CHƯƠNG 54 PN5: CHỜ ĐỢI
“Tốt lắm tốt lắm.” Gần chỗ truyền đến tiếng kêu một người khác, người đếm lấy xuống miếng khăn bịt mắt, trát trát nhãn tình, sau đó bắt đầu tìm từ một tảng đá cách bé gần nhất, bé hướng đông hướng tây tìm tìm, chỉ chốc lát sau, bé tìm được người muốn tìm ở trong động một núi giả.
“Phụ thân!” Uý Bảo Nhi cười vui một tiếng, bắt lấy người đang bụm mặt, đưa lưng về phía mình.
Người bị nắm thả xuống tay, xoay người, cười đến vui vẻ: “Cục cưng, cục cưng.” Mặc kệ là người đi tìm hay là người bị tìm, đều phá lệ cao hứng.
“Phụ thân, cấp.” Đem bố khăn đưa cho phụ thân, Uý Bảo Nhi chạy đến bên ngoài, Lưu Thiên Tứ cũng chạy theo ra. Tiếp theo, một gã thái giám tiến lên, thuần thục đem miếng khăn bịt mắt Lưu Thiên Tứ lại. Bất quá Lưu Thiên Tứ vẫn rất lo lắng, sau khi thái giám rời đi, hắn còn dùng tay đem khăn siết chặt hơn một chút, sợ chính mình nhìn thấy.
“Một, hai, ba, bốn……” Lưu Thiên Tứ bắt đầu đếm đếm, Uý Bảo Nhi tươi cười vừa thu lại, rất nhanh tìm kiếm chỗ thích hợp ẩn thân. Năm tuổi nên thân mình bé nho nhỏ, dễ giấu lắm, khi phụ thân mới vừa đếm tới mười, bé đã tìm được nơi rồi.
“Phụ thân, tốt lắm.” Sau khi giấu hảo, Uý Bảo Nhi hô to một tiếng, sau đó nín thở, chờ phụ thân tìm được bé. Uý Bảo Nhi thích nhất cùng phụ thân ngoạn giấu giấu, bởi vì mỗi lần như vậy phụ thân sẽ bồi bé ngoạn thật lâu, ở trong lòng Uý Bảo Nhi, phụ thân là bạn chơi đùa tốt nhất của bé.
Tuy rằng cục cưng đã trốn được đâu đó, nhưng Lưu Thiên Tứ vẫn đếm tới hai mươi mới tháo khăn xuống, sau khi nhu dụi mắt thích ứng với ánh sáng, hắn cười ha hả bắt đầu tìm cục cưng. Thế nhưng lúc này, Lưu Thiên Tứ tìm nửa ngày tìm khắp cũng không thấy cục cưng, hắn cũng không gấp, mà là kêu: “Cục cưng.”
“Phụ thân.” Uý Bảo Nhi không hiện thân, đáp lại tiếng kêu của phụ thân. Lưu Thiên Tứ nghe được nơi phát ra thanh âm, chạy đến phía sau bụi hoa, phát hiện Uý Bảo Nhi quỳ rạp trên mặt đất.
“Cục cưng!” Bổ nhào vào trên người cục cưng, Lưu Thiên Tứ cười đến ánh mắt đều mị lên, “Ha hả a, cục cưng.”
“Phụ thân.” Ôm phụ thân mềm mềm thơm thơm, Uý Bảo Nhi tuyệt không buồn vì bị tìm thấy, trên mặt bình thường không hay cười giờ lại tràn đầy vui vẻ. Khoé miệng có hai má lúm đồng tiền giống với phụ thân, ánh mắt cũng thành nguyệt loan.
“Dụ Đầu, Bảo Nhi.” UÝ Thiên vừa xuất hiện, liền nhìn thấy hai người y yêu nhất đang ôm nhau, cười đến thoải mái, lập tức, đáy lòng y liền nảy lên một cỗ hạnh phúc.
“Thiên Thiên!” Lưu Thiên Tứ bao nhiêu năm cứ như một ngày hô lớn một tiếng, đứng lên chạy vội đến trong lòng Uý Thiên, ” Thiên Thiên, cục cưng, Dụ Đầu, giấu giấu.” Lập tức đem chuyện vừa làm nói cho Thiên Thiên biết.
“Cha.” Theo sau, Uý Bảo Nhi cũng cười bổ nhào vào trong ngực cha, khi cha đem bé ôm lấy, bé ôm lấy cổ cha nói, ” Bảo Nhi đang cùng phụ thân ngoạn giấu giấu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục bắt đầu mũm mĩm, làm cho người ta muốn cắn một ngụm.
