốc ngự sử của Đốc Sát viện Chu Bộ Bình, ánh mắt lóe lên tia tối.
Tên này vẫn rất có năng lực đáng nói, nhất là khi tính mạng bị uy hiếp, thậm chí ngay cả hai vụ án oan mười mấy năm trước hắn cũng lôi ra được, là một nhân tài.
Hơn nữa chuyện lần trước mặc dù Hoàng đế nhẹ nhàng bỏ qua cho, nhưng chắc chắn trong lòng vẫn để lại hạt giống bất mãn và nghi kỵ, lần sau chắc chắn phải một đòn tất trúng.
Cho nên… Hắn quyết định cho Chu Bộ Bình thêm một cơ hội.

Ninh Úc nghĩ đến đây, xuống giường, đi tới trước mặt Chu Bộ Bình.
Hắn đến gần khiến Chu Bộ Bình cúi đầy hơi bất an sợ hãi, hắn ta thật sự rất sợ thiếu niên Ninh Úc này, hắn chẳng khác nào ma quỷ, cho ngươi một đòn trí mạng ở nơi ngươi không tưởng tượng được.

Lại cao cao tại thượng quan sát người khác sống chét.
Chu Bộ Bình đã từng thấy tận mắt cảnh Ninh Úc giám trảm, bao nhiêu người như vậy! Tròn ba, bốn trăm người, hắn không hề chớp mắt nhìn đao phủ chém xuống.
Không ít bách tính liên tục kêu lên sợ hãi không dám nhìn, sắc mặt quan viên đi cùng cũng trắng bệch, chỉ có hắn miệng hơi cười, như vô cùng vui vẻ.
Lúc kia, hắn ta đã rõ, hắn ta không thể trêu vào thiếu niên này.
Thế nhưng ai ngờ, Ninh Úc vẫn tra được đến hắn, lúc trước… hắn vì thăng quan, cầu tài thông lộ nên có tham một khoản bạc, mà bạc đó lại dùng để cứu tai, kết quả dẫn đến toàn gạo cũ gạo nát được đưa đến khu gặp nạn, nhiều người không có cái ăn nên chết đói không ít.
Nhiều năm như vậy, hắn ta cứ tưởng đã qua, không ngờ vẫn bị tra ra, rơi vào trong tay Ninh Úc…
Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu thấp hơn, trái tim sát mặt đất đập thình thịch! Ninh Úc càng đến gần thì càng đập nhanh!
Trong lòng hắn cảm nhận được rõ ràng, sống chết của những người có liên quan đến vụ án đó đều bị Ninh Úc nắm vững trong tay.
Một suy nghĩ là sống hay chết, mỗi một giây đều dày vò.

“Ngươi muốn ta cho ngươi thêm một cơ hội?”
Hắn không hề tự xưng hoàng tử, hoặc là bản vương, mà chỉ dùng một chữ “ta” nhẹ nhàng, nhưng lại không khiến bọn họ cảm thấy thiếu niên này gần gũi, mà là cảm thấy hắn càng sâu không lường được.
Mũi chân thiếu niên cách trán hắn ta hơn một tấc, Chu
Bộ Bình không dám ngẩng đầu, cầu xin với ngữ điệu cực kỳ cẩn thận lại dè dặt.

“Cầu điện hạ giơ cao đánh khẽ, xin hãy… cho bọn thần một cơ hội!”
Hắn ta vừa nói xong, đám người quỳ sau lưng cũng đồng thanh nói.

“Cầu điện hạ giơ cao đánh khẽ!”
Ninh Úc cười khẽ: “Đã như vậy, ta có thể cho các ngươi thêm một cơ hội.”

Hắn vừa nói như vậy, Chu Bộ Bình khó nén kích động, vội ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu đã chạm phải tầm mắt nhìn từ trên cao nhìn xuống của đối phương, trong đôi mắt sâu xa mang theo tia nguy hiểm.

