Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 42: Chú ơi, chú có thể đưa phí chữa bệnh cho cháu trước không




“Liên hệ không được thì thôi, bệnh của tôi cũng đâu phải sẽ mất mạng, không sao đâu.” Viêm Bá Nghị cười thản nhiên, giơ tay vỗ vỗ bả vai của Mộ Bạch, cất bước về phòng tìm Lăng Dịch Sâm.

Mộ Bạch thở dài một hơi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể đi xuống phòng ăn dặn đầu bếp làm bữa sáng cho Lăng Dịch Sâm.

Lúc Lăng Vi dựa theo trí nhớ lái xe đến bang Xích Viêm thì đã sắp trưa rồi, hồi cô ở New York không thường lái xe, bằng lái xe ở thành phố Liêu cũng là do trợ lý mua giúp cô mấy tháng trước, vậy nên trình độ lái xe cũng chỉ thường thôi, nhưng mà lá gan của tay lái mới cũng không nhỏ đâu, cô cảm thấy số lần vượt đèn đỏ của mình, một tấm bằng lái căn bản không đủ để trừ điểm nữa là. Cũng may, hệ thống hướng dẫn của xe mới cũng không tệ, cô chậm trễ hết mấy mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lái đến chỗ này.

Đang muốn lấy di động ra gọi cho Lăng Dịch Sâm, thì thấy trên con đường trước mặt, có một chiếc xe đang chạy tới, hơi quen mắt, nghĩ thế, cô cảnh giác cúi đầu xuống. Sợ bị người của Viêm Bá Nghị phát hiện. Lúc chạy trốn khỏi bang Xích Viêm, thì cô biết có lẽ có một ngày cô sẽ trở lại nơi này, nào ngờ chỉ mới có một hai ngày thôi.

Đợi chiếc xe đi qua rồi, Lăng Vi nhìn lại biển số xe một cái, càng thêm khẳng định chiếc xe đó là của Viêm Bá Nghị. Nếu Viêm Bá Nghị đã đi ra ngoài rồi, thì cô sẽ bảo con trai lén đi ra là được, nhóc con Dịch Dịch lanh lợi như thế, hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu.

Lấy di động ra, nhanh chóng nhấn số, điện thoại vừa kết nối, giọng nói ngọt ngào của Lăng Dịch Sâm từ loa nghe truyền tới: “Vi Vi, nhớ con rồi hả? Chút xíu nữa thôi là chúng ta gặp nhau rồi.”

“Con đang ở đâu?”

“Trên đường về khách sạn đó, con nhặt được một ông chú về nè, chú ấy đã mời con ăn một bữa hoành tráng nha, người cũng rất tốt nữa, mẹ khám bệnh cho chú ấy được không?” Lăng Dịch Sâm ngồi ở ghế sau, ép di động vào tai, ngẩng đầu nhìn chú cao to ngồi trên ghế phụ lái, nhỏ giọng nói.

“Nhặt được ai hả? Mẹ sẽ không dễ dàng khám bệnh cho người ta, con có nhớ không? Một mình con về thôi, mà khoan về khách sạn trước đã, đến trung tâm thương mại chờ mẹ là được rồi.” Nghĩ đến chiếc xe vừa nãy có lẽ đang chở Lăng Dịch Sâm, Lăng Vi không thể kiềm chế đập vô lăng một cái, đáng chết, Viêm Bá Nghị sẽ không thật sự theo Dịch Dịch đến khách sạn tìm mình chứ.

Nghe ra mami đang bất mãn, giọng nói của Lăng Dịch Sâm càng nhỏ hơn, cậu năn nỉ nói: “Ây da, Vi Vi tốt bụng, giúp đỡ một chút đi mà, bệnh của chú ấy hình như kì lạ lắm, một người đàn ông đẹp trai như vậy mà chết sớm thì đáng tiếc lắm, chúng ra trị khỏi cho chú ấy, để chú ấy cưới mẹ có được không, con thấy chú ấy có vẻ nhiều tiền lắm nha.” Nhìn trộm Viêm Bá Nghị ở phía trước một cái, Lăng Dịch Sâm cúi đầu, che giấu đôi mắt dần phát sáng của cậu. Hết cách rồi, vừa nhắc đến tiền và gái đẹp, thì cậu vẫn luôn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Thằng nhóc ranh, mới bây lớn đã muốn làm ông mai rồi. Lăng Vi nổi giận muốn cúp điện thoại, cô định làm một vụ mất tích, để ai cũng không tìm được mình. Nhưng như thế quá không thực tế, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có cách nào hay, bình thường Dịch Dịch đều khá xa cách với người lạ, sao đến chỗ Viêm Bá Nghị, lại như kẹo cao su dính người thế cơ chứ.