Uý Thiên một tay ôm thắt lưng Lưu Thiên Tứ, một tay ôm Uý Bảo Nhi, biểu tình trên mặt cực kỳ nhu hoà.
“Mệt mỏi đi. Nghỉ một lát rồi hãy chơi tiếp.” Lời này là nói với cả hai người, đối Uý Thiên mà nói, y có hai bảo bối.
“Ân.” Uý Bảo Nhi nhu thuận điểm đầu. Lưu Thiên Tứ cũng ở trên người Uý Thiên cọ cọ, xem như đáp ứng.
“Uý Thiên.” Lại một người đi vào núi giả viên, hắn gọi Uý Thiên một tiếng, ánh mắt cũng nhìn về phía người trong lòng y.
“Hoàng đế ca ca!” Nhìn thấy người tới, Uý Bảo Nhi nhanh chóng từ trong lòng cha hoạt hạ, đánh về phía người tới, vẻ mặt kích động kia tựa như khi bé nhìn thấy phụ thân cùng cha.
” Bảo Nhi.” Đem tiểu tử kia ôm lấy, Lưu Thao nhíu mi, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Uý Bảo Nhi, “Vừa rồi ngoạn cái gì?” Tại sao lại đầy mồ hôi thế này?
” Bảo Nhi cùng phụ thân ngoạn giấu giấu, phụ thân thật là lợi hại, mỗi lần đều có thể tìm được Bảo Nhi.” Uý Bảo Nhi ỷ lại ôm Lưu Thao, trên mặt tươi cười càng sâu, nói xong bé ha hả cười vài tiếng, ” Bảo Nhi cũng rất lợi hại, mỗi lần đều có thể tìm được phụ thân.”
“Thao nhi, cục cưng ngoan.” Lưu Thiên Tứ không hiểu cái gì lợi hại hay không lợi hại, hắn tự hào khích lệ đứa con chính mình, mỗi lần đều có thể tìm được hắn.
“Tiểu hoàng thúc, trong cung mới vừa nhập về một số dưa hấu, ta cho người đem qua tặng cho ngươi rồi.” Cầm tay Uý Bảo Nhi, Lưu Thao đối Lưu Thiên Tứ nói.
Nghe có dưa hấu, Lưu Thiên Tứ bật người lôi kéo Uý Thiên bỏ chạy: “Dưa, dưa.” Ngoại trừ quýt ra, hắn thích ăn nhất chính là dưa hấu. Rất nhanh, hai người tiêu thất, Lưu Thiên Tứ thậm chí cũng chưa hỏi đứa con có muốn ăn hay không. Bất quá Uý Bảo Nhi đối với việc bị phụ thân “xem nhẹ” không có cảm giác gì, Lưu Thao từ lâu vô cảm, có thể nói, bất luận kẻ nào đối tình cảnh như vậy đều thấy nhưng không thể trách. Huống chi, mục đích tối trọng yếu Lưu Thao tới nơi này không phải nói chuyện dưa hấu, mà là tới đón tiểu tử trong ngực hắn kia.
” Bảo Nhi, có muốn ăn dưa hấu hay không?” Ôm Uý Bảo Nhi chậm rãi rời khỏi núi giả viên, Lưu Thao hỏi. Trên mặt âm lãnh đã tiêu tán hơn phân nửa khi hắn nhìn thấy Uý Bảo Nhi, mà còn một phần kia, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến người trong ngực đối hắn ỷ lại.
Uý Bảo Nhi lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục giống như trước nay không có biểu tình, ra vẻ có chút mệt mỏi ghé vào trên vai Lưu Thao, nói: “Thối, tẩy hương.” Khẩu khí nói chuyện, mang theo vài điểm hương vị của Lưu Thiên Tứ.
“Hảo.” Sớm đoán được Uý Bảo Nhi sẽ muốn tắm rửa, Lưu Thao đi thẳng đến tẩm cung của hắn. Sau khi Uý Bảo Nhi được sinh ra, mọi người rất lo lắng bé sẽ giống như phụ thân, tâm trí không được đầy đủ. Nhưng năm năm qua, biểu hiện của Uý Bảo Nhi làm cho mọi người không hề lo lắng, tuy rằng không thông minh lanh lợi giống những người khác, nhưng lại không giống Lưu Thiên Tứ vĩnh viễn đều là trĩ nhân. Đối với mọi người mà nói, Uý Bảo Nhi như vậy đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ, làm cho bọn họ vô cùng kinh hỉ.
