Lần trước bị đám người của Tống Thu Minh bắt đi, chiếc xe Lăng Vi mới mua bị hư, sau này đã đưa đến chỗ cửa hàng 4S sửa rồi. Nhân viên công tác trong cửa hàng gọi điện đến nói phải đi qua đó mới có thể nhận xe được, vậy nên, Lăng Vi lại thuê xe đến công ty.
Trên đường đi cô đều suy nghĩ một vấn đề, đó chính là rốt cuộc có cần cho Viêm Bá Nghị biết thân phận của cô hay không. Hình như tên Mộ Bạch đó vẫn cứ nghi ngờ mình. Thuốc đưa cho Viêm Bá Nghị dùng cũng không căn cứ theo đơn thuốc mình đã đưa lần đó, là một bác sĩ, nhạy cảm, đa nghi là chuyện tốt, nhưng anh ta cũng cố chấp quá rồi. Biết là anh ta muốn tốt cho Viêm Bá Nghị, chỉ là…… nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Vi vẫn quyết định chính mình âm thầm giúp đỡ Viêm Bá Nghị là được rồi, cô không muốn để lộ thân phận.
Sau khi đến công ty, phó tổng giám đốc đã đứng chờ bên ngoài cửa phòng làm việc của cô. Vừa thấy Lăng Vi đến, thì nhiệt tình giống như là chó mặt xệ vậy.
“Tổng giám đốc, cô đã ăn sáng chưa, tôi có bảo thư ký mua cho cô một phần này. Tổng giám đốc, cô xem, có muốn uống gì không?”
Lăng Vi cười lắc đầu, trong lòng nghĩ, lúc trợ lý tuyển phó tổng giám đốc, có phải não bị chuột rút rồi không, hay là mắt có vấn đề, đây là lần đầu tiên cô nghi ngờ quyết định của trợ lý, mẹ nó chứ, sao lại tìm một gã làm người khác đau đầu thế này làm phó tổng giám đốc cơ chứ.
Lăng Vi đã mở cửa ra, đi vào phòng làm việc. Lưu Kế Phát vẫn đi theo sau lưng, sau khi cô để túi xách và áo khoác xuống, dặn dò: “Phó tổng giám đốc Lưu, đưa hết tất cả đơn đặt hàng, hợp đồng của công ty đến phòng làm việc của tôi.” Thật là cầm tinh con lừa mà, không đúng, nói Lưu Kế Phát cầm tinh con lừa là đã sỉ nhục con lừa rồi.
“Tổng giám đốc, chuyện hôm qua…… cô đừng tức giận quá.” Lưu Kế Phát không dám ngẩng đầu lên, lúc này Lăng Vi mới nhìn kĩ phó tổng giám đốc Lưu này.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, Lăng Vi lập tức hỏi: “Cô thư ký kia của ông thế nào rồi?” Thân là tổng giám đốc, cô phải quan tâm nhân viên của mình một chút.
Lưu Kế Phát cúi đầu, chân hơi run lên, nhớ đến những chuyện xảy ra trong hôm qua, đoán chừng về sau cũng lo sợ: “Không có gì to tát lắm. Chỉ là gương mặt bị cào nát rồi, trên người thì có nhiều chỗ bị bầm tím.” Bị một người phụ nữ đáng, còn có thể như thế nào chứ, gương mặt chắc chắn là bị phế rồi.
Lăng Vi nhìn dáng vẻ chột dạ của Lưu Kế Phát, hừ lạnh nói: “Tiền thuốc thang gì đó, công ty sẽ không bỏ ra đâu, trách nhiệm của ai thì tìm người đó đi.” Cô khinh thường nhất là loại người này, khoan nói đến là dụ dỗ người đã có vợ, cho dù là yêu đương bình thương, cũng không nên bắt cá hai tay.
“Chuyện này cô yên tâm, tổng giám đốc, tiền thuốc thang tôi đã trả hộ rồi.” Lưu Kế Phát nói xong ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vi đang ngồi sau bàn làm việc, sau đó hậm hực xoay người đi ra tìm đơn đặt hàng, hợp đồng vào cho cô.
