Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 153






Trong lòng Ninh Tương Y đột nhiên có chút bất an, nàng không biết những bất an này đến từ đầu, chỉ cảm thấy tâm trí rối bời, càng thêm không rõ đầu mối nguồn gốc.
Nhưng mình làm như vậy chắc không sai đâu, có lẽ qua một khoảng thời gian, Ninh Úc sẽ ý thức được suy nghĩ của hắn là sai lầm, như vậy nàng sẽ lại trở về, chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?
Đang vùi đầu khổ hạnh nghĩ như vậy, đột nhiên một luồng sát khí hiện lên! Nàng trốn đi theo bản năng, ba phát ám khí liên tiếp rơi trên đá, ma sát ra tia lửa! “Ai?!”
Ninh Tương Y quay đầu, phát hiện khi nàng đang mải nghĩ đã bị bao vây!
Lúc này một giọng nói nữ tính vang lên: “Không uổng công bọn ta bất chấp gió tuyết khổ cực chờ ở đây nửa tháng, thế cục kinh thành căng thẳng như vậy mà công chúa vẫn có điềm tĩnh như thế, thật khiến người ta bội phục!”
Ninh Tương Y nhìn bọn chúng, cười nhạt: “Các ngươi chờ ta đơn giản là vì thuốc nổ trong tay ta, nếu biết sức mạnh của nó còn dám bức ép ta, không sợ à?”
Nam tử áo đen che mặt cười một tiếng, giọng nói nữ tính có phần yêu mị, hình như còn đá lông nheo với nàng… “Công chúa muốn ra tay, dĩ nhiên bọn ta sợ hãi, nhưng bây giờ bọn ta ở gần như vậy, trừ phi công chúa muốn đồng quy vu tận, nếu không chỉ có thể đánh nhau một trận thôi… Chắc hẳn công chúa cành vàng lá ngọc sẽ không phí mạng chết cùng bọn rẻ rách chúng ta đúng không?”
Trái tim Ninh Tương Y trầm xuống, đây đều là tử sĩ, dĩ nhiên không sợ chết, có điều nàng lại không thể chết ở đây, nếu không thể dùng thuốc nổ, mà số người của đối phương lại đông đảo, nàng chưa chắc là đối thủ.

“Gọi chủ nhân của các ngươi ra nói chuyện đi…”
Nam tử nữ tính kia nhướng mày, cười một tiếng: “Mọi người đều nói công chúa thông minh sáng dạ, quả thật là danh bất hư truyền, Lý công tử, công chúa đã muốn gặp ngài, ngài đừng trốn nữa..”

Lý công tử? Ninh Tương Y nheo mắt lại, cuối cùng cũng biết là ai tới.
Quả nhiên là Lý Kha!
Hắn đi ra từ trong đám người, sau đó kéo khăn che mặt màu đen xuống, sau một khoảng thời gian không gặp, hắn ta gầy đi không ít, hơn nữa đôi mắt trở nên u ám, không còn nhìn thấy vẻ ôn tồn lễ độ trước kia, cũng không có sự hăng hái khi nói về lý tưởng năm đó.

Có thể thấy sau khi phản bội nàng, hắn ta sống không tốt lắm.
Thấy hắn, Ninh Tương Y đột nhiên nhún vai như thở phào: “Ta đã xem thường mụ Long Hương Hương này rồi, không ngờ lại có thể phái nhiều người canh chừng lâu như vậy.

Có điều muốn ta đi với các ngươi một chuyển cũng được, nhưng các ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.” “Điều kiện gì?”
Giọng Lý Kha như cát khô, nghe rất kỳ lạ, hắn ta nhìn Ninh Tương Y chằm chằm, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Ninh Tương Y mỉm cười: “Rất đơn giản, các ngươi lui một dặm, đương nhiên, có thể phong tỏa tất cả đường ra của ta, ta chỉ muốn có không gian yên tĩnh tâm sự với vị Lý công tử này thôi.”
Nam tử nữ tính kia cười cười: “Công chúa, người làm khó bọn ta rồi, công chúa là người thông minh như thế, bọn ta không dám để người rời khỏi tầm mắt của bọn ta.”
Lý Kha đột nhiên nói: “Muốn ta đồng ý cũng được.”
Hắn ta lấy ra một viên thuốc: “Đây là Nhuyễn Cân Tán (*), chỉ cần cô ăn vào, ta sẽ cho bọn họ rời đi.” (*) Nhuyễn Cân Tán: thuốc làm mềm cơ thịt.
Lời của hắn ta khiến nam tử nữ tính hơi bất mãn, dù sao cũng quá nguy hiểm, chỉ có điều bọn chúng nhận lệnh làm việc, không thể làm trái quyết định của người cầm đầu, nhưng nghĩ thấy nếu Ninh Tương Y thật sự ăn Nhuyễn Cân Tán thì không còn đáng sợ, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Ninh Tương Y hơi sững sờ, Lý Kha đi lên một bước, nói: “Cô ăn hay không?”
Bị Lý Kha nhìn chòng chọc, ánh mắt mãnh liệt đó khiến Ninh Tương Y không cách nào né tránh được, cuối cùng, nàng cười bất đắc dĩ: “Ta ăn!”
Thấy nàng thật sự ăn vào, nam tử nữ tính nheo hai mắt, muốn lật lọng, lại bị Lý Kha đè xuống! “Giản Tây, ngươi đừng quên ai mới là người làm chủ sự!”
Còn ngươi, chẳng qua chỉ là một tử sĩ mà thôi!
Giản Tây nheo đôi mắt âm u lại, nhìn qua vẻ mặt không biểu cảm của Ninh Tương Y, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết, nếu chẳng may có sơ xuất, ngươi cũng không xong đâu.”
Lý Kha cười nhạt: “Cho nên, sẽ không có sơ xuất!”