Trong tiểu mộc dũng, Uý Bảo Nhi đang nghịch nước, Lưu Thao không giao cho người khác, tự mình giúp Uý Bảo Nhi lau mình, từ khi bé có thể đi, chuyện tắm rửa, Lưu Thao không để cho người khác nhún tay vào. Có thể nói, Lưu Thao so với hai vị thân sinh phụ thân càng giống phụ thân hơn, cho nên Uý Bảo Nhi cùng Lưu Thao cũng tối thân.
Lau rửa thân thể nho nhỏ của Uý Bảo Nhi, Lưu Thao nhớ tới trước đây, hắn đã từng giúp tiểu hoàng thúc lau như vậy. Sau đó, Uý Thiên xuất hiện, đem tiểu hoàng thúc rời khỏi hắn, sau này…… Sắc mặt Lưu Thao thay đổi.
Cùng Lưu Thiên Tứ giống nhau đều có mẫn tuệ-sâu sắc nên Uý Bảo Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh lộ ra tươi cười, cũng không quản có thể làm ướt quần áo ca ca hay không, bé ôm lấy cổ ca ca: “Hoàng đế ca ca.” Thanh âm mềm mại này, ngay tức khắc hoà tan băng hàn trên người Lưu Thao.
” Bảo Nhi, ” đem thân mình nho nhỏ ôm lấy, Lưu Thao xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn kia, “Ngươi có rời đi hoàng đế ca ca hay không?” Hắn không thích Bảo Nhi kêu hắn là hoàng đế ca ca, hắn thích Bảo Nhi giống như trước gọi hắn “ca ca”, cũng không biết vì sao, năm trước hắn đăng cơ, Bảo Nhi liền sửa lại, như thế nào cũng không chịu biến trở về. Đây là biểu thị, sau này, Bảo Nhi cũng sẽ vì người khác rời khỏi hắn.
“Không.” Uý Bảo Nhi kiên định lên tiếng, sau đó mạnh mẽ lắc đầu vài cái, ghé vào tai Lưu Thao nói, ” Bảo Nhi phải vĩnh viễn cùng hoàng đế ca ca một chỗ. Hoàng đế ca ca cũng phải vĩnh viễn cùng Bảo Nhi một chỗ.” Thân mình nho nhỏ, mềm mại, không công mập mạp, Lưu Thao một tay có thể đem bé dễ dàng nâng lên. Mà thần sắc hắn cũng kiên quyết như vậy, trịnh trọng như vậy.
Siết chặt cánh tay, Lưu Thao cảm thụ thân hình nho nhỏ trong ngực, Bảo Nhi của hắn.” Bảo Nhi, ngươi phải nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói.” Hắn nguyện ý đem tiểu hoàng thúc giao cho Uý Thiên, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đem Bảo Nhi giao cho bất luận kẻ nào, chẳng sợ…… Hắn sẽ huỷ cả hai người.
Uý Bảo Nhi cũng siết chặt cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lại khôi phục bình thản, lui vào trong khuỷu tay Lưu Thao, hắn nhỏ giọng mở miệng: “Hoàng đế ca ca…… Bảo Nhi muốn đi ngủ cánh rừng.”
Lưu Thao đứng lên, lấy qua khăn bông lớn bao lấy Uý Bảo Nhi: “Hảo.”
…………………………………………………………………………………………
Nằm ở trong vòm ngực ấm áp, Uý Bảo Nhi nhắm mắt lại hơi hơi rung động. Người ôm hắn trở mình, làm cho Uý Bảo Nhi có thể ghé vào trên người y.
” Bảo Nhi, không buồn ngủ?” Mở hai mắt, ánh mắt Lưu Thao trong trẻo nhìn người trong ngực y, người này đã muốn mười ba tuổi, vẫn giống như trước đây thích lui ở trong vòm ngực y, thích y dẫn hắn đi ngủ cánh rừng.
Uý Bảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, lại chưa mở mắt, chính là lẩm bẩm nói: “Hoàng đế ca ca, ngươi nói phụ thân cùng cha có phải đã ở nơi này hay không?” Hôm nay hắn cùng phụ thân đều đi ra ngủ cánh rừng, phụ thân hẳn là ở gần đây đi.
“Không biết, Bảo Nhi muốn tìm bọn họ?” Lưu Thao mang chút thích ý hỏi. Nguyên bản hôm nay tâm tình y thật không tốt, kết quả Bảo Nhi muốn ngủ cánh rừng, bọn họ liền ra cung. Lưu Thao trong lòng rõ ràng, ngủ cánh rừng là thứ yếu, mỗi khi y tâm tình không tốt, Uý Bảo Nhi sẽ yêu cầu ngủ cánh rừng. Đây là phương thức mà hắn muốn làm cho y thoải mái.