“Như vậy đi, một mình con về khách sạn, bảo chú kia về nhà trước, mấy ngày nay nếu như có thời gian thì mẹ sẽ hẹn chú đó gặp mặt, chữa bệnh miễn phí cho chú ấy có được không?” Vì dỗ Lăng Dịch Sâm, Lăng Vi không thể không nói như thế.

Đầu bên kia điện thoại lập tức nói được, lúc này Lăng Vi cảm thấy mình bị thằng nhóc chết tiệt Lăng Dịch Sâm lừa mất rồi, cô xoay chìa khóa, khởi động xe, chậm rãi lái về phía khách sạn Sheraton.

Viêm Bá Nghị nãy giờ vẫn luôn yên lặng không nói gì, lúc nghe thấy Lăng Dịch Sâm nói cưới người phụ nữ trị khỏi bệnh cho mình, thì khóe miệng không nhịn được giật mạnh mấy cái, cuối cùng vẫn là thoải mái cười lên, suy nghĩ của con nít bây giờ tiến bộ quá, bắt đầu bận tâm đến chuyện của người lớn luôn rồi.

“Khụ, Dịch Dịch, chú muốn hỏi, rốt cuộc Vi Vi là ai thế?” Vừa nói đến tên Vi Vi, thì anh đã liên tưởng ngay đến Lăng Vi, vẫn luôn cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Lăng Dịch Sâm nhét di động vào túi, vươn tay moi bé hamster trong ba lô ra, mặt đầy ngây thơ nhìn Viêm Bá Nghị, không đáp mà hỏi: “Chú ơi, cháu thương lượng với chú chuyện này, nếu như hôm nào Vi Vi đến khám bệnh cho chú, chú có thể nào đưa phí chữa bệnh cho cháu trước được không?”

- -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- -

– cô Monica

Editor: miemei

Viêm Bá Nghị giơ tay búng lên trán của Lăng Dịch Sâm một cái, bờ môi mím chặt khẽ cong lên. Nhìn ánh mắt trẻ con đang phát sáng của Lăng Dịch Sâm, nói một tiếng: “Được.”

“Oh yeah. Chút nữa cháu viết số tài khoản của cháu cho chú nhé, chờ lát nữa chú cho người chuyển qua đi, cháu nhất định sẽ bảo Vi Vi khám bệnh cho chú.” Hai tay Lăng Dịch Sâm múa may loạn xạ, vô cùng phấn khởi nói.

“Ok” Viêm Bá Nghị làm một thế tay, xoay người nhìn cảnh sắc bên ngoài một cái, thì phát hiện đã đến bên dưới khách sạn Sheraton rồi.

Anh đi xuống trước để mở cửa cho Dịch Dịch, vốn muốn lên lầu gặp người tên Vi Vi kia, kết quả nhóc con Lăng Dịch Sâm này cũng thật nghe lời, không để anh đi lên cùng.

“Chú cao to, sau khi cháu xác định thời gian rồi sẽ gọi điện cho chú nha, chú đừng sốt ruột, tim không khỏe thì bớt nhìn người đẹp nha chú.” Lăng Dịch Sâm đeo ba lô, có chút không yên tâm quay đầu lại dặn dò Viêm Bá Nghị.

Viêm Bá Nghị nghiêng đầu nhìn Sở Dụ đứng chờ ở một bên đang che miệng cười trộm, anh gật đầu một cái, hừ một tiếng rồi vào trong xe.

“Đến công ty một chuyến đi, gần đây vẫn luôn có chút không yên lòng.” Viêm Bá Nghị xoa xoa huyệt thái dương, dựa vào lưng ghế của ghế lái.

Sở Dụ ngồi vào ghế phụ lái, mở cặp tài liệu ra, bắt đầu báo cáo hướng đi về các phương diện.

“Ông chủ, nghe nói cô Monica đã đến thành phố Liêu rồi, hạng mục đấu thầu trang sức lần này, ngài xem mời cô ấy về có khi nào càng tốt hơn không?”

Nghe đến cái tên này, tuy Viêm Bá Nghị thấy khá quen tai, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái.

