Kiếp Duyên

Chương 36




CHƯƠNG 36

“Tiểu Tứ Nhi.”

Bạch Tang Vận tiến vào tẩm cung Lưu Thiên Tứ, còn chưa nhìn thấy rõ người ở đâu, đã có một người liền vọt vào trong lòng mình.

“Phụ thân phụ thân.” Lưu Thiên Tứ đô đô miệng, đầy bụng ưu phiền ngửa đầu nhìn phụ thân. Đã muốn mười bảy tuổi, nhưng so với những huynh đệ khác hắn là thấp nhất, so với Bạch Tang Vận còn thấp nửa cái đầu, ưu đãi chính là rất dễ dàng được ôm lấy.

“Xảy ra chuyện gì?” Kéo đứa con đi vào nội thất, Bạch Tang Vận phất tay cho những người khác lui ra. Hắn là biết được chuyện Lưu Thiên Tứ muốn hỉ phục, nên đi đến tìm riêng đứa con.

“Không có.” Lưu Thiên Tứ bật người uỷ khuất đứng lên, chôn ở trong lòng phụ thân, lắc đầu.

“Dụ Đầu……” Bạch Tang Vận vỗ nhẹ đứa con, dỗ dành nói, ” Nói nói cùng phụ thân nào, cái gì mà không có?” Không phải vừa rồi còn muốn người ta làm hỉ phục cho mình đấy sao?

“Phòng ở, hồng, không có.” Lưu Thiên Tứ thanh âm rầu rĩ.

“Người nào có Hồng phòng tử? Dụ Đầu mang phụ thân đi nhìn một cái?” Bạch Tang Vận hỏi, Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu, trong mắt mang đầy khẩn cầu, “Muốn.”

“Dụ Đầu muốn Hồng phòng tử?” Bạch Tang Vận nắm tay đứa con hướng phía ngoài đi.

“Ân, muốn muốn.” Thấy phụ thân muốn đi xem, Lưu Thiên Tứ vội vàng kéo phụ thân đi.

Sau khi Bạch Tang Vận nhìn thấy “Hồng phòng tử” theo như lời Lưu Thiên Tứ nói, thoáng chốc ngây ngẩn cả người, tiếp theo hắn cảm khái cười rộ lên, sờ sờ đầu đứa con hỏi: “Dụ Đầu muốn Hồng phòng tử này?”

“Ân, ” Lưu Thiên Tứ đôi mắt ẩm ướt, “Ly nhi, Dụ Đầu, không có.” Hồng phòng tử này là của Ly nhi, hắn không thể muốn, nhưng hắn muốn.

“Nô tài khấu kiến Quốc Công, khấu kiến tiểu vương gia.” Thái giám đang bố trí tẩm cung sở dụng cho đại hôn của công chúa quỳ gối trước mặt hai người thỉnh an. Bởi vì Lưu Ly là công chúa duy nhất trong cung, đó lại là đại ca trên danh nghĩa của nàng, cho nên hôn lễ định ở trong cung cử hành, chờ sau khi Lưu Ly sinh sản mới cùng Ly Thương dọn ra ngoài cung.

“Tiểu Tứ Nhi muốn chính là Hồng phòng tử này?” Bạch Tang Vận nhìn xem vải đỏ cùng hỉ tự được trang trí thành hôn phòng, quả nhiên là “Hồng” phòng ở.

“Nô tài đáng chết.” Thái giám phụ trách dập đầu nói, “Vừa rồi tiểu vương gia đến nơi này, nô tài lắm miệng, cùng tiểu vương gia nói đây là chuẩn bị hôn phòng cho công chúa. Tiểu vương gia muốn, nô tài nhất thời hồ đồ, nói hôn phòng này là dành cho công chúa sắp đại hôn, chọc tiểu vương gia tức giận, thỉnh Quốc Công trị tội.”

“Phụ thân…… muốn muốn……” Lưu Thiên Tứ lắc lắc tay phụ thân, chỉ chỉ “Hồng” phòng ở.

“Đứng lên đi, Tiểu Tứ Nhi không phải muốn hôn phòng của công chúa, mà là hôn phòng của nó. Việc này chờ một chút ta cho người đến nói tỉ mỉ với ngươi, nói với bọn họ, vật sở hữu trong hôn phòng toàn bộ phải chuẩn bị nhiều thêm một bộ.”