“Có điều, ta còn có một việc muốn các ngươi đi làm.”
Trái tim Chu Bộ Bình run lên, lại quỳ gối nói: “Điện hạ cứ ra lệnh, chúng thần muôn lần chết cũng không chổi từ!”
Ninh Úc khẽ cười, dáng người thon dài của hắn chậm rãi dạo bước, lại ngồi về bên giường.

“Chẳng phải Long Quý phi mang thai long duệ sao? Nhưng hết lần này tới lần khác lại vào lúc mấu chốt này, không khỏi trùng hợp quá rồi.”
Hắn nhìn thấy cơ thể Chu Bộ Bình đột nhiên căng cứng, cười hơi kỳ quái: “Trong nhà các ngươi gần như đều có con gái trong cung, đồng thời trong cung cũng có tai mắt ngầm của các ngươi, ta hi vọng các ngươi có thể đi thăm dò thật giả, cái này không khó đúng không?”
Nghĩ đến Long Quý phi phòng vệ như thùng sắt, Chu Bộ Bình lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Không khó, không khó!”
Lúc này Ninh Úc mới hài lòng gật đầu: “Vậy thì lui ra đi.”
Mấy người nghe vậy như được đại xá! Chỉ là nghĩ đến nhiệm vụ mới, bọn họ đều trĩu lòng, nhưng một bên là tính mạng, một bên là mạo hiểm, vẫn là tính mạng quan trọng hơn.
Huống hồ, Ninh Úc xưa nay chưa từng bạc đãi đối người làm việc cho hắn, cũng coi như một trong những niềm an ủi.
Khi tất cả mọi người rời đi, Ninh Úc day trán, hơi mất kiên nhẫn.
Mà lúc này, La Khải nhẹ nhàng đi đến, mang đến một tin tức.

“Điện hạ, theo người của ta báo cáo, mấy nhánh sông mà ngài nói đã sắp sửa đến chỗ tiếp giáp với Ngọc Hành rồi!”

Ninh Úc thế mới tỉnh táo tinh thần, mắt đen sáng lên.
Lúc trước sau khi vì thuyết phục hắn trở về từ Tây Châu đi giúp kênh đào, Ninh Tương Y nói từ đầu đến cuối kế hoạch của nàng cho hắn, cho nên dù bây giờ Ninh Tương Y chưa rõ tung tích, hắn cũng có thể chờ ở nơi nàng sẽ xuất hiện.
Có tin tức nói Ngọc Hành cũng rầm rộ sửa đường sông, hơn nữa còn hướng về phía Đại Dục, như vậy, trong Đại Dục sẽ có mấy nhánh sông sửa theo bản vẽ nàng để lại, nàng nhất định sẽ không bỏ qua!
Cho nên bất kể nàng ở nơi nào trên Ngọc Hành, có ở bên cạnh Nhị hoàng tử Ngọc Hành hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nàng còn chưa từ bỏ kế hoạch lén khai phá, hắn sẽ có cơ hội gặp được nàng!
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng đứng lên, chuẩn bị ra khỏi phủ.
La Khải nói: “Điện hạ, ngài muốn làm gì?” “Vào cung.” “Thế nhưng hôm qua ngài mới xin nghỉ với bệ hạ, cáo ốm nghỉ ngơi, lần này lại muốn dùng lý do gì đây?”
Rõ ràng tâm tình của Ninh Úc vô cùng tốt, còn giải thích.

“Kinh thành đã càng ngày càng chặt chẽ dưới sự quản lý của phụ hoàng, như vậy ta sẽ đi ra bên ngoài xem sao, nhìn xem những nơi khác có sâu mọt chưa trừ hay không.”
Nói đến đây, nét mặt hắn mang ý cười, như thể chỉ là một thiếu niên chuẩn bị đi du ngoạn, nét mặt đầy khao khát.
Hắn cũng không lo lắng đề nghị này sẽ bị từ chối, người kinh thành ước gì hắn rời đi, cho nên sẽ chỉ ra sức thúc đẩy chuyện này, để hắn đi nhanh một chút.
Chỉ là đáng tiếc, bọn họ cho rằng hắn rời khỏi kinh thành thì có thể kê cao gối không lo… vậy không khỏi quá ngây thơ rồi.