Kiển

Chương 7




Nước miếng dính trên đôi môi đỏ mọng trông càng thêm mê người, bởi vì hô hấp dồn dập mà có chút tách ra, tựa như đang yêu cầu ai đó tới nhấm nháp.

Tư Đồ Huy nằm sấp xuống, đôi môi dính lấy cái nơi mềm mại đã chờ mong từ lâu kia, đúng như trong tưởng tượng của hắn, không, thậm chí còn ngọt ngào hơn hắn đã tưởng tượng, khiến hắn không thể không tiếp tục nhấm nháp nó.

“Không… đừng… ư…” Tư Đồ Cương lắc đầu, muốn giải cứu mình ra khỏi Tư Đồ Hạo, thế nhưng, ngay cả câu nói đầy đủ y cũng không thể nói hết.

Lần hôn này càng sâu hơn so với lần trước, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua chân răng, liếm láp từng chút một, mang tới một trận tê dại ngứa ngáy, làm thân thể Tư Đồ Cương run lên nhè nhẹ.

Hàm răng không chịu nổi mà đầu hàng mở ra, như đang nghênh đón đầu lưỡi tiến vào.

Đầu lưỡi khéo léo không chút khách khí tiến dần từng bước, càn quét hết thảy trong khẩu trang, cuối cùng quấn lấy hồng lưỡi đang nửa đẩy nửa cự kia.

Tư Đồ Huy truy đuổi Tư Đồ Cương, từ đầu lưỡi đến tất cả vị lôi, từ cây lưỡi đến mỗi mạch máu, tất cả đều bị người bên ngoài nghiêm túc tìm hiểu, không cho phép chủ nhân chiếc lưỡi kia ẩn dấu chút nào. Không chỉ như thế, nó còn bắt buộc chủ nhân chiếc lưỡi kia phải cùng nhau giãy dụa, quấn quít lấy nhau. Nếu chủ nhân chiếc lưỡi kia sợ hãi mà lùi bước, Tư Đồ Huy sẽ áp sát từng bước, thẳng đến khi chủ nhân chiếc lưỡi kia không còn chỗ trốn, bị buộc phải cùng hắn vũ động mới thôi.

Khẩu trang vô lực không kịp nuốt nước miếng mà chậm rãi tràn ra khỏi đôi môi đỏ bừng, tại khóe miệng Tư Đồ Cương phát ra ánh sáng lấp lánh.

Nụ hôn như bị cắn nuốt này làm Tư Đồ Cương khó có thể thừa nhận, y thống khổ lắc đầu, như muốn tìm chút tự do để hô hấp thêm dưỡng khí.

Nhưng lại bị Tư Đồ Huy giữ chặt lại, bởi hắn còn muốn nụ hôn này được kéo dài vĩnh viễn.

“Nhị ca, mau buông đại ca ra, đại ca sắp nghẹt thở rồi!”

Nghe vậy, Tư Đồ Huy vội vàng buông y ra.

Lúc này, Tư Đồ Cương bởi vì hít thở không thông mà mặt trướng đỏ bừng. Nước miếng nơi khóe miệng còn chậm rãi chảy xuống, ngực phập phồng thở dốc kịch