Hắn ta đã nói như vậy, dù Giản Tây không cam tâm, cũng chỉ có thể nghe lệnh, ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra tám hướng, thật sự để lại cho bọn họ không gian yên tĩnh, bông tuyết bay lả tả khiến nơi này càng tĩnh mịch hơn.
Ninh Tương Y thở dài: “Lý Kha, ngươi không sợ à?”
Lật lòng bàn tay, một viên thuốc xuất hiện trên tay nàng, lúc ấy khi uống thuốc, thực ra nàng đã ném viên thuốc vào không gian, bây giờ lại lôi ra.
Lý Kha co rút đồng tử lại, lập tức cười tái nhợt: “Tùy thôi, bất kể cô có uống hay không, người của bọn ta nhiều như vậy, cô cũng không trốn thoát được đâu.”
Ninh Tương Y cười ha ha: “Người nhiều thật, nhưng chẳng phải bây giờ phân tán hết rồi sao?”
Hai mắt nàng mang theo ý lạnh nhìn Lý Kha.

“Tốt nhất ngươi cũng đừng phát ra âm thanh nào, bởi vì ta tuyệt đổi có thể giết ngươi trước khi ngươi lên tiếng cảnh cáo đấy!”
Vốn tưởng rằng nàng nói như vậy Lý Kha sẽ biết sợ, không ngờ Lý Kha đứng yên ở đó, nghe thấy nàng nói như vậy khẽ thở dài, có chút thả lỏng.
Cuối cùng hắn ta cũng nở nụ cười, cuối cùng nụ cười này cũng có bóng dáng của hắn trước kia, ôn hòa nho nhã, pha chút dã tâm và cẩn trọng.

“Tùy thôi, dù sao ta cũng đã chờ ngày này rất lâu rồi.”
Ninh Tương Y lấy làm lạ nhướng mày, nghe hắn ta nói tiếp.

“Cô có biết bây giờ ta sống như nào không?”

Ninh Tương Y lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ không phải xuất sắc hơn người, nằm chắc quyền tài sao?” Nàng vẫn nhớ, Lý Kha còn có một người ca ca, người ca ca mà hắn ta luôn muốn vượt qua, song gia phong nghiêm cấn, cha hắn ta sợ xuất hiện trường hợp hai đứa con tranh giành, cho nên chỉ nâng đỡ con trai lớn.
Lý Kha cười nhợt nhạt, bông tuyết rơi trên mặt hắn không hề tan ra, như thể trái tim hắn đã sớm ở địa ngục rét lạnh rồi.

“Từ nhỏ, ta đã ưu tú hơn ca ca ta… Hơn nữa cùng là con trai dòng chính, nhưng chỉ vì hắn ta chiếm một chữ trưởng nên phụ thân luôn nâng đỡ hắn ta, tay nắm tay dìu dắt hắn ta, chờ mong sau này hắn ta có thể chèo chống môn hộ, làm vinh quang cửa nhà, h… chỉ dựa vào tên ngu đó à?”
Hắn không có võ công, lại ăn mặc mỏng manh vào thời tiết này, đến giọng nói cũng đang run rẩy, có điều sự run rẩy này không biết là bởi vì lạnh, hay là vì phần uất.

“Còn ta… một lòng cầu tiến, cũng tài đức hơn người, ông ấy lại không nâng đỡ, ta dựa vào chính mình, kết quả mười một tuổi ta trở thành tú tài, mãi đến khi được khâm điểm làm Bảng Nhãn, tốn thời gian bảy năm, mới vào Hàn Lâm viện…
Nhưng ta nỗ lực như vậy, học hành ngày đêm, trở thành biên tu (*), chẳng qua cũng chỉ là tiểu quan chính thất phẩm! Mà người ca ca không có năng lực của ta lại được làm chính ngũ phẩm, chỉ vì có phụ thân ta ủng hộ!” (*) Biên tu: sứ quan thời xưa.

“Dựa vào cái gì? Cùng là con trai, sao ông ấy lại bất công như vậy? Rõ ràng lòng ta ôm chí lớn, rõ ràng ta tài trí tháo vát! Nếu đổi ta thành hẳn, ta tuyệt đối có thể kiến công lập nghiệp, tạo phúc một phương!” “Cho đến khi ta gặp được cô!”