Hô, buồn cười thật đấy. Không biết phó tổng giám đốc Lưu này vừa sáng sớm đã đến đây tỏ vẻ tốt lành là vì cái gì, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cô thư kí kia chắc chắn không thể giữ lại được rồi. Đoán chừng quan hệ của phó tổng giám đốc Lưu và giám đốc Trương sau này cũng sẽ rất căng thẳng, dù sao…… bọn họ cũng đã cùng hưởng chung một người phụ nữ mà.
Khụ khụ, nghĩ nhiều quá quả nhiên không tốt. Uống nước cũng bị sặc. Nhìn phó tổng giám đốc Lưu lùn tủn kia đưa tài liệu đến, Lăng Vi nhận lấy rồi bảo hắn ta đi. Thật là ảnh hưởng đến tâm trạng của cô mà. Đàn ông thích ngắm phụ nữ xinh đẹp, đương nhiên phụ nữ cũng hi vọng mỗi ngày đều đối diện với đàn ông đẹp trai rồi, đây là biểu hiện bình thường của con người nha!
Bận rộn cả buổi sáng, biết đã sắp đến trưa rồi, Lăng Dịch Sâm mới gọi điện đến. Cũng chỉ là hỏi cô có ăn trưa chưa, khi nào về. Cũng bảo cô đừng quên mua đồ ăn ngon cho con trai cưng của cô. Sau khi cúp điện thoại rồi, Lăng Vi thở dài một hơi. Mục đích con trai gọi điện đến cho cô, trọng điểm chính là câu cuối cùng. Cậu nói: “Mami, hôm nay thực sự daddy không được vui lắm, mami về nhà ở bên cạnh daddy nhiều một chút đi.”
Con trai nhỏ như thế, đã biết làm người hòa giải rồi, không biết là chuyện tốt hay là không tốt đây.
Xuống lầu ăn một bữa trưa đơn giản, Lăng Vi thuê xe đến cửa hàng 4S, xe mới mua mới lại được mấy lần đã bị lão già Tống Thu Minh kia làm hỏng rồi, món nợ này cô sẽ nhớ.
“Cô Lăng phải không ạ?” Sau khi nhân viên sửa chữa thấy Lăng Vi, nhiệt tình chào hỏi với cô.
Lăng Vi gật đầu, đứng bên cạnh xe, đi vòng quanh xe một vòng, lúc này mới hài lòng kí tên lên hóa đơn.
Đoán chừng công ty bảo hiểm sẽ khóc chết mất thôi, vừa mới mua bảo hiểm, đã bị làm thành thế này rồi, theo như trợ lý nói, lúc cô ấy đưa xe đến, mặt của nhân viên bảo hiểm như đưa tang vậy.
Sau khi tất cả đều ok rồi, Lăng Vi vừa ngồi vào ghế lái, thì nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Lăng Vi hả?” Giọng nói mang theo chút quen thuộc, làm cô nhớ đến người nọ. Từ Văn Mậu, xem ra lần đó Lăng Văn Thiên gọi đến cũng có mấy phần thật lòng.
Lăng Vi không nói gì, trực tiếp tắt máy di động. Tuy không biết làm sao Từ Văn Mậu biết được số điện thoại của mình, nhưng Lăng Vi đã quyết định đổi số rồi. Bị tên cặn bã đó biết được số điện thoại còn được sao, cô không muốn tìm gã cặn bã đó gây phiền phức gì, cũng hi vọng gã cặn bã đó đừng gây chuyện với mình, nếu không……
Lái xe ra khỏi cửa hàng 4S, vừa ra đến đường cái, thì Lăng Vi nhìn thấy ở phía trước có người cản lại trước đầu xe của cô. Người đó mặt mày du côn, dáng đi khập khiễng, chính là Từ Văn Mậu, không sai.
Lăng Vi nhấn kèn vài cái, thấy Từ Văn Mậu không tránh ra, thì lái xe nghiêng qua trái, vòng qua Từ Văn Mậu mà chạy đi.