Vẫn là lắc đầu, Uý Bảo Nhi mở to mắt, khởi động thân trên, nhìn xuống người dưới thân. Khuôn mặt kia so với chính mình xinh đẹp thập bội, lại càng nhiều uy nghi cùng cường thế, mà trên người y hàn ý cũng càng ngày càng đậm, nhất là thời điểm hắn không ở bên cạnh y.
Nâng lên khuôn mặt búp bê hơn mười năm cũng không biến, Lưu Thao cũng không làm sao vui vẻ được, vì sao người này không giống phụ thân hắn, béo một ít, thịt một ít, tuy nói không tính gầy, nhưng lại không đủ.
“Hoàng đế ca ca, Bảo Nhi đã rất cố gắng ăn cơm.” Cùng thông minh sắc sảo giống như Lưu Thao, Uý Bảo Nhi nhìn thấy thần sắc y liền biết y suy nghĩ cái gì. Một lần nữa nằm úp sấp trở về, Uý Bảo Nhi đem trái tim chưa xác định tốt che giấu, nắm chặt cái tay vẫn đặt ở trên mặt hắn.
” Bảo Nhi, ngươi sẽ rời đi hoàng đế ca ca sao?” Lưu Thao hỏi, vấn đề này từ khi Uý Bảo Nhi lớn lên, số lần y hỏi càng ngày càng nhiều. Đến giờ y vẫn chưa nạp phi, sẽ lo lắng liên can thần tử. Gần đây, chuyện các đại thần thường nói nhiều nhất chính là hôn sự của y, điều này làm cho y phiền lòng không thôi.
“Không.” Như trước là câu trả lời này, Uý Bảo Nhi ngáp một cái, tỏ vẻ chính mình mệt mỏi. Bất quá hắn không có rời khỏi trên người Lưu Thao, mà là đem thảm khoát lên trên lưng, che lấy hai người, “Hoàng đế ca ca, nếu Bảo Nhi trở nên thật gầy thật gầy, ngươi có phải không cần Bảo Nhi hay không?”
Trong mắt Lưu Thao hiện lên kinh ngạc, Bảo Nhi chưa bao giờ hỏi qua y loại vấn đề này.
” Bảo Nhi không thể gầy.” Rõ ràng cảm nhận được thân thể người trong ngực buộc chặt, mi Lưu Thao không tự giác túc lên.
“Vì sao?” Giống như có chút lạnh, Uý Bảo Nhi đem thảm khoả nhanh chút.
Uý Bảo Nhi hiểu Lưu Thao, nhưng đôi khi Lưu Thao không quá hiểu hắn, Bảo Nhi có tâm sự, này không phải y thường gặp.
” Bảo Nhi, nói cho ta biết, ngươi suy nghĩ cái gì?” Trong thanh âm Lưu Thao dẫn theo cường ngạnh.
Uý Bảo Nhi không hé răng, tầm mắt dừng ở đống lửa bên cạnh. Tay đặt trên lưng càng ngày càng siết chặt, hắn biết người dưới thân đang muốn tức giận, tuy rằng cho tới bây giờ y không đối hắn chân chính tức giận qua.
” Bảo Nhi.” Đem đầu Uý Bảo Nhi mạnh mẽ nâng lên, làm cho hắn nhìn chính mình, ánh mắt Lưu Thao bịt kín hàn khí, nhưng tay y vẫn phi thường nhẹ nhàng vuốt ve cằm Uý Bảo Nhi, làm cho hắn nói cho chính mình biết hắn làm sao vậy.
“Hoàng đế ca ca.” Trên mặt bình tĩnh của Uý Bảo Nhi lộ ra một chút đạm mạc của Uý Thiên, tuy rằng đây là biểu tình hắn từng có, nhưng khi bên Lưu Thao hắn cũng rất ít như vậy. Đôi mày Lưu Thao nhíu thành một đoàn, ý niệm trong đầu làm cho đáy lòng y xuất hiện thần sắc điên cuồng. Ngay sau đó, một bàn tay xoa xoa mi tâm của y.
