Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 157






Không nghe ra tâm tình gì trong giọng nói trầm của hắn, nhưng tim hắn lại đang bị xé rách!
Hắn cố gắng không chế bản thân, để cho mình tỉnh táo!
Ý nàng là, hắn nhất định phải buông bỏ tình cảm này, không chỉ như thế, hắn còn không thể ôm nàng, hôn nàng quang minh chính đại cả đời này, ý nàng là, đời này hắn là người quan trọng nhất của nàng, nàng sẽ không rời khỏi hẳn, nhưng cả đời chỉ có thể dừng ở đây!
Hắn mãi mãi không phải là người yêu của nàng!!
Tay Ninh Úc nắm chặt rồi lại thả, ngay cả Ninh Tương Y cũng cảm nhận được sự nhẫn nhịn của hắn, lại không dám nói câu nào, chờ câu trả lời từ hắn.
Lý trí nói cho hắn biết, đồng ý nàng đi! Chẳng phải chỉ là nhẫn nhịn tình cảm đó sao? Chẳng phải chỉ là vờ không yêu nàng sao? Bao năm qua rồi, có thể làm được! Dù sao nàng cũng không lấy chồng cả đời, ở bên hắn cả đời, vậy còn chưa đủ sao?!
Nhưng tình cảm lại đang gào thét! Đang gầm rú! Sục sôi muốn xé bỏ tất cả!
Hắn không cam tâm, hắn không muốn làm người thân nhất của nàng, hắn muốn nhiều hơn! Hắn muốn nàng yêu hắn! Muốn nàng có thể chủ động hôn mình, muốn trở thành nam nhân chân chính của nàng!!
Hắn khát vọng đến nỗi tim như tan nát! Hắn đã nhẫn nại trằn trọc bao đêm như vậy, hắn còn phải nhịn tiếp sao? Hắn còn phải nhịn đến lúc nào?
Ánh mắt của hắn khi thì nhẫn nại, khi thì lại khiến Ninh Tương Y hãi hùng khiếp vía, nàng không cách nào tưởng tượng suy nghĩ của Ninh Úc lúc này đáng sợ đến mức nào, nếu như nàng biết, nhất định sẽ bỏ trốn ngay!
Hồi lâu sau, khi Ninh Tương Y cho rằng sẽ không trả lời, Ninh Úc lại cười.

Nụ cười này cực kì đau khổ, âm thanh trĩu nặng như không thở nổi.

“Được… Đệ đồng ý với tỷ.”

Ninh Tương Y chớp chớp mắt.

“Bao gồm cả buông bỏ tình cảm này?”
Mấy chữ này của nàng như con dao sắc đâm vào cơ thể đang chảy máu của hắn! Vậy mà hắn vẫn phải cười, hắn cười chậm rãi nói từng câu từng chữ.

“Đúng… Bao gồm cả… Buông bỏ tình cảm này…”
Buông bỏ? Không, cả đời hắn cũng sẽ không buông! Cho dù trời long đất lở, cho dù người đời không chứa chấp, hắn cũng sẽ không buông!
Ninh Úc cảm thấy hắn cười đến mức khuôn mặt sắp cứng ngắc lại, trái tim cũng đã đau đến chết lặng, nếu không tại sao hắn có thể bình tĩnh nói ra mấy chữ này như vậy được?
Thế nhưng Ninh Tương Y vẫn chưa yên tâm, chần chờ nói: “Vậy sau này chúng ta vẫn là tỷ đệ chứ?”
Vị ngai ngái tràn ngập giữa răng môi, Ninh Úc cố nén, mỉm cười.

“Đúng vậy, sau này chúng ta vẫn là tỷ đệ”
Mấy chữ này như lăng trì, nhưng được hắn nói ra rất nhẹ nhàng.
Hắn chưa từng lừa nàng, cho nên Ninh Tương Y rất hài lòng, vốn muốn cho hắn một cái ôm vì đã đạt được nhận thức chung, nhưng vừa nghĩ tới bây giờ là giai đoạn nhạy cảm nên bỏ qua.
Mặt khác, nàng bắt đầu tự kiểm điểm bản thân sâu sắc, trước kia nàng luôn cảm giác mình còn nhỏ, người khác nhỏ, không thèm để ý rất nhiều chuyện, mà bây giờ nàng đã mười bốn, mặc dù dưới cái nhìn của nàng, cái tuổi này vẫn là tuổi có thể làm nũng, nhưng lại quên thêm một năm nữa, nàng đã được coi như đã trưởng thành, là gái đã lớn ở cổ đại, nên tránh tiếp xúc cơ thể thì hơn.
Cho nên nàng thu lại bàn tay đã duỗi ra, vờ duỗi lưng một cái, cố tỏ ra bình thường, hỏi vẻ biếng nhác.

“Vậy… bây giờ đệ đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Tâm bệnh cần tâm dược, chỉ cần nói rõ, nghỉ ngơi tốt là sẽ khỏe lại.
Ninh Úc cười tái nhợt, mái tóc màu mực khiến gương mặt hắn càng thêm yêu dị, dưới ánh nể tù mù lại chập chờn có vẻ đẹp nguy hiểm.