Xe vừa chạy được một đoạn, cô vẫn có thể nghe thấy Từ Văn Mậu hét lên khàn cả giọng: “Lăng Vi, em đứng lại cho anh, Vi Vi, anh là anh trai của em đó.”
Hừ, anh cái em gái nhà mày chứ anh. Xưa nay chưa từng thừa nhận, sau này càng không thể!
Vừa đến phòng làm việc, ghế còn ngồi chưa nóng, Lăng Vi đã nghe thấy âm thanh ồn ào ở ngoài phòng của công ty. Cô mở di động ra, thấy trên máy tính có thêm một cái email, nhấn mở ra, thì phát hiện là do Từ Niệm Niệm gởi đến, kiên nhẫn trả lời cô ấy, Nhìn lại một cái, trên di động cũng có thêm mấy cái tin nhắn, đều là từ số điện thoại lạ kia, nhưng từ giọng điệu cũng có thể đoán ra là Từ Văn Mậu.
“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Vi ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Mỹ Mỹ.
Cô gật đầu, thấy Ngô Mỹ Mỹ đi vào ngồi ở trước mặt Lăng Vi, Lăng Vi vốn muốn lấy khăn tay che mũi, lại phát hiện hôm nay Ngô Mỹ Mỹ không có xịt nước hoa, thế mới hài lòng mỉm cười.
“Chẳng phải đã nói cho cô hai ngày nay không cần đến công ty rồi sao, sao hả, có chuyện gì à?” Lăng Vi xem tin tức trên mạng, hỏi Ngô Mỹ Mỹ.
Ngô Mỹ Mỹ ngồi khoác chân lên nhau, nhìn lướt qua phòng làm việc trống trơn một cái, rồi mới nhiều chuyện nói: “Nghe nói vợ của giám đốc Trương tìm đến cửa đánh nhau hả? Cái cô hồ ly tinh kia thế nào rồi, có phải bị hủy dung rồi không?”
Lăng Vi nhướn mày, vẻ mặt không biết nói gì nhìn sang Ngô Mỹ Mỹ.
Ngô Mỹ Mỹ giơ hai tay ra, nhún vai nói: “Trước khi anh ta kết hôn, tôi với giám đốc Trương từng có chút quan hệ, tôi cảm thấy đó là tình cảm, anh ta cảm thấy không phải là tình cảm, sau này tôi đến đây làm việc, phát hiện anh ta cũng ở đây, muốn tiến tới, nhưng lại muốn chứng minh lựa chọn của anh ta lúc trước là sai lầm, không ngờ anh ta lại quậy chung một chỗ với cô thư ký kia, mẹ nó chứ, thật là ghê tởm mà.”
Lăng Vi ngạc nhiên nhìn về phía Ngô Mỹ Mỹ, trong lòng nghĩ, vốn tưởng là người không có liên quan gì, vậy mà lại từng có một đoạn tình cảm khó nói bằng lời, thật đúng là đủ máu chó mà.
“Những thứ khác cô đừng quan tâm đến nữa, vẽ thiết kế cho thật tốt là được rồi, hôm nay cô đến đây không chỉ đơn giản là vì chuyện này đấy chứ?”
Ngô Mỹ Mỹ gật đầu, lấy di động ra đưa cho Lăng Vi xem nội dung trên đó.
F*ck, tập đoàn Thượng Lạc đúng là hèn hạ mà, vậy mà lại đến đây đào góc tường. Chắc chắn là ý kiến của cô Vưu Na kia rồi, cũng không biết đây là địa bàn của ai, thật là đủ can đảm đấy.
“Đưa tôi xem làm gì?” Lăng Vi hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.
Ngô Mỹ Mỹ vén tóc con ra sau tai, thản nhiên cười một tiếng, “Tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Lạc, là chị họ của tôi.”
Hả? Vưu Na là chị họ của Ngô Mỹ Mỹ? Lăng Vi lập tức hiểu ra mục đích Ngô Mỹ Mỹ đến đây, đoán chừng đã nghe Vưu Na nhắc đến cô, biết được thân phận của cô rồi.