Bạch Tang Vận tự trách mình đã xem nhẹ đứa con mẫn cảm, đối tên thái giám kia phân phó, rồi mới mang đứa con vẫn đang uỷ khuất quay về Vĩnh Hợp Cung.

“Phụ thân?” Thấy phụ thân chưa nói cấp cho hắn, Lưu Thiên Tứ muốn khóc.

“Dụ Đầu, không khóc, phòng kia là của Ly nhi, Dụ Đầu là thúc thúc, có thể nào cùng Ly nhi đoạt?” Bạch Tang Vận cũng chưa nói với con những lời mình nói lúc nãy là có ý gì, mà là nhân cơ hội giáo dục đứa con.

Lưu Thiên Tứ cúi đầu, chậm rãi theo phụ thân, rồi mới dùng sức lắc lắc: “Không đoạt, không đoạt, Dụ Đầu ngoan, không đoạt, Ly nhi, Ly nhi.” Đem thất vọng trong mắt thu trở về, Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu đối phụ thân cười.

Bạch Tang Vận nắm tay đứa con ấm áp thịt thịt, vui mừng không thôi. Rồi mới mang đứa con vẫn có chút mất mác trở lại Vĩnh Hợp Cung, cũng phân phó người khác không được quấy rầy.

“Tiểu Tứ Nhi, nói cho phụ thân, vì sao muốn ‘ Hồng phòng tử ’?” Ngồi vào nhuyễn tháp, đem Lưu Thiên Tứ lâu nhập trong ngực, Bạch Tang Vận hỏi.

“Ly nhi, bảy, Thương nhi, Hồng phòng tử, muốn.” Mặt Lưu Thiên Tứ hơi nhíu, buồn rầu nói. Hắn cũng không hiểu vì sao Ly nhi làm thê tử của Thương nhi phải có Hồng phòng tử, chính là nếu Ly nhi có, vậy thì hắn cũng muốn có.

“Nói cho phụ thân, bảy là có ý gì?” Bạch Tang Vận vẫn không rõ chữ này là có ý nghĩa gì, bất quá hắn tin tưởng “Bảy” không phải chỉ số lượng.

Lưu Thiên Tứ mặt giãn ra, cười ha hả bắt đầu sổ đầu ngón tay, sau khi đếm đến bảy, hắn lớn tiếng nói: “Thất thất, Dụ Đầu, Thiên Thiên, bảy. Ly nhi, Thương nhi, bảy.” Dứt lời, từ tháp thượng nhảy xuống, đi đến trước bàn cầm lấy bút viết trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo chữ “Bảy”, rồi mới vẽ bức tranh một cái tuyến, bức tranh một vòng tròn. Lại chạy đến trước mặt phụ thân, hiến vật quý nói, “Bảy, ” chỉ vào cái thẳng tắp kia nói, “Thiên Thiên.” Lại chỉ chỉ cái vòng tròn kia, “Dụ Đầu.” Rồi mới đưa cho phụ thân.

Bạch Tang Vận hiện tại đã biết rõ, hắn vui sướng sờ sờ đầu đứa con: “Dụ Đầu là muốn làm thê tử của Thiên Thiên sao?”

“Ừ ừ.” Thấy phụ thân đã hiểu, Lưu Thiên Tứ vui mừng dùng sức gật đầu, nhấn mạnh thêm một lần, “Dụ Đầu, Thiên Thiên.” Bạch Tang Vận cười thật tươi, đứa con thế nhưng cũng biết, nó, tiểu Dụ Đầu, là tròn tròn mập mạp, thế còn……”Thiên Thiên vì sao là như thế này đâu?” Bạch Tang Vận chỉ chỉ hình vẽ thẳng tắp ám chỉ Uý Thiên hỏi.

“Thiên Thiên…… khó……” Lưu Thiên Tứ đầu tiên là đô miệng, rồi mới đắc ý cười rộ lên, “Hàn kiếm, Thiên Thiên.” Thuyết minh ý nghĩa của cái thẳng tắp kia, “Thiên Thiên” khó viết, hắn hay dùng hàn kiếm để đại biểu cho Thiên Thiên.

“Ha ha……” Bạch Tang Vận ôm đứa con cười rộ lên, rồi mới búng búng mũi hắn, “Phụ thân đã biết, Dụ Đầu muốn làm thê tử của Thiên Thiên, cho nên Dụ Đầu cũng muốn có thai phục, có ‘ Hồng phòng tử ’, đúng hay không?”

