Viêm Bá Nghị đến quầy tiếp tân của khách sạn tìm lịch sử đăng kí của khách hàng trong khoảng
thời gian gần đây nhất xem một lần, phát hiện không hề có tin tức gì của Lăng Vi và Dịch Dịch cả. Anh không bỏ cuộc xem lại một lần tên người
đăng kí ở phòng tổng thống. Tối hôm trước, lúc nhóc con kia ngủ cùng
anh, anh phảng phất nghe được cậu nhóc ở phòng tổng thống của Sheraton.
Mộ Bạch cũng lật giở ra xem mấy lần, cuối cùng cũng lắc đầu: “Lão đại,
không có tin tức của cô Lăng, có lẽ chúng ta đã nghĩ nhiều rồi.”
“Không thể nào, cảm giác đó không sai đâu.” Viêm Bá Nghị thất vọng nhíu mày.
Nhìn nhóc hamster trong túi áo của Mộ Bạch, bất chợt cười lên.
Đột nhiên anh nghĩ ra chuyện gì đó, lập tức gọi điện cho Sở Phong, hỏi anh
ta chuyện hôm đó hỏi lịch sử đăng ký của Lăng Dịch Sâm thế nào.
Cúp điện thoại, Viêm Bá Nghị lấy một tấm thẻ phòng, cùng Mộ Bạch đi lên lầu.
“Từ Niệm Niệm, chẳng lẽ mẹ của Dịch Dịch là Từ Niệm Niệm?” Viêm Bá Nghị nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Mộ Bạch vừa nghe cái tên này, lập tức tiếp lời: “Từ Niệm Niệm? Người mẫu quốc tế nổi tiếng kia ư?”
“Không biết.”
“Có một cô người mẫu quốc tế rất nổi tiếng tên là Từ Niệm Niệm, đã từng
đóng quảng cáo cho chúng ta. Sau đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, bạn
trai ngoại tình, cô ta liền ra nước ngoài, gần đây lăn lộn ở Mỹ cũng
thuận buồm xuôi gió.”
“Sao cậu lại biết mấy thứ này?” Viêm Bá Nghị dừng bước chân lại, nhìn sang Mộ Bạch.
Mộ Bạch ngại ngùng ho nhẹ một cái: “Khụ, khụ khụ, trước kia em có gặp cô ấy.”
Viêm Bá Nghị như cười như không nhướn mày, thấy mặt Mộ Bạch đỏ ửng lên, anh
nhịn cười, vỗ vỗ bả vai của Mộ Bạch, bước ra thang máy.
Tìm được
phòng Từ Niệm Niệm đăng kí, anh vừa đi vào đã ngửi được một mùi hương
quen thuộc. Mở tất cả đèn lên, trong căn phòng không có một chút xíu hơi người.
Chết tiệt, Viêm Bá Nghị đấm vào vách tường.
Mười
phút trước, mười phút trước mới trả phòng. Anh có thể chắc chắn, Lăng Vi đã từng ở đây, mùi hương ngọt ngào này chính là cảm giác tồn tại của cô ấy.
Mộ Bạch nhìn dáng vẻ thất vọng, đau lòng của lão đại, có
chút không biết nên nói gì. Đột nhiên nghĩ đến chiếc xe vừa nãy lướt qua ngoài khách sạn…… anh ta có chút ảo não không thôi.
“Đêm nay ở
lại đây đi.” Anh nhặt tấm thẻ nhỏ trên thảm lên, khóe miệng khẽ nhếch
lên: “Có lẽ, một số chuyện, không thể gấp được.”
Đợi Lăng Vi dọn
dẹp nhà xong, trời đã gần sáng. Cô vốn muốn thuê một căn hộ, không ngờ
trợ lý làm việc nhanh như chớp điện kia, chưa được sự cho phép của cô đã mua mất rồi. Còn nói cho oai là vì tốt cho cô nữa, haiz, xem ra đã hiểu thấu tính tình của cô rồi, biết cô sẽ không giận nên mới tự tiện làm
chủ.
Nhưng mà cũng tốt, ít nhất cũng đã có một căn nhà thật sự
rồi. Sau này không cần phải lo sẽ bị ai đuổi đi nữa, địa bàn của cô, cô
làm chủ.
Nhìn con trai đang thở phì phò ngủ say trên giường, Lăng Vi đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Con trai luôn cảm thấy cô nấu ăn không ngon, đơn giản chính là vì mỗi lần cô nấu ăn đều sẽ có cà rốt mà
nó không thích ăn.
Làm xong bữa sáng, nhìn thời gian, Lăng Vi gọi Lăng Dịch Sâm dậy. Vốn định tự mình tắm rửa cho con trai, kết quả thằng nhóc thối kia không cho, đẩy cửa một cái khóa cô ở bên ngoài, nói mình
đã là người lớn rồi, không thể để mami phiền lòng vì chuyện này nữa.
Khóa cửa lại, Lăng Dịch Sâm lấy di động trong túi ra, sau khi chỉnh qua chế
độ im lặng thì bắt đầu nhắn tin. Cậu thông minh, những chữ không biết
thì thay thế bằng phiên âm. Tóm lại, nhất định phải thúc giục ông bác sĩ râu trắng kia, nhanh chóng xét nghiệm ADN, cậu muốn biết kết quả sớm
một chút. Nếu không, mami cứ mãi không để daddy tìm được bọn họ, nếu như như lại để mami trốn về Mỹ nữa, vậy thì càng không dễ nhận lại daddy
rồi.