“Nói đi, rốt cuộc muốn nói cái gì? Tôi còn rất nhiều việc đấy.” Nụ cười trên mặt Lăng Vi nhạt đi một chút.
Ngô Mỹ Mỹ huơ hươ di động, đột nhiên cười lớn lên. Làm Lăng Vi hết hồn. “Ha ha ha, tổng giám đốc, em không ngờ chị chính là Monica đó, lúc trước đã đắc tội nhiều, vẫn mong chị đừng để bụng.” Câu xin lỗi này cũng rất chân thành.
Lăng Vi khoát tay, đứng dậy đi đến phòng trà nước bên cạnh, pha một tách cà phê. Đợi đến khi cô đi ra, Ngô Mỹ Mỹ đã đi rồi. Cô cười tự giễu, trong lòng nghĩ, xem ra danh tiếng của mình ở nước ngoài có thể có chút tác dụng, ở thành phố Liêu, không có sức ảnh hưởng gì mấy.
Đang suy nghĩ, Ngô Mỹ Mỹ lại đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một chồng báo và tạp chí, đặt trước mặt Lăng Vi, thở phào một hơi.
“Sau khi chị xem những bản thiết kế của em, có cảm thấy phong cách hơi giống chị không?” Ngô Mỹ Mỹ cầm tách cà phê Lăng Vi vừa mới pha cho mình lên, uống một ngụm. Lăng Vi cũng không cảm thấy cô ấy bất lịch sự, tự mình xem đống tài liệu này.
Xem được một lúc, phát hiện đều là những thiết kế trang sức châu báu, kim cương của mình gì gì đó. Còn có mấy bài báo phỏng vấn của nước ngoài.
Xem ra, mình lại có thêm một fan rồi.
Thấy Lăng Vi xem xong rồi, lúc này Ngô Mỹ Mỹ mới đi tới lấy lại, ôm vào lòng như báu vật vậy: “Từ ngày đầu tiên tác phẩm của Monica lên báo, em vẫn luôn theo dõi, không ngờ chị chính là Monica, thật là quá…, ây dà, không biết hình dung thế nào nữa, dù sao thì sau này chị cũng phải chỉ dẫn em đó.” Nói xong, Ngô Mỹ Mỹ đỏ mặt chạy ra ngoài.
Cửa còn chưa đóng, thư ký ở quầy tiếp tân đã chạy đến cầu cứu: “Tổng giám đốc, ngoài cửa có một người đàn ông đến, nói là anh trai của cô.”
Từ Văn Mậu? Từ Văn Mậu lại đuổi theo đến công ty của cô? Thật là đủ quá rồi đấy. Lăng Vi đứng dậy, chỉnh trang gọn gàng, rồi cầm lấy đồ đi ra ngoài. Không thể để Từ Van Mậu đến công ty quậy được, cô phải ra ngoài. Nếu biết tên cặn bã đó sẽ tìm đến cửa, cô đã thuê thêm mấy vệ sĩ rồi.
Thấy Lăng Vi đi ra, Tự Văn Mậu kêu lớn lên: “Vi Vi, nếu đã trở về rồi, sao không về nhà một chuyến, ba mẹ nhớ em lắm đó.”
Lăng Vi vòng qua quầy tiếp tân, đi thẳng đến thang máy. Cô lạnh lùng nhìn kỹ thuật diễn xuất tinh tế của Từ Văn Mậu, xem ra hàng ngày đi lừa gạt vờ bị đụng xe cũng có chỗ tốt, ít nhất kĩ thuật diễn xuất cũng đã được nâng cao rồi.
“Vi Vi, em đừng đi, mẹ với ba biết em về rồi, rất vui mừng, ở nhà đã nấu một bàn thức ăn, chờ em về nhà đấy.” Từ Văn Mậu khập khiếng đi về phía sô pha, giơ tay muốn kéo góc áo của Lăng Vi.
Mắt thấy sắp kéo được rồi, thang máy đến, Lăng Vi nhấc chân bước vào thang máy, đang muốn đóng cửa lại, một bàn tay của Từ Văn Mậu đã ngăn lại giữa cánh cửa thang máy sắp khép lại.