“Hoàng đế ca ca…… Bảo Nhi có lẽ vĩnh viễn không thể giống như phụ thân, cho dù Bảo Nhi mỗi ngày đều ăn năm bữa, Bảo Nhi cũng không béo. Hoàng đế ca ca sẽ bởi vì vậy mà không cần Bảo Nhi sao?” Nghi vấn này ở trong lòng hắn ẩn giấu rất nhiều năm, bắt đầu từ khi hắn không cẩn thận biết được hoàng đế ca ca trước đây bảo vệ phụ thân như thế nào. Hắn thật nghi hoặc, hoàng đế ca ca là bởi vì phụ thân mà sủng ái hắn, hay là bởi vì hắn là Bảo Nhi, là Bảo Nhi của y? Hắn sẽ không rời đi hoàng đế ca ca, nhưng mà hoàng đế ca ca có rời đi hắn không?
Lưu Thao sửng sốt, y không nghĩ tới, Bảo Nhi lại hỏi như vậy, không nghĩ tới trong lòng Bảo Nhi cất giấu chính là điều này. Trong đôi con ngươi không có khổ sở cùng không cam lòng, có chỉ là nghi vấn cùng không xác định, không xác định y có thể bởi vì hắn không thể béo mà không cần hắn hay không.
Kéo ra đai lưng trên người, khuôn ngực không tính là rắn chắc lộ ra, trên người có chút thịt, lại còn không đến nỗi là béo, y hi có thể thấy được xương sườn. Thân nhập y nội, sờ sờ thân mình không biết đã sờ soạng qua bao nhiêu lần, Lưu Thao đem người trên thân ép vào trong ngực, hôn lên hai mắt hắn. Người trong vòm ngực im lặng mặc cho y thân, mặc cho y vuốt ve, cho dù trong lòng có nghi hoặc, hắn vẫn như trước toàn tâm ỷ lại.
” Bảo Nhi, phụ thân của ngươi vĩnh viễn đều là tiểu hoàng thúc của ta. Ta có thể đem hắn giao cho cha ngươi, nhưng không thể đem ngươi giao cho bất luận kẻ nào, ngươi hiểu không?”
Người trong ngực phát ra khinh suyễn, hơi hơi gật gật đầu.
” Bảo Nhi, béo một chút ngươi mới không sinh bệnh.” Y chưa bao giờ đem hắn trở thành thế thân cho người nọ. Ở trong lòng y, người nọ là duy nhất, là ai cho hắn cảm giác sai lầm như vậy?
“Hoàng đế ca ca…… Không cần mang người khác tới ngủ cánh rừng.” Giải quyết đáy lòng nghi hoặc, Uý Bảo Nhi cười làm cho người ta đẹp mắt.
Hôn lên khoé miệng mang cười kia, Lưu Thao lấy tay từ trên người Uý Bảo Nhi rút ra, còn có hai năm…… Chỉ hai năm nữa thôi người này liền thật sự trưởng thành.
…………………………………………………………………………………………
Ghé vào cửa sổ bên cạnh tửu lâu, Uý Bảo Nhi một mực nhìn một người, một người nam nhân. Nam nhân kia đặt một cái bàn tại phố đối diện, trên bàn bày mấy bức tranh chữ. Khí chất của người nọ cùng những người nơi ngã tư đường rõ ràng không hợp, nồng hậu phong độ của người trí thức làm cho hắn cùng nơi này cũng không hợp nhau. Nam tử đang đọc sách, có người đến mua tranh chữ, trên mặt hắn sẽ xuất hiện nụ cười thản nhiên, nếu không ai đến mua, hắn lại im lặng đọc sách. Ngẫu nhiên, hắn dừng lại lắc lắc chiếc nôi bên cạnh, trong nôi là một đứa trẻ mới sinh đang ngủ say.
“Chủ tử…… Ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Đậu Tử Đỏ thiếu kiên nhẫn, nhỏ giọng hỏi. Chủ tử sẽ không coi trọng người nọ đó chứ, nghĩ có thể như vậy, Đậu Tử Đỏ run rẩy.
“Người.” Uý Bảo Nhi tư thế chưa biến trả lời, như cũ nhìn chằm chằm vào nam nhân kia. Mà câu trả lời của hắn làm Đậu Tử Đỏ càng thêm khiếp sợ.
“Người……” Đậu Tử Đỏ lung lay hai cái, đi đến trước mặt chủ tử, “Chủ tử, ngươi…… Ngươi nhìn người kia làm cái gì?” Gã vốn muốn hỏi: chủ tử, ngươi không phải coi trọng người nọ đó chứ. Nhưng gã sợ nói ra, đầu gã sẽ không còn, không phải bị chủ tử, mà là bị Hoàng Thượng chặt……
” Đậu Tử Đỏ.”