“Phụ thân!” Lưu Thiên Tứ kích động ôm lấy phụ thân, cuối cùng có người hiểu được hắn rồi.

“Suýt nữa phụ thân đã quên Dụ Đầu cùng Thiên Thiên rồi. Dụ Đầu là muốn thành thân cùng một ngày với Ly nhi, hay là chờ sau khi Ly nhi thành thân mới cùng Thiên Thiên thành thân?” Bạch Tang Vận hỏi.

“Thân?” Lưu Thiên Tứ nghiêng đầu, rồi mới hôn phụ thân hai cái.

Điều này càng làm nụ cười của Bạch Tang Vận thêm tươi, hắn vội vàng sửa miệng: “Thành thân, có nghĩa là Dụ Đầu làm thê tử của Thiên Thiên.” Con hắn thế nhưng đem thê này trở thành bảy.

“Cùng nhau cùng nhau.” Lưu Thiên Tứ đã hiểu, không cần suy nghĩ nói, hắn chờ không kịp, hắn phải làm “bảy” của Thiên Thiên ngay.

“Hảo, vậy thì Dụ Đầu liền cùng Ly nhi thành thân cùng một ngày.” Bạch Tang Vận nói, rồi mới sờ sờ khuôn mặt đứa con thật lâu, Dụ Đầu đã lớn để có thể “lấy chồng”, thế mà hắn lại cảm giác ngày hôm qua Dụ Đầu mới từ trong bụng hắn đi ra.

“Phụ thân phụ thân phụ thân……” Nghe phụ thân nói như thế, Lưu Thiên Tứ vui mừng ôm chằm lấy phụ thân thật mạnh mà hôn. Phụ tử hai người ở Vĩnh Hợp Cung cười rộ lên, ôm nhau thành một đoàn.

Đứa con vừa lòng hả dạ cất bước, Bạch Tang Vận lại một trận phát sầu, vào đêm động phòng hoa chúc…… Hắn có nên giảng giải một phen cho đứa con hay không.

Bữa tối hôm đó, những người khác từ nơi Bạch Tang Vận thu được “mệnh lệnh”, vào ngày đại hôn của Lưu Ly, Lưu Thiên Tứ cũng muốn xuất giá, nhất thời, trong cung mọi người như lâm vào hoàn cảnh người ngã ngựa đổ. Vì làm cho Lưu Thiên Tứ phong phong cảnh quang “xuất giá”, sau khi được sự đồng ý của Lưu Ly, hôn kỳ duyên hậu một tháng, bất quá trong lúc mọi việc không ngừng ồn ào, tất cả mọi người lại bị Lưu Thiên Tứ “hạ lệnh”, không được đối Uý Thiên nói. Tất cả mọi người nghĩ đến Lưu Thiên Tứ là muốn cho Uý Thiên một kinh hỉ, lại căn bản không thể tưởng được, Lưu Thiên Tứ là tính toán tại nơi này làm chuyện xấu, sợ bị Uý Thiên phát hiện mà thôi.

……

“Tiểu thúc thúc, như thế nào, nhớ kỹ không?”

Trong tẩm cung của Lưu Thiên Tứ, Lưu Ly vừa ăn chân gà vừa hỏi.

Lưu Thiên Tứ vẻ mặt buồn rầu, lắc đầu: “Không có.” Những người đó đang làm cái gì kỳ quái a. Lưu Thiên Tứ trừng lớn mắt nhìn tập tranh Lưu Ly đưa cho hắn.

Lưu Ly nghiêm túc nói: “Tiểu thúc thúc, ngươi nhất định phải nhớ, mặt trên này là ngươi, phía dưới kia là Uý Thiên, tuyệt đối không thể điên đảo.” Lưu Ly chỉ một đôi nam tử trong sách đông cung, bắt đầu giải thích, “Tiểu thúc thúc chỉ cần đem cái này của ngươi, ” Lưu Ly chỉ về phía phân thân của nam tử phía trên, “Nhét vào nơi này của UÝ Thiên” lại chỉ xuống chỗ thừa nhận của nam tử phía dưới, “Thế là tiểu thúc thúc sẽ có cục cưng.”

