Sáng sớm ba ngày sau.
Lăng Vi tự mình đưa Lăng Dịch Sâm đến sân bay giao cho trợ lý. Bảo trợ lý
đưa con trai về Mỹ, trước đó cô đã liên lạc với Niệm Niệm xong hết rồi,
bảo cô ấy cho người đến sân bay đón.
“Mami, rốt cuộc mẹ đã có thể ném cục nợ to tướng này đi rồi ha?” Lăng Dịch Sâm cười đến hồn nhiên,
Lăng Vi giơ tay gõ lên cái đầu nhỏ của con trai, không tự nhiên cười một cái: “Sao Dịch Dịch lại là cục nợ của mami chứ. Sau khi con về Mỹ, mẹ
nuôi Niệm Niệm sẽ chăm sóc con, rất nhanh thôi, mẹ sẽ về đó ngay.”
Không biết tại sao, Lăng Vi cứ cảm thấy hôm nay con trai không bình thường lắm.
Theo mạch truyện thông thường, chẳng phải nên khóc lóc năn nỉ cô hay sao,
nước mắt, nước mũi một đống, nói rằng cục cưng không muốn về một mình
hay gì đó? Hoặc như là cục cưng sợ lắm hay sao đó? Sao hôm nay lại bình
tĩnh như vậy, mặc cho cô nói gì, nó cũng không cãi lại!
Lăng Vi
nhìn đồng hồ đeo tay, cách giờ lên máy bay còn nửa tiếng. Cô ngồi xổm
xuống, chỉnh lại quần áo cho Lăng Dịch Sâm, lại dặn dò này kia.
Nghĩ đến con trai rời đi vui vẻ như vậy, trong lòng Lăng Vi bắt đầu có chút
chua xót, còn chưa đến lúc trưởng thành, đã phải đối mặt với chia ly
rồi. Thằng nhóc đó lại đành lòng xa bà mẹ này nữa chứ.
Suy nghĩ
một lúc, Lăng Vi chưa hết hi vọng hỏi một câu: “Dịch Dịch, con, thật sự
nỡ rời xa mami à?” Ranh con, lớn rồi thì trái tim cũng cứng rắn hơn.
Lăng Dịch Sâm cười hì hì, vùi vào lòng Lăng Vi, còn vỗ vỗ lưng Lăng Vi, cười nói: “Ôi dào, mami ơi, chúng ta còn gặp lại mà, đừng đau lòng như vậy
mà.”
Sắc mặt của Lăng Vi không tốt lắm, trong lòng cũng đủ mùi vị phức tạp. Cô chỉ gật đầu một cái, không hề thấy nụ cười vì đã thực hiện được ý đồ của con trai.
Sau khi dặn dò trợ lý lần thứ n+1. Lăng Vi mới cứ đi một bước quay đầu lại ba lần rồi rời khỏi.
Hôm nay cô phải đi khám bệnh cho Viêm Bá Nghị, nếu đã hứa với con trai rồi, thì cô nhất định sẽ làm được. Hơn nữa, cô cũng tò mò, rốt cuộc Viêm Bá
Nghị bị bệnh gì, có thể nào là bệnh di truyền không, như vậy trong cơ
thể của Dịch Dịch…… có phải cũng có gen di truyền đó không?
Lái
xe lên đường cao tốc, Lăng Vi lấy điện thoại ra lại gọi điện cho trợ lý, tuy con trai rất thông minh, nhưng dù sao vẫn là một đứa bé, không thể
tự mình đảm đương mọi chuyện, càng không thể từ chối dụ dỗ từ nhiều
phía, người làm mẹ như cô đây vẫn cứ lo lắng không thôi.
Đột
nhiên nhớ ra vẻ mặt của thằng nhóc tinh quái kia, lúc cô vẫy tay với
cậu, mơ hồ cứ thấy không yên lòng, cảm thấy con trai có chuyện đang giấu mình.
Chuông báo thức trên di động nhắc nhở cô, lúc này đã đến
giờ lên máy bay rồi, một tay Lăng Vi tắt báo thức, tăng tốc chạy về phía khu trung tâm thành phố náo nhiệt.
