Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 30: Nhóc con tặng thuốc




Editor: miemei

Lăng Dịch Sâm trịnh trọng gật đầu, không biết vì sao, mặc dù cậu biết cái chú này là người bắt mami đi, nhưng trong lòng lại không thấy ghét chú ấy. Cậu đâu biết rằng, đây chính là vì quan hệ huyết thống, Tình thân ruột thịt, múa mủ tình thâm chính là đạo lý này.

Ngay lúc Lăng Dịch Sâm nghĩ nên làm thế nào để moi tin tức mami ở đâu từ chú này, thì chiếc di động nhỏ trong túi của cậu vang lên.

“Chú cao to, chú cầm bánh kem giúp cháu với.” Lăng Dịch Sâm đặt bánh kem lên tay Viêm Bá Nghị, lê cặp chân nhỏ chạy đến một góc nhận điện thoại của mami.

“Dịch Dịch, con chạy đi đâu rồi hả, mami về đây tìm không thấy con.” Lăng Vi đứng trong phòng tổng thống, tìm Lăng Dịch Sâm khắp phòng, không thấy bóng dáng đâu cả, mới gọi điện qua. Khi vừa về đến khách sạn Sheraton, trông thấy bên ngoài bị cảnh sát giăng dây cách ly, trên lầu thì đang thi công sửa chữa, cô liền lo lắng không thôi.

Lăng Dịch Sâm dựa vào tường hành lang, sau khi biết được mami đã về rồi thì trong lòng cũng rất vui mừng, giọng nói cao hơn lúc vừa nhận điện thoại rất nhiều, nghĩ tới cái chú nghiêm túc thận trọng kia đang ngồi trên ghế giữ miếng bánh kem yêu thích của cậu, Lăng Dịch Sâm nói với mami ở đầu bên kia với giọng điệu thương lượng: “Mami, ở chỗ con đang có một chút chuyện, sẽ về trễ một chút, mẹ đừng lo lắng quá nha.”

“Về ngay bây giờ, nhanh, và lập tức, Lăng Dịch Sâm, con phải nghe lời của mẹ.” Giọng nói dữ dằn của Lăng Vi ở đầu dây bên kia truyền tới, khiến cho cơ thể nhỏ bé của Lăng Dịch Sâm sợ đến mức không khỏi đứng thẳng người lên. Bình thường mami đều mang dáng vẻ của một chị gái đáng yêu, lúc dữ dằn lên thì rất là đáng sợ.

Cúp điện thoại của mami rồi, Lăng Dịch Sâm lê đôi chân nhỏ của mình tung tăng đi về phía hành lang bên kia, Viêm Bá Nghị vẫn giữ nguyên tư thế lúc cậu rời khỏi, thấy cậu đi qua, trưng ra một nụ cười ấm áp.

“Khụ khụ……” Lăng Dịch Sâm giả vờ như một ông cụ non vậy, ho khan ra tiếng. Dùng sức, nhảy lên trên ghế ngồi, sau đó nhận lại miếng bánh, lại ăn tiếp.

Viêm Bá Nghị cảm thấy mình thực sự là nhìn không nổi cái mặt dính đầy bơ của cậu nhóc nữa, anh lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau sạch cho Lăng Dịch Sâm.

Dịch Dịch được phục vụ, miễn bàn hưởng thụ biết bao nhiêu. Cậu ăn từng ngụm từng ngụm bánh lớn, trong lòng vui vẻ không thôi, ném hết mấy lời mami dặn dò ra sau đầu rồi.

Ăn xong bánh kem, cửa phòng cấp cứu vẫn đóng thật chặt, Lăng Dịch Sâm cong cái mông nhỏ lên, lục lọi trong cái ba lô bách bảo của cậu một hồi, ôm mấy cái bình sứ đặt vào trong một cái túi, đưa cho Viêm Bá Nghị. “À, chú này, cháu phải về nhà rồi, chú đừng lo lắng quá nhé, cháu có mấy lọ thuốc nè, có thể cho chú khờ khạo dùng, cầm đi không cần cám ơn đâu, bái bai.”

Viêm Bá Nghị đón lấy túi đồ Lăng Dịch Sâm đưa, muốn nói gì đó, ví như hỏi xem nhóc ở phòng nào, người nhà là ai, nhưng cậu nhóc vừa nhảy xuống ghế thì đầu cũng không thèm quay lại đã chạy mất tiêu rồi.

Làm việc tốt không để lại tên à? Viêm Bá Nghị giở những thứ bên trong túi ra xem, nghĩ đến những chuyện xảy ra sau khi gặp cậu nhóc, anh mới nhớ ra, quên hỏi sao cậu nhóc lại không sợ cảnh tượng đấu súng rồi.

Thật đúng là một đứa nhóc kì lạ……

Đang suy nghĩ, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Mộ Bạch vỗi vã đi ra, đi đến trước mặt Viêm Bá Nghị, không đợi anh hỏi đã nói: “Vết thương ở bụng, máu chảy ra hơi nhiều, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi, còn lại đều không sao cả.”

Nghe Mộ Bạch nói thế, thần kinh căng thẳng của Viêm Bá Nghị đều thả lỏng ra hết. Nhìn Sở Phong được đẩy ra, anh cũng đi theo vào phòng bệnh.