Sau khi Lưu Ly cùng Y Tích “mưu đồ bí mật”, quyết định sẽ giao cho Lưu Ly ra mặt giảng giải cho Lưu Thiên Tứ biết việc nam nam mây mưa, mà Y Tích lại riêng chế tạo ra “Đại bổ hoàn” cho Uý Thiên dùng.

Lưu Thiên Tứ càng xem mày càng nhíu chặt, chính là Ly nhi nói chuyện này rất trọng yếu, hắn phải nhớ kỹ: “Ngô…… Ly nhi, cục cưng?” Hắn muốn cục cưng.

“Đúng, như vậy Uý Thiên sẽ có cục cưng của tiểu thúc thúc.” Lưu Ly tiếp tục ăn chân gà, chờ mong hoàn thành nhiệm vụ cha nàng chưa làm xong, sinh ra một Dụ Đầu béo đô đô.

“Thiên Thiên?” Lưu Thiên Tứ khó hiểu, sao lại là Thiên Thiên có cục cưng chứ.

“Đúng vậy, tiểu thúc thúc không phải muốn cục cưng sao?”

“Ừ.” Lưu Thiên Tứ điểm đầu mười cái, rồi mới sờ sờ bụng Lưu Ly, hắn muốn cục cưng.

“Thế thì cứ làm như vậy, Uý Thiên sẽ có cục cưng của tiểu thúc thúc thôi, đương nhiên, ” Lưu Ly sát sát thủ, từ trong tay áo lấy ra ba bình dược, “Còn phải có cái này.”

“Ly nhi?” Lưu Thiên Tứ ném đông cung thư, tò mò nhìn ba bình sứ màu lam, màu đỏ còn có màu xanh trong tay Lưu Ly, trên cái bình sứ màu lam kia có hình búp bê thật khá.

“Tiểu thúc thúc, chuyện này ngươi nhất định phải nhớ thật kỹ, ngàn vạn lần ngàn vạn lần không thể nhớ lầm.” Lưu Ly nặng nề mà nói. Lưu Thiên Tứ bật người ở trên giường ngồi xong, mạnh mẽ gật đầu: “Không quên không quên.”

” Bên trong bình lam này chính là dược có thể làm cho Thiên Thiên có cục cưng nga, tiểu thúc thúc nhớ rõ trước khi làm cái này, ” Lưu Ly cầm lấy bản đông cung thư kia, “Nhất định phải cho Thiên Thiên ăn đi.”

“Ân.” Lưu Thiên Tứ bị búp bê trên cái chai màu lam hấp dẫn, cầm lấy bình dược.

“Tiểu thúc thúc, nhất định phải nhớ đó.” Lưu Ly nhắc nhở.

Lưu Thiên Tứ gật đầu, thận trọng nói: “Dược, cục cưng.” Hắn nhớ rõ, đem dược cất vào ám cách dưới giường.

“Tiếp theo là đến cái này, bình màu hồng.” Lưu Ly tà ác cười rộ lên, chợt thấy Lưu Thiên Tứ lộ ra nghi hoặc, vội vàng thu hồi nụ cười gian gian kia, “Cũng là cho Thiên Thiên ăn. Vào ngày thành thân, tiểu thúc thúc nếu nghe được có người kêu ‘ đưa vào động phòng ’, tiểu thúc thúc liền đem cái này cho Thiên Thiên ăn ngay.” Lưu Ly đem bình màu hồng, cực phẩm xuân dược mà tiểu quan chuyên dụng chế thành quả mơ cẩn thận giao cho Lưu Thiên Tứ, “Cái này tiểu thúc thúc ngàn vạn lần không thể xem như thức ăn vặt, nếu không tiểu thúc thúc sẽ không thể có cục cưng.” Lưu Ly sợ Lưu Thiên Tứ không cẩn thận ăn, phá hủy đại sự, liền cường điệu.

“Ly nhi?” Lưu Thiên Tứ mở ra nhìn xem, không rõ, tại sao không thể ăn quả mơ.

“Tiểu thúc thúc, trong quả mơ này có xuân dược, là được dành riêng cho Thiên Thiên thôi, nếu ngươi ăn, đương nhiên sẽ không thể có cục cưng.” Lưu Ly làm như có thật nói.

“Không ăn không ăn.” Lưu Thiên Tứ bật người gật đầu, tiếp nhận cái chai kia, hắn nhớ kỹ, cẩn thận thu hảo.