Cô đã nói rõ ràng với Dịch
Dịch rồi, cũng bảo Dịch Dịch nói với chú cao to kia, địa điểm và thời
gian khám bệnh đều do cô quyết định. Chết tiệt, không biết Viêm Bá Nghị
tiếp cận Dịch Dịch từ lúc nào, cô vốn muốn hỏi Dịch Dịch, nhưng biết con trai nhà mình rất nhạy cảm, nhất định sẽ nghĩ ngợi lung tung, nên ngậm
miệng không nói.
Xe còn chưa đến địa điểm đã hẹn, cuộc gọi từ Dịch Dịch lại gọi đến.
“Mami, mẹ đi thật rồi hả? Tuy con đang ở trên máy bay, mẹ cũng không được gạt
con nha, nếu không con sẽ bắt máy bay quay đầu lại, trở về thành phố
Liêu đó.”
Trong giọng nói của con trai chất đầy niềm vui và sung sướng. Nhưng lại không có ý muốn chia sẻ với cô.
Lăng Vi lái xe bằng một tay, nhẹ giọng hỏi: “Con trai, rời xa mami vui đến
vậy sao?” Cô và con trai cưng đã sống nương tựa lẫn nhau 5 năm rồi, từ
lúc nó còn trong bụng cô, nó đã là tất cả sức sống và động lực của cô.
“Được rồi Vi Vi, nhớ con rồi phải không, chút nữa thì chúng ta có thể gặp
nhau rồi.” Giọng điệu của Lăng Dịch Sâm lên cao, Lăng Vi biết thằng nhóc kia đang cười.
Gậ đầu, cúp điện thoại. Lăng Vi không nghĩ nhiều
rằng tại sao Lăng Dịch Sâm nói chút nữa thì có thể gặp nhau rồi, cô
tưởng rằng nhóc con kia muốn gọi video với cô.
Xe chạy vào khu
trung tâm thành phố sầm uất, chỗ Lăng Vi chọn chính là khu trung tâm
thương mại lần trước đi dạo phố với Dịch Dịch, bên đó có một quán cà phê rất đặc biệt, theo thời gian đã hẹn trước, Lăng Vi đẩy cửa đi vào.
Trong quán cà phê không có người khách nào, Lăng Vi vòng qua sảnh ngoài đi
vào một căn phòng bao nhỏ bên trong. Vừa đi vào, liền thấy Viêm Bá Nghị
đang ngồi ở đó, cô ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau với anh.
“Vi
Vi, thật sự là em.” Trước đó, Viêm Bá Nghị đã từng dự đoán, Vi Vi mà
nhóc con kia hay nhắc đến có khi nào là Lăng Vi không, chẳng qua khi
chính mắt nhìn thấy, vẫn có chút kinh ngạc.
Lăng Vi gật đầu không nói gì, trước khi cô đi vào muốn hóa trang một chút. Nhưng sau đó nghĩ
lại, con trai cũng đã được đưa về Mỹ rồi, coi như cô cũng không còn gì
để lo, cũng chẳng sợ gì nữa.
“Ừ, đưa tay ra đây.” Lăng Vi đặt hòm thuốc lên bàn, kéo ghế dựa ra, ngồi đối diện với Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị giơ cánh tay ra, nhìn Lăng Vi mở hòm thuốc, ấn những ngón tay
mảnh mai lên mạch đập của mình. Hôm nay anh không dẫn theo người khác
đến, vết thương của Sở Phong vẫn chưa khỏi hẳn, chuyện trong bang đều do một mình Mộ Bạch quản lý, đủ để anh ta bận đến vò đầu bứt tai rồi.
Hai ba phút sau, Lăng Vi rút tay của mình về, lại bảo Viêm Bá Nghị đưa cánh tay còn lại ra.
Viêm Bá Nghị vẫn luôn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lăng Vi, thấy điệu bộ từ
căng thẳng lại trở nên nhẹ nhõm, sau đó lại nhíu mày rối rắm của cô,
bệnh của anh, tự anh biết, Mộ Bạch là bác sĩ nổi tiếng nhất trong nước
cũng không thể làm gì khiến anh khỏi hẳn, huống chi là Vi Vi.