Trong một tòa chung cư cũ ở đường số năm, thành phố Liêu.
“Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con gặp ai.” Giọng nói của Từ Văn Mậu lên cao dần, vừa vào nhà đã chạy vào phòng bếp.
Lý Mai đang xào rau, bà ta quay đầu lại nhìn thằng con đang hớn ha hớn hở, hỏi: “Sao thế? Gặp được ai mà vui dữ vậy?”
Từ Văn Mậu đi tới trước bàn cơm rồi ngồi xuống, cầm chén đũa lên rồi bắt đầu ăn. Vừa ăn như hổ đói, vừa nói: “Thấy Lăng Vi đó, buổi sáng con tìm mấy đứa anh em đi nhậu, thì thấy con nhỏ đó ở trong một cửa hàng 4S*, bây giờ quả thật là thay đổi toàn thân luôn.”
[*: Cửa hàng 4S là một loại hình kinh doanh nhượng quyền thương mại xe hơi với kiểu “bốn trong một” làm cốt lõi, bao gồm doanh số bán xe (Sale), bộ phận linh kiện (Sparepart), dịch vụ hậu mãi (Service), thông tin phản hồi (Survey).]
“Con nói cái gì?” Vừa nghe thấy tin tức của Lăng Vi, Lý Mai có tinh thần hẳn lên. Bà ta tắt lửa, rau cũng không đổ ra đĩa, trong tay vẫn còn cầm cái muôi xào đã bình bịch chạy đến ngồi xuống bàn cơm. Giật lại chén đũa trong tay của Từ Văn Mậu, đặt lên bàn, gấp gáp hỏi: “Con khoan ăn đã, nói rõ cho mẹ nghe xem nào.”
“Ôi dào, Lăng Vi ấy. Bây giờ ăn bận đẹp đẽ lắm, mặc quần áo cũng không còn vẻ quê mùa nữa, điệu bộ đó con xem chừng chắc là đi mua xe rồi, mẹ, có khi nào nó lập gia đình rồi không?” Nói xong, Từ Văn Mậu lại bưng chén đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn. Ngước mắt lên đảo quanh căn nhà một vòng, phát hiện Lăng Văn Thiên không ở đây, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hỏi: “Ông già đâu rồi?”
“Còn chưa về, bây giờ nó trông có vẻ có tiền lắm hả?” Điều Lý Mai quan tâm nhất vẫn là chuyện này.
5 năm trước, từ lần Lăng Vi bỏ chạy, sau khi Tống Thu Minh cho thuộc hạ dần bọn họ một trận tơi tả, hứa rằng nếu như tìm được Lăng Vi thì liên lạc lại với ông ta, ông ta vẫn sẽ cho bọn họ một số tiền trà nước.
Ngày thứ hai sau khi xảy ra sự kiện đó thì có người đăng ảnh của Lăng Vi trên báo, Lý Mai tưởng đâu có tiền trà nước rồi, vết thương trên người vừa khỏi thì đã vui mừng hớn hở đi lĩnh tiền, kết quả lại rước thêm một trận đòn dã man.
Nghĩ đến những vết thương này đều là vì con nhỏ Lăng Vi đê tiện kia, thì bà ta căm hận không thôi.
Nhìn gương mặt đầy sẹo của con trai mình, Lý Mai thở dài một hơi, suy tư một lúc, mới dặn dò: “Con à, ngày mai con đến cửa hàng xe hơi đó hỏi xem, Lăng Vi mua xe gì, rồi tìm cách lấy cách thức liên lạc.”
Từ Văn Mậu gật đầu, ăn cơm xong nói thấy trong người không khỏe, rồi đi lên phòng nằm ngủ. Lý Mai nhìn chân con mình bước đi khập khiễng, trong lòng khổ sở.
Đều do sự tham lam và ham muốn cá nhân quấy phá, tất cả đều do bọn họ tự gieo gió gặt bão mà thôi, nhưng mấy điều này, Lý Mai đều đổ hết lên đầu Lăng Vi.
Và hai đũa cơm, Lý Mai quyết định vẫn nên gọi điện cho lão già Tống Thu Minh kia. Bà ta thử lựa lời mà nói, xem lão già kia có còn giữ những lời nói trước kia không. Nếu như Lăng Vi thật sự về thành phố Liêu rồi, bà ta sẽ nghĩ cách tìm được Lăng Vi, lại lừa gạt trở về. Nếu lừa không được, thì cứ cướp về là xong. Bà ta không tin, con nhỏ đó có thể trốn khỏi lão già Tống Thu Minh trắng đen đều nuốt sạch ở thành phố Liêu này.
Cuộc gọi vừa kết nối, Lỹ Mai đã vội hỏi: “Alo, ông Tống hả? Tôi là Lý Mai, chuyện trước kia nói tìm được Lăng Vi có còn tính không ạ?”
Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì, mà Lý Mai nghe đến mức toàn thân run lên, cuối cùng mặt không còn giọt máu cúp điện thoại.
Nằm trong căn phòng trước kia của Lăng Vi, Từ Văn Mậu lại làm cái chuyện đáng khinh kia, nghĩ đến gương mặt càng thêm yêu kiều hơn so với 5 năm trước, bụng dưới của hắn ta lại cuồn cuộn luồng sóng nóng ẩm.
5 năm rồi, từ lúc thấy Lý Mai cho Lăng Vi uống thứ nước có vấn đề kia, qua một giây sau hắn đã hối hận. Nhưng sau khi trả giá bằng biết bao nỗi đau đớn, thứ để hắn chống đỡ mà sống qua ngày chỉ còn lại sự hận thù.
Điều kiện gia đình không tốt, hắn không dễ dàng gì cưới được vợ, sau khi bị người ta đánh đập hai lần ba lượt, bây giờ hắn đã trở thành một tên què, cưới vợ lại càng khó hơn. Mấy năm nay, để giải quyết nhu cầu sinh lý, hắn đã không ít lần đi theo đám bạn côn đồ làm mấy chuyện cưỡng hiếp học sinh nữ.