Editor:miemei
Mắt thấy người của bang Xích Viêm bị người mình dẫn đến bắt được, Carrera mặt đầy vẻ đắc ý: “Chết đến nơi còn mạnh miệng, tao……”
Lúc này, không biết từ khi nào nửa cánh cửa đã bị mở ra, một bé trai dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Thật là rề rà quá đi, cái ông người nước ngoài này, y như đàn bà ấy, phiền chết đi được.”
Viêm Bá Nghị ngước mắt nhìn sang, vừa nhìn thấy là cậu bé lúc nãy gặp ở sảnh khách sạn, sửng sốt, sau đó lên tiếng khuyên răn: “Anh bạn nhỏ, cháu mau chóng rời khỏi chỗ này đi.” Không biết tại sao, nhìn thấy nhóc con này liền cảm thấy rất thân thiết, không muốn nó có chuyện gì.
“Ở đâu nhảy ra thằng quỷ nhỏ này thế, gan cũng không nhỏ, hôm nay liền moi gan của mày ra, nhấm rượu ăn.” Carrera đã giết đến đỏ cả mắt rồi, cúi đầu nhìn đứa nhóc, trong lòng không có một chút lòng thương nào.
Lăng Dịch Sâm vốn là tò mò, từ lầu trên tìm xuống, nghe thấy trong phòng có tiếng đấu súng liền đứng ngoài cửa nghe lén, nào biết mấy tên xấu xa bắt mami sắp bị xử lí đâu. Xử lí bọn họ không phải nên là chính mình ra tay sao? Hơn nữa, cái tên người Ý này thật là có chút om sòm, thật sự chịu không nổi mà.
“Nhóc cưng à, cưng nói xem cái tên lông đỏ mắt to này đáng ghét biết mấy, ảnh hưởng con mắt của anh đó, quấy rầy tâm trạng của anh nữa…… chậc chậc, nhóc cưng à, cưng có muốn giúp anh không?”
Viêm Bá Nghị vốn lúc nào cũng chú ý Sở Phong đang che vết thương nằm trên mặt đất, chỉ là trong khoảnh khắc ngước mắt lên nhìn thấy nhóc con Lăng Dịch Sâm đang nói chuyện với một con hamster lớn cỡ một bàn tay, nhịn không được khóe miệng giật giật. Anh vừa muốn thu lưới, kết quả cậu nhóc này lại xông vào, lá gan thực sự không nhỏ đâu.
“Đi đi, giữ hơi lại, cậu chủ của cưng đây, còn phải xử lí cái tên kiêu căng này.” Nói xong, Lăng Dịch Sâm ném bé hamster về phía Carrera.
Lúc Carrera nhìn thấy con hamster quăng tới bên chân mình, giơ súng lên liền muốn bắn chết nó. Chỉ trong nháy mắt, không biết con hamster đã bò lên bắp chân của hắn từ khi nào, sau từng cơn tê dại, trong lúc hắn không kịp nhìn con hamster cắn mình như thế nào, thì hai mắt đã nhắm lại ngất xỉu rồi.
Lúc này Lăng Dịch Sâm mới hài lòng ôm lấy bé hamster, lúc cậu đến đây đã thoa thuốc tê lên miệng và răng của bé hamster rồi, chậc chậc, nghĩ lại liền thấy mình thông minh quá đi.
Mọi người của bang Xích Viêm trong phòng nhìn cậu nhóc đột nhiên xông vào, đảo khách làm chủ, trong lòng vừa yêu thích lại có chút lo lắng.
Người Carrera mang đến đều đi lên hai bước, giơ súng vây lấy hamster bắn tới. Nhưng đã muộn rồi, trong lúc mọi người sửng sốt Lăng Dịch Sâm đã mang theo chú hamster tên là “nhóc cưng” rời đi rồi.
“Nhanh, khống chế đám người này, mang về tổng bộ trước.” Viêm Bá Nghị lên tiếng dặn dò, thế cờ đã nghiêng về một bên, Carrera thế nào cũng không ngờ, bố cục hắn cho rằng tinh vi sớm đã bị người của bang Xích Viêm biết được, mà một bước chân của Lăng Dịch Sâm, lại khiến hắn sống cũng sống không được, chết cũng chết không xong.
Bên này sau khi thế cục đã ổn định, Viêm Bá Nghị không quan tâm chuyện khác, tự mình khiêng Sở Phong lên chạy ra ngoài, anh em tốt của anh hôm nay lại đỡ cho anh một đạn, tuy anh đã mặc áo chống đạn không lo, nhưng phần tình nghĩa đó, anh chỉ có thể nhớ mãi trong lòng.
“Sở Phong, cậu chịu đựng chút, anh đã dặn dò, bảo Mộ Bạch nhanh chóng đến bệnh viện rồi, bây giờ chúng ta liền qua đó, cậu đừng ngủ, không sao đâu.” Viêm Bá Nghị che bụng của Sở Phong lại, giọng nói run lên.
Bởi vì đau và mất máu quá nhiều nên mặt Sở Phong trắng bệch, gật đầu. Anh ta thật sự hết hơi rồi, một chút sức cũng không có.
Viêm Bá Nghị vừa mang Sở Phong đi vào thang máy, vừa cúi đầu liền phát hiện nhóc con kia không biết từ khi nào đã chạy vào. Mặt mày lo lắng nhìn Sở Phong đang chảy máu không ngừng.