“Cuối cùng, ” Lưu Ly cười to hai tiếng, vẻ mặt thần bí nói, “Đây là tiểu thúc thúc chính mình ăn. Thiên Thiên ăn quả mơ, tiểu thúc thúc liền ăn quả hạnh nha, dược hương quả hạnh này là chuẩn bị riêng cho tiểu thúc thúc, không có thể cho Thiên Thiên ăn đâu.” Quả hạnh này cũng là lấy cực phẩm xuân dược chế ra, chẳng qua sẽ làm cho người ta mạnh mẽ khác thường, chứ không giống như cái vừa rồi làm người ta tứ chi vô lực, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường bị người…… khi dễ.

“Ừ.” Lưu Thiên Tứ đem bình xanh men sứ cầm lấy, bỏ vào túi bảo bối.

“Tiểu thúc thúc, ngươi cùng Ly nhi nói nói, ba bình dược này ăn như thế nào?” Lưu Ly lo lắng.

“Lam, Thiên Thiên. Hồng, Thiên Thiên. Thanh, Tiểu Tứ Nhi.” Lưu Thiên Tứ trí nhớ tốt lắm, lập tức nói ra, Lưu Ly yên tâm.

“Vậy tiểu thúc thúc còn nhớ khi nào thì cho Thiên Thiên ăn?” Lưu Ly lại hỏi.

“Động phòng.” Lưu Thiên Tứ tự nhận không có nhớ lầm, chính mình gật đầu.

“Không tồi không tồi, tiểu thúc thúc thật lợi hại.” Lưu Ly lại trộm cười rộ lên, rồi mới đem mấy chục bản đông cung thư nàng mang đến nhất nhất bày ra trước mặt Lưu Thiên Tứ, “Tiểu thúc thúc, qua hai ngày nữa Uý Thiên sẽ trở lại, tiểu thúc thúc nhất định phải xem hết mấy quyển sách này trước khi hắn trở về nga, nhớ rõ, tiểu thúc thúc nhất định phải ở mặt trên, tuyệt đối không thể nằm ở dưới, nếu không, tiểu thúc thúc sẽ không thể có cục cưng.” Lưu Ly cùng Y Tích quyết định chủ ý là làm cho Uý Thiên bị Lưu Thiên Tứ ăn luôn, cũng làm cho UÝ Thiên phải sinh con, nàng sao có thể làm cho tiểu thúc thúc chịu khổ chứ. Hơn nữa, chuyện này cũng đã thông qua hoàng bá rồi, trừ đại Hoàng gia gia ra, mặt khác hai vị Hoàng gia gia đều đồng ý.

“Ân.” Lưu Thiên Tứ đem đông cung thư một quyển một quyển ấn trình tự xảy ra trên giường, bắt đầu chuyên tâm học tập. Lưu Ly thấy Lưu Thiên Tứ nghe theo lời của nàng, vừa lòng ly khai, cũng phân phó các nô tài bên ngoài, không được Lưu Thiên Tứ gọi thì không thể tiến vào.

Lưu Thiên Tứ nhìn đông cung thư, trên người không một chút phản ứng, hắn chính là càng xem càng cảm thấy kỳ quái. Bên trong, người bị ăn sao lại có thể ở mặt trên, còn người ăn lại ở mặt dưới, nhưng Ly nhi còn nói hắn phải ở mặt trên, còn muốn đem…… Lưu Thiên Tứ lạp hạ quần nhìn tiểu kê kê chính mình, nhìn nhìn lại trong sách, tiểu kê kê của hắn là nhuyễn a.

Lưu Thiên Tứ hồ đồ, đem sách trở đi trở lại, rồi hai mắt hắn mở to, cười rộ lên: “Ly nhi, ngốc ngốc.” Của Thiên Thiên rất lớn, hơn nữa lúc Thiên Thiên ăn hắn thật thoải mái thật thoải mái. Nhìn xem những người bị ăn đó, đều không có đem tiểu kê kê nhét đi vào đâu, hắn cũng bị Thiên Thiên ăn, hắn không cần ăn Thiên Thiên. Lưu Thiên Tứ đem thư đảo lại, như vậy cũng coi như ở mặt trên đi.