“Có nô tài.”
Uý Bảo Nhi không trả lời, mà là quay đầu nhìn qua: “Ta đi xuống một chuyến, ngươi đừng đi theo.”
“Chủ tử!”
Không để ý tới Đậu Tử Đỏ bị kinh hách quá độ, cũng không cho những người khác đi cùng, Uý Bảo Nhi dưới sự bảo vệ của ám ảnh ở trong tối ra khỏi tửu lâu, đi hướng nam tử bán tranh chữ kia.
Đậu Tử Đỏ ở phía trên nhìn thấy, thấy chủ tử cùng nam tử kia nói nói mấy câu, liền cùng nam tử kia ôm đứa nhỏ ly khai. Gã lúc này xụi lơ ở trên mặt đất, cái này xong rồi.
Ngoài vườn mộc mạc đơn giản bị mấy trăm Ngự lâm quân bao vây. Xe ngựa màu vàng đứng ở cửa sân, trên xe bước xuống một người, sắc mặt y âm trầm, ngầm có một chút tinh phong huyết vũ. Tất cả dân chúng chung quanh đều trốn ở góc phòng, bọn họ biết vị mặc long bào kia là ai, mà y đã đến làm cho tất cả mọi người trong lòng run sợ, cũng phá lệ đồng tình với cái người sắp gặp tai ương kia.
“Hoàng Thượng, theo ám vệ hồi báo, Bảo Vương gia lúc này ngay tại bên trong.” Trấn giữ kinh thành hướng Lưu Thao bẩm báo.
Đôi con ngươi băng hàn của Lưu Thao nhiễm thượng thị huyết quang mang, y đi đến trước cửa viện, nâng chân lên.
“Chi lạp”, cửa được người bên trong mở ra. Hai người đi ra, một người bị trận địa trước mắt doạ ngây người, tên còn lại nhìn thấy người tới, kinh hỉ reo lên: “Hoàng đế ca ca!” Không chút sợ hãi đã chọc cho đối phương phải đích thân tới nơi này tìm hắn, Uý Bảo Nhi sau khi được đối phương ôm sát, cũng gắt gao siết chặt lấy đối phương.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn nam tử quỳ trên mặt đất, Lưu Thao mở miệng: ” Bảo Nhi, tại sao ngươi lại đến nơi này?” Ngươi vì sao phải nhìn nam tử xa lạ này, vì sao phải đến nhà của hắn?! Lưu Thao nắm chặt quyền, y không muốn cho người trong ngực nhìn thấy người này bị giết.
Uý Bảo Nhi tươi cười chưa biến, sờ sờ quyền đang nắm chặt của Lưu Thao, ở trong ngực y cọ cọ: “Hoàng đế ca ca, ta hướng Liễu đại ca hỏi một sự kiện, hỏi một việc ta muốn biết, Hoàng đế ca ca, chuyện Bảo Nhi đáp ứng ngươi vĩnh viễn đều nhớ rõ.”
“Chuyện gì ngươi không thể tới hỏi ta?” Lưu Thao lửa giận như trước không thể tiêu tán, nghĩ đến Bảo Nhi của y suốt một buổi chiều đều nhìn nam tử, đáy lòng y liền dâng lên vô tận sợ hãi.
Uý Bảo Nhi đỏ mặt, hắn kiễng mủi chân, ở bên tai Lưu Thao so với hắn cao hơn nửa cái đầu nhẹ giọng nói một câu nói. Mà khi hắn đem những lời này nói xong, lửa giận của Lưu Thao lập tức biến mất vô tung vô ảnh, y khiếp sợ nhìn khuôn mặt tươi cười của Uý Bảo Nhi, trong mắt là kinh hỉ, là kích động…… Y vừa rồi nghe được cái gì.
“Hoàng đế ca ca, cục cưng của Liễu đại ca khóc, ngươi mau làm cho Liễu đại ca trở về đi. Nếu phu quân của Liễu đại ca trở lại, sẽ trách ta.” Biết hoàng đế ca ca vừa rồi vì sao tức giận, Uý Bảo Nhi dùng câu nói đầu tiên tiêu trừ địch ý của đối với Liễu đại ca.
Lưu Thao lại nhìn về phía nam tử quỳ trên mặt đất kia, sau đó liếc mắt về phía đại học sĩ cùng y ra cung, ôm lấy Uý Bảo Nhi lên xe. Đem chuyện đáp tạ đối phương giao cho đại học sĩ, Lưu Thao hạ lệnh lập tức hồi cung.