“Đệ đỡ nhiều rồi..”
Nghe hắn nói như vậy, Ninh Tương Y không yên lòng gật đầu: “Đệ hãy nghỉ ngơi cho khỏe… sau này tỷ cũng sẽ không xúc động vậy nữa, đi đâu cũng sẽ nói cho đệ, xin lỗi.” Ninh Úc đột nhiên đưa tay, vuốt tóc nàng dưới tình huống Ninh Tương Y không phòng bị.

“Không sao.” Có điều… Hắn sẽ không để nàng có cơ hội rời khỏi hắn nữa… không thể nào.

“Đúng rồi, sao đám La Khải không ở bên cạnh đệ?”

Ninh Tương Y đã sớm muốn hỏi câu này rồi, bọn họ không ở đây, buổi tối có kẻ xông tới thì làm sao?
Ninh Úc nói: “Đệ cho bọn họ đi tìm tỷ rồi, ngày mai sẽ trở lại” Nếu như không đuổi bọn họ đi, làm sao tỷ có thể ngoan ngoãn trở về như vậy được?
Ninh Tương Y tỏ ra không đồng ý: “Vậy làm sao đảm bảo an toàn tối nay của đệ được?”
Ninh Úc cười một tiếng, đột nhiên nghiêng người nằm trên đùi nàng, khẽ thở dài.

“An toàn của đệ, chỉ có thể dựa vào hoàng tỷ thôi.”
Hành động của hắn dọa cho Ninh Tương Y giật mình! Nàng vội lui đi, suýt nữa kéo Ninh Úc ngã xuống luôn.
Ninh Úc chậm rãi ngồi thẳng người trên giường, nói với giọng tự giễu bình thản hơi lạ.

“Sao vậy… Làm đệ đệ của tỷ, đệ không thể chạm vào tỷ được sao?”
Ánh mắt của hắn quá đáng sợ, cảm giác khiến lưng người ta lạnh toát lại xuất hiện lần nữa, trái tim Ninh Tương Y đập thình thịch, nàng ép mình bình tĩnh lại, sau đó gượng cười nói.

“Không có.

Tỷ chỉ đột nhiên nhớ ra, buổi tối phải gác đêm cho đệ, tỷ phải đi mang chăn mền của tỷ tới, tại tỷ bị lạ giường…”
Lạ giường, nhưng tỷ mới rời đi mấy ngày, cũng không bị sang chấn tâm lý gì.
Ninh Úc không bóc mẽ nàng khiến Ninh Tương Y khẽ thở phào, chạy ra ngoài như bay.
Mà nàng vừa đi, một dòng máu tươi chậm rãi trào ra từ khóe môi Ninh Úc.

Hắn đưa tay lau đi, nhưng càng lau càng nhiều! Nhìn thấy ga giường dính đầy máu, hắn cười nhợt nhạt, nhưng trái tim hắn như bị dao cứa, sâu thêm một tấc là đau đớn gấp bội!

Hắn không muốn trải qua nỗi đau đè nén này nữa… Một suy nghĩ dần dân hình thành trong đầu hắn, hắn lặng lẽ vận khí, trong tình trạng đang nội thương này, hắn vừa vận khí là lại phun ra ngụm máu!
Mặt hắn thoắt cái trắng bệch như tờ giấy!
Khi Ninh Tương Y ôm chăn mền do dự đi vào, nhìn thấy máu đầy giường, nàng không nghĩ được gì nữa! “Ninh Úc!”
Nàng nhào lên, cầm bàn tay rũ cuống của hắn, mười ngón đan xen, nội lực chảy ào ào vào cơ thể mắn!
Qua hồi lâu, sắc mặt Ninh Úc mới khá hơn, không còn đầy chết chóc như vừa rồi nữa.
Lúc này Ninh Tương Y mới nhoẻn miệng cười.
Khi nàng thấy Ninh Úc hít thở bình thường, trái tim vì sợ hãi mà đập nhanh quá cũng dân lắng lại, ngày mai… nàng phải mời thầy thuốc giỏi nhất đến điều trị cơ thể cho Ninh Úc!
Nghĩ như vậy, cả người nàng cũng rất mệt, không quan tâm máu đầy giường và Ninh Úc còn hôn mê nữa, nàng nằm bên cạnh hắn ngủ thiếp đi luôn.
Trong lúc ngủ mơ, nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể lạnh buốt của Ninh Úc, bèn ôm hắn theo bản năng, để hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp, cứ trải qua một đêm như vậy.
Ngày hôm sau, khi Ninh Tương Y tỉnh lại, trời đã sáng bạch!
Nàng mở đôi mắt nhập nhèm, nghĩ đến điều gì, vội vàng đi xem Ninh Úc bên cạnh, ai ngờ vừa quay đầu lại đã va vào ngực Ninh Úc khiến nàng hơi sững sờ.
Nhưng trong nháy mắt nàng ngây người, Ninh Úc cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi nàng, dịu dàng nói.

“Chào buổi sáng, Y Y.”