Lưu Thiên Tứ che miệng cười trộm, hắn không nói cho Ly nhi, cũng không nói cho Thiên Thiên biết đâu, hắn muốn cho Thiên Thiên ăn Dụ Đầu thôi. Giải quyết xong phiền não này, Lưu Thiên Tứ đem hết thảy đông cung thư thu thập một chút, bỏ lại giường, rồi mới mở ra túi bảo bối của hắn, xuất ra ba cái chai mà Lưu Ly cho hắn.

Lưu Thiên Tứ vừa khổ vừa giận, vì sao Ly nhi nói Thiên Thiên có cục cưng chứ. Lưu Thiên Tứ cởi bỏ quần áo, lộ ra bụng nhỏ chính mình, hắn muốn chính mình có cục cưng a, giống như Ly nhi vậy. Nhìn cái bụng trong chốc lát, đầu óc Lưu Thiên Tứ bắt đầu suy nghĩ vòng vo, rồi hắn mới đem mấy cái chai thả lại vào túi. Thiên Thiên sao còn chưa trở về, hắn muốn gặp Thiên Thiên.

“Uý lâu chủ, ngài đã về rồi, tiểu chủ tử đều ngày ngày chờ ngài trở về a.” Gian ngoài truyền đến thanh âm thái giám ân cần thăm hỏi.

“Hắn đã ngủ chưa?” Ra roi thúc ngựa gấp trở về, Uý Thiên trong lòng nôn nóng.

“Công chúa mới vừa đi, tiểu chủ tử còn không có ngủ đâu. Ngài mau vào đi thôi.” Nô tài vén rèm lên, Uý Thiên vội vàng đi vào.

Khi Lưu Thiên Tứ nghe được tiếng nói trầm thấp quen thuộc kia, liền nhảy nhanh xuống giường, đá rơi cái quần đầy vướng bận, hắn chạy tới hướng người phía sau bình phong kia: “Thiên Thiên! Thiên Thiên! Thiên Thiên!” Lưu Thiên Tứ cao hứng thét chói tai, mông tròn nộn nộn lộ ra nhào vào trong ngực Uý Thiên đã muốn ngây người.

“Thiên Thiên Thiên Thiên Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ vừa nhảy vừa kêu, trong mắt là nhìn thấy Uý Thiên vui sướng cùng ướt át, kéo cổ Uý Thiên xuống, Lưu Thiên Tứ đưa lên môi anh đào chính mình, “Thiên Thiên, ăn, ăn…… Muốn…… Muốn…… Thiên Thiên, Thiên Thiên.” Thiên Thiên cuối cùng đã trở lại, hắn hảo nhớ hảo nhớ, muốn Thiên Thiên, muốn Thiên Thiên ăn Dụ Đầu.

Lưu Thiên Tứ không có mặc quần, trên người đơn độc y bào cũng giải khai, có thể nói giờ đây hắn là trần trụi. Mà hắn cứ như vậy trần trụi, không hề che lấp, không công nộn nộn, trống trơn hoạt hoạt xuất hiện trước mặt UÝ Thiên, người không có một chút chuẩn bị tâm lý, còn chủ động trình lên Dụ Đầu muốn bị ăn luôn.

Uý Thiên không phải thánh nhân, ly khai Lưu Thiên Tứ gần một tháng, y thiếu chút nữa đã bị tưởng niệm giết chết. Bởi vậy y mới gấp gáp trở về, cũng không nghĩ đến nghênh đón y lại là một Dụ Đầu đẹp mắt như thế. Y dùng Hàn Tâm quyết ngăn chặn dục niệm, lại bị Lưu Thiên Tứ dễ dàng đánh một cái dập nát.

“Dụ Đầu.” Tay Uý Thiên tham tiến y nội, ôm lấy thắt lưng bóng loáng của Lưu Thiên Tứ, đem hắn kéo vào trong ngực, rồi mới hung hăng hôn hắn.

Thiên Thiên…… Thiên Thiên…… Lưu Thiên Tứ mê muội há mồm làm cho Uý Thiên dùng sức ăn, rồi mới nghĩ tới tiểu kê kê trong sách kia, cánh tay không đủ dài, Lưu Thiên Tứ bắt đầu ở giữa hai chân Uý Thiên điều tra, di? Thiên Thiên chính là ngạnh a!

Lưu Thiên Tứ còn không kịp nói cho Uý Thiên biết hắn vừa phát hiện một việc trọng đại, đã bị người đưa lên giường, thoát đi áo.