” Bảo Nhi, những lời vừa rồi ngươi nói, ta sẽ không cho ngươi đổi ý.” Bên trong xe, Lưu Thao nằm ở trên người Uý Bảo Nhi, khuôn mặt lạnh lùng.
Uý Bảo Nhi cười lên tiếng, sờ sờ mặt Lưu Thao: “Hoàng đế ca ca, Bảo Nhi nghe được, nghe được bọn họ muốn hoàng đế ca ca nạp phi, muốn hoàng đế ca ca có cục cưng.”
Lưu Thao nhìn chằm chằm gương mặt tràn đầy tươi cười kia, không muốn bỏ qua một cảm xúc gì của đối phương, cặp lộc mắt màu đen kia cùng phụ thân hắn bất đồng, người trong đôi mắt này vĩnh viễn là y.
“Hoàng đế ca ca……” Tươi cười của Uý Bảo Nhi chậm rãi thu liễm, tay trong tay với Lưu Thao lại dị thường siết chặt, ” Bảo Nhi không đủ thông minh, không thể giúp hoàng đế ca ca xử lý quốc sự, cũng không thể cùng Thiết ca ca để ý vận phường. Nhưng Bảo Nhi…… có thể vì hoàng đế ca ca sinh cục cưng, tựa như hoàng ông nội, hoàng thúc còn có phụ thân vậy…… Sinh cục cưng.”
“Vì sao muốn sinh cục cưng cho ta?” Người này mới mười ba tuổi…… Quá nhỏ, hắn biết hoàng đế ca ca của hắn rất muốn chính là cái gì sao? Y nguyên bản muốn đợi cho hắn mười lăm, đợi cho hắn lớn thêm một chút.
Uý Bảo Nhi suy nghĩ nghiêm túc những lời này, có chút khó xử mở miệng: “Bởi vì…… Bảo Nhi muốn vĩnh viễn cùng hoàng đế ca ca một chỗ, bởi vì…… Hoàng đế ca ca chính là hoàng đế ca ca của Bảo Nhi…… Bởi vì…… Bảo Nhi là người của hoàng đế ca ca.” Chỉ có một mình hắn gọi y là “Hoàng đế ca ca”, chỉ có một mình hắn có thể ngủ ở long sàng của y, chỉ có hắn…… mới có thể vì hoàng đế ca ca sinh cục cưng. Từ sau khi hắn sinh ra, hắn cùng y đã vô pháp tách ra.
Xoa khuôn mặtvẫn hiển thị tính trẻ con, Lưu Thao cảm thấy xe ngựa đi quá chậm. Y đã từng muốn lập người này làm thái tử, nhưng thời điểm hắn mở miệng gọi y là “Ca ca”, y liền thay đổi chủ ý, y một mực chờ hắn lớn lên, y muốn trong mắt, trong lòng người này chỉ có y, hiện tại, y chiếm được. Bảo Nhi ở trong tay y từng chút từng chút một nhiễm thượng nhan sắc, hôm nay y đem bức tranh kia vẽ nét bút cuối cùng.
” Bảo Nhi.”
“Ân?”
“Sinh cục cưng rất đau.”
Uý Bảo Nhi nháy mắt mấy cái: “Vậy thì…… Hoàng đế ca ca liền thổi thổi cho ta, tựa như thế này……” Vù vù, vù vù, đem đau đớn của hoàng đế ca ca toàn bộ thổi đi.
Cúi đầu, môi Lưu Thao cách đôi cánh hoa đào hồng hồng nhỏ nhắn kia không tới một lóng tay.
“Tuy rằng rất đau, nhưng ta muốn ngươi sinh cho ta thật nhiều đứa nhỏ.” Y biết y thật ích kỷ, nhưng người này nói, muốn biết làm như thế nào vì y sinh cục cưng, vậy thì y sẽ cho hắn sinh rất nhiều cục cưng, rất nhiều cục cưng của y cùng hắn.
“Hảo. Hoàng đế ca ca cấp cho ta thật nhiều cục cưng, không cần giống như cha, lấy miêu hồ lộng phụ thân.” Dứt lời, môi Uý Bảo Nhi bị người bắt được. Hắn không có phản kháng, tuỳ ý đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng hắn, cướp lấy linh hồn hắn.