Sở Dụ và Sở Phong là anh em sinh đôi, Sở Phong là cánh tay phải của Viêm Bá Nghị ở bang Xích Viêm, mà Sở Dụ thì là trợ lý đặc biệt của Viêm Bá Nghị ở tập đoàn.

“Chỉ là, không biết cô ấy có chấp nhận lời mời của chúng ta hay không, dù sao tiếng tăm của cô ấy ở New York cũng nổi như cồn.” Sở Dụ đưa phần giới thiệu Monica cho Viêm Bá Nghị.

Đại khái xem qua một chút, Viêm Bá Nghị trả lại tài liệu lại cho Sở Dụ: “Tất cả đều làm theo lời cậu nói đi.”

Sau khi đến công ty, Viêm Bá Nghị từ bãi đậu xe dưới tầng hầm trực tiếp đi vào thang máy chuyện dụng dành cho tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng trên cùng. Phạm vi kinh doanh của công ty anh khá rộng, tóm lại là có liên quan đến sự thời thượng. Ví dụ như thiết kế thời trang, thiết kế trang sức, quảng cáo tuyên truyền trang phục và châu báu, vân vân, sau màn trình diễn mỗi năm, luôn nhận được đơn đặt hàng từ khắp nơi cả trong và ngoài nước.

Đi vào phòng làm việc ngồi vào ghế, vẻ mặt Viêm Bá Nghị phức tạp nhìn Sở Dụ đang đứng một bên yên lặng không nói gì. Hồi lâu sau mới nói: “Đi thăm em trai của cậu đi, cậu ta trúng đạn rồi.”

Tình cảm của hai anh em này không được tốt, anh đứng ra làm người hòa giải rất nhiều lần cũng không thể giải quyết được. Một người phụ nữ, thế mà có thể khiến cho hai anh em trở mặt, đây cũng là nguyên do anh chống đối với phụ nữ. Nhưng bây giờ khác rồi, anh đã tìm được Lăng Vi, có lẽ…… còn có thể tìm được con của mình nữa.

“Mạng còn lớn thật đấy, không chết được là ổn rồi, cần gì em phải đi thăm chứ.” Giọng điệu tuy mỉa mai, nhưng Viêm Bá Nghị vẫn nhìn thấy nỗi lo âu trong mắt Sở Dụ.

Hai anh em này cũng vô đối thật.

“Tôi bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi, thay tôi mua chút trái cây qua đó, hôm nay tôi còn chưa đi thăm cậu ấy nữa.” Giọng điệu của Viêm Bá Nghị thêm mấy phần mạnh mẽ, anh thấy Sở Dụ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu rồi đi ra ngoài.

Ngồi bên bàn làm việc, Viêm Bá Nghị lấy một tấm ảnh có gương mặt cười tươi như hoa trong ngăn kéo ra, đây là tấm ảnh 5 năm trước anh tìm được từ trường đại học của Lăng Vi. Độ tuổi đẹp biết mấy, không biết trong quang cảnh lúc đó, cô đang cười với ai?

Lăng Dịch Sâm đưa mắt tiễn bóng lưng Viêm Bá Nghị đi xa, cậu đút tay vào trong túi lấy một cái túi nhỏ ra, trong đó đựng tóc của chú cao to, cậu có một ý nghĩ điên rồ, nếu không phải nhìn thấy một tấm ảnh cũ từ 5 năm trước trong phòng ngủ của chú cao to, cậu cũng không dám làm chuyện mạo hiểm thế này.

Lấy di động ra, vừa đi vừa nhấn gọi cho vị giáo sư ở thành phố C, điện thoại vừa kết nối, Lăng Dịch Sâm đã hỏi ngay: “Bà ơi, cháu là Dịch Dịch hoạt bát, đáng yêu, đẹp trai vô địch đây, cháu có chút chuyện muốn hỏi, xét nghiệm ADN cần gì ạ?”

Đầu bên kia điện thoại giải thích tỉ mỉ, sau khi Lăng Dịch Sâm hiểu rồi thì gật đầu: “Bà ơi, nếu như thành công, cháu sẽ đến thành phố C mua rất nhiều, rất nhiều kẹo cho bà ăn nha.”

“Cái gì? Bà không thích ăn kẹo hả? Vậy thì càng tốt, đến lúc đó cháu ăn giúp bà cho.”

Nói chứ Lăng Vi này, cô có biết con trai cưng của cô muốn làm gì không vậy?