Kiếp Đoạn Trường

Chương 19




Qủa như những gì Mạnh Toàn nói, chưa đấy năm phút sau xe đã dừng lại trước một quán kem trên vỉa hè. Trong quán có năm người thanh niên đã ngồi đợi sắn ở đó.

- Làm chi mà lâu thế cha nội? - Thấy Mạnh Toàn xuất hiện, một trong năm tên lên tiếng trách móc - Làm tụi này ngồi đợi thối cả mông rồi đây nè.

- Chúng bay thông cảm. Còn phải đợi em trai tao tắm táp xong thì tao mới đi được chứ. Khánh Dương, ngồi xuống đây đi em!

Vừa nói Mạnh Toàn vừa kéo ghế cho Khánh Dương ngồi xuống. Một tên bạn nhìn Khánh Dương rồi hất hàm qua phía Mạnh Toàn:

- Em trai ông thật đó hả? Đẹp trai quá à nha!

Một tên khác lên tiếng:

- Nghe lời thằng Toàn thì chỉ có nước rang thóc giống lên mà ăn. Thôi, chỗ bạn bè có chi mà phải giấu. Người yêu thì cứ nói là người yêu, ai cười đâu mà sợ?

- Bọn mày đừng có điên. Em trai tao đó, người yêu người đương chi?

- Vậy không phải người yêu mày à? Nếu vậy thì mày làm mối em trai mày cho tao đi!

Kèm theo câu nói đó là một cái nhéo mắt và một cái véo nhẹ đầy tình cảm lên mặt Khánh Dương. Ngay lập tức Mạnh Toàn gạt tay hắn xuống, nghiêm giọng:

- Chúng mày đừng làm thế, em nó sợ.

Tức thì cả bọn cười ồ lên vui vẻ:

- Thấy chưa? Chửa động đến đã nổi máu ghen, thế mà bày đặt em trai, em trai. Lòi cái đuôi heo ra rồi ông nội.

Khánh Dương không nói gì, mỉm cười đỏ mặt. Tình cảm và sự quan tâm đặc biệt của Mạnh Toàn dành cho cậu, cậu biết chứ. Và trong trái tim cậu có thể nói đã nhen nhóm một tình cảm dành cho Mạnh Toàn, chỉ là cậu muốn nuôi dưỡng tình cảm đó, chờ một ngày nó thật sự lớn lên, chờ một ngày Mạnh Toàn thổ lộ trực tiếp với cậu một lời " Anh yêu em " nồng cháy.

- Ê Toàn, vụ thằng cha Hưng ông tính sao? - Một tên bạn hất hàm về phía Mạnh Toàn hỏi.

- Kệ bà nó! - Mạnh Toàn trả lời một câu ngang tàn.

- Không kệ được đâu - Tên bạn vừa nãy lại nói - Thằng cha Hưng này ghê lắm đó. Hôm nọ nó bắn tin với tụi này là nếu nhìn thấy ông ở đâu nó sẽ băm ông ở đó.

- Thôi đi. Tao không muốn nhắc đến chuyện này ở đây.

- Bộ ông tưởng tụi này thích nhắc đến chuyện chết tiệt này lắm hay sao? - Một tên bạn khác nói - Chúng tôi thành thật lo cho ông nên mới muốn bàn bạc với ông để tìm hướng giải quyết thôi.

Tự dưng nghe được những câu nói khá căng go và nhìn những nét mặt hiện rõ sự lo lắng, ái ngại của Mạnh Toàn cũng như năm người bạn kia, Khánh Dương mập mờ nhận ra giữa Mạnh Toàn và tên Hưng gì đó hẳn là có chuyện gì đó vô cùng hệ trọng và khó giải quyết. Sắc mặt cậu ngay lập tức chuyển sang lo lắng.

- Uả, có... có chuyện gì vậy mấy anh? - Cậu ngước ánh mắt sợ hãi nhìn Mạnh Toàn cùng năm người bạn kia, chờ đợi một câu trả lời.

- Không có chi đâu em. - Mạnh Toàn mỉm cười vỗ vai Khánh Dương - Ăn kem đi em. Kem chảy nước hết rồi kìa.

Nghe lời Mạnh Toàn, Khánh Dương múc một thìa kem cho vào trong miệng nhưng tận sâu trong trái tim cậu thật sự đang hiện lên một nỗi lo vô cùng lớn.

- Ê, Toàn, ông nhìn xem! - Một tên bạn hích nhẹ vào tay Mạnh Toàn. Theo phản xạ, Khánh Dương cũng ngước mắt nhìn lên. Bên kia đường, một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, mặc đồ đen, đeo kính đen, lủng lẳng trên cổ chiếc vòng bạc to tổ bố cùng với hai tên khác đang tìm cách sang đường. Rõ ràng đây là dân giang hồ thứ thiệt.

- Vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện. Cha bà nhà nó! - Một tên bạn của Mạnh Toàn chửi thề.

Chưa đầy một phút sau tên Hưng cùng hai tên còn lại đã đứng trước mặt bảy người. Nhìn Mạnh Toàn, tên Hưng nhếch mép cười mỉa:

- Anh cứ tưởng nhóc con biến thành giun chui xuống đất rồi chứ? Không ngờ vẫn còn có thể ngồi đây ăn kem một cách thản nhiên quá ta?

Mạnh Toàn cũng nhìn tên Hưng mỉa mai:

- Mày tưởng mày là ma cà rồng hay sao mà tao phải sợ mày. Giờ gặp tao rồi có chuyện gì thì nói toẹt con mẹ nó ra đi!

Tên Hưng gật đầu:

- Được. Mày thẳng thắn lắm, tao rất thích. Nhưng tao nghĩ chắc mày chưa đến nỗi mất trí mà phải bắt tao khơi lại mọi chuyện đúng không?

- Tưởng tìm tao có chuyện gì hóa ra vẫn là tiền. Tao chưa có. Đợi bữa khác đi!

Ngay lập tức tên Hưng cau mặt lại. Hắn túm lấy cổ áo Mạnh Toàn và trừng mắt:

- Cái gì? Chưa có? Mày đùa tao đó phải không?

- Anh Hưng, xin anh đừng nóng - Một trong số năm người bạn của Mạnh Toàn thấy vậy vội và cầm lấy tay tên Hưng, nhẹ nhàng - Xin anh thư thư cho thằng Toàn ít bữa để nó thu xếp. Anh biết đấy, 500 triệu đâu phải con số nhỏ?

- Mày tránh ra! - Tên Hưng quát - Đừng có chõ mõm vào chuyện của tao và nó!

Vẫn túm chặt ngực áo Mạnh Toàn, hắn gườm gè:

- Sao? Oắt con? Tính sao đây?

- Tao chưa có. Cho tao một tuần nữa đi!

- Một tuần à? Mày khất tao đã cả một tháng nay rồi đó. Xem ra mày chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đúng không?

- Mày dù giết tao ngay bây giờ tao cũng chưa thể có được số tiền đó. Nếu thích mày cứ giết tao đi.

- Giết mày? Nực cười! Giết mày thì ai trả tiền tao? Bộ mày nghĩ cái mạng chó của mày đáng giá 500 triệu chắc? Được. Tao cho mày một tuần nữa nhưng mày phải giao cho tao một thứ để làm tin!

- Thứ gì?

Không trả lời, tên Hưng hất hàm ra hiệu cho hai tên đi cùng. Ngay lập tức hai tên sấn tới, một tên đè đầu Mạnh Toàn xuống bàn, một tên chộp lấy tay anh, thô bạo tách ngón tay trỏ ra ngoài rồi rút ra một con dao nhỏ. Khánh Dương tái mặt. Bọn chúng sẽ...

- Không! Đừng! Các anh đừng làm vậy! - Qúa sợ hãi, Khánh Dương hét lên rồi lao tới giữ chặt lấy bàn tay Mạnh Toàn - Các anh... các anh không được chặt anh anh ấy!

Là giọng nói ngoài Bắc. Tên Hưng ngạc nhiên. Hắn cúi xuống nhìn mặt Khánh Dương. Một tia sáng thật khác lạ và cũng thật nham hiểm lóe ra từ cặp mắt một mí sắc như cáo. Hắn mỉm cười rồi vẫy tay ra hiệu cho hai tên cận vệ thu dao về.

- Nhóc, nhóc là gì của thằng Toàn mà van xin cho nó?

Không để Khánh Dương phải trả lời, Mạnh Toàn nói thẳng:

- Cậu ấy là em trai tao.

- Nhìn cũng đẹp trai đó. - Tên Hưng gật đầu - Với sắc đẹp này tao nghĩ nó đáng giá 500 triệu đấy Toàn à.

Đi cùng với câu nói đó là cái véo nhẹ lên má Khánh Dương. Ngay lập tức Mạnh Toàn nhào tới gạt tay hắn xuống một cách thô bạo:

- Đừng có động vào Khánh Dương! - Mạnh Toàn gần như hét lên - Em trai tao không phải món hàng để chúng mày nói ra câu khốn nạn đó!

Tên Hưng mỉm cười:

- Nhìn cách cư xử của mày tao biết mày và nó chẳng phải là anh em gì hết. Yêu nhau thì nói con mẹ nó ra là yêu, làm quái gì mà phải giấu diếm?

- Việc đó chẳng liên quan gì đến mày!

- Nhưng 500 triệu tiền cá độ bóng đá của mày thì lại liên quan tao và chưa biết chừng tính mạng mày cũng liên quan tới tao đấy. Thôi thì dù sao cũng là chỗ anh em, bằng hữu cũ, với lại nể mặt cậu nhóc đẹp trai ở đây tao tha cho mày một lần. Tuần sau nhớ gom đủ 500 triệu mà chồng ra trước mặt tao. Bằng không sẽ không phải là một ngón tay mà là cả một cánh tay của mày đấy.

- Thằng khốn! Cút con bà mày đi! - Mạnh Toàn thẳng thừng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.

Ngoắc tay ra hiệu cho hai tên đi cùng rút lui, trước khi đi, tên Hưng còn ghé mặt lại thì thầm vào tai Khánh Dương một lời đầy ẩn ý:

- Anh nghĩ nhóc có thể cứu được Mạnh Toàn trong hoàn cảnh này đấy, nhóc xinh trai ạ!

Nói rồi hắn ngạo nghễ cười vang rút lui khỏi quán. Sắc mặt Mạnh Toàn cùng năm người bạn đỏ căng lên giận dữ. Riêng Khánh Dương thì mặt tái đi lo sợ. Một người như từng trải và thông minh như cậu thừa hiểu tên Hưng khốn nạn này muốn gì.