Ngày này, sau khi Lưu Thao ôm Uý Bảo Nhi tiến vào tẩm cung liền không thấy đi ra. Ngày hôm sau, Lưu Thao thân thể không khoẻ, không có vào triều. Khi y xuất hiện tại triều, vô luận là cung nhân hay là đại thần, đều phát hiện, hoàng đế bọn họ thay đổi, nhưng đến tột cùng là làm sao thay đổi, bọn họ lại nói không được. Chỉ có nô tài bên cạnh Lưu Thao biết, vì sao chủ tử bọn họ thay đổi. Mà ngay tại thời điểm Lưu Thao vào triều, trên long sàng của y đang ngủ một người, người nọ ghé vào trên giường, cổ lộ ra bên ngoài che kín hồng mai, cái miệng của hắn mang theo nụ cười ngọt ngào.
…………………………………………………………………………………………
Đang ở du hồ Lưu Thiên Tứ chạy lên boong tàu, thấy Uý Thiên cầm trên tay một phong thư, thần sắc nghiêm túc, hắn vội vàng chạy tới, nho nhỏ giọng hỏi: “Thiên Thiên?”
Uý Thiên đem tín thu hồi, sắc mặt hoà hoãn, nói: “Dụ Đầu, ngươi có nguyện ý đem cục cưng giao cho Thao nhi hay không?”
Lưu Thiên Tứ trợn to mắt, không hiểu lời nói của Thiên Thiên là ý gì.
“Cục cưng, Thao nhi.” Cục cưng không phải đã giao cho Thao nhi rồi sao?
Uý Thiên im lặng, lúc này, cần câu bên cạnh y động đậy, y lập tức giật lên.
“A a! Thiên Thiên, cá! Cá!”
Một con cá thật lớn từ trong nước bị câu lên, Lưu Thiên Tứ hưng phấn, mạnh mẽ vỗ tay.
“Dụ Đầu, đêm nay chúng ta uống canh cá, ăn thịt bò.” Thấy Lưu Thiên Tứ cao hứng như vậy, Uý Thiên thầm nghĩ: không uổng công y ở trong này câu nửa ngày.
“Cá, cá.” Lưu Thiên Tứ hỗ trợ đem con cá kéo lên, mở lớn miệng nhìn con cá, giống như đã muốn thấy được món ngon thịt bò.
Uý Thiên cho người đem con cá mang đi, y ngồi xuống tiếp tục câu, quyết định câu cho Lưu Thiên Tứ thêm một con cá lớn nữa. Lưu Thiên Tứ im lặng ngồi vào bên cạnh Uý Thiên, chờ đợi.
“Uý Thiên, tiểu hoàng thúc là của ngươi; Bảo Nhi là của ta. Đời này kiếp này do ta chịu trách nhiệm. Lưu Thao.”
Uý Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt hồ, nghĩ có nên viết một phong thư gửi về hay không, làm cho Lưu Thao nhịn vài năm nữa, dù sao Bảo Nhi bây giờ còn nhỏ. Lập tức, y lại buông tha cho ý niệm trong đầu này, Lưu Thao sẽ không làm cho Bảo Nhi chịu khổ, cho dù là một chút, hắn cũng sẽ không bỏ được.
“Dụ Đầu, còn muốn đi nơi nào?” Y muốn dùng cả đời này yêu thương chỉ một người, y biết chính mình không phải phụ thân tốt, nhưng đối với đứa nhỏ mà nói, Dụ Đầu càng cần y hơn.
“Cá.” Lưu Thiên Tứ nhỏ giọng nói, còn che miệng, sợ đem cá doạ chạy.
“Hảo, Thiên Thiên ngay tại nơi này bồi Dụ Đầu câu cá.” Bảo Nhi, cha biết cùng hắn một chỗ, con sẽ hạnh phúc, tựa như cha cùng phụ thân vậy.
…………………………………………………………………………………………
Ba năm sau, Uý Bảo Nhi sinh hạ nam hài đầu tiên. Hắn cả đời tổng cộng vì Lưu Thao sinh năm đứa nhỏ, ba nam hài, hai cô gái, toàn bộ là những đứa trẻ khoẻ mạnh thông minh. Theo sách sử ghi lại, ngoại trừ đứa con cả cũng chính là thái tử sau này ra, còn lại bốn đứa nhỏ đều là Uý Bảo Nhi trộm hoài thượng, bởi vì sau khi hắn sinh hạ đứa trẻ đầu tiên, hoàng đế Lưu Thao đã xuống lệnh tiêu huỷ tất cả sinh tử dược trong cung, chính là vì không muốn làm cho hắn thụ thai. Mà trưởng công chúa Lưu Ly không biết vì duyên cớ gì, cách hai năm lại bị Lưu Thao hạ chỉ ở trong phủ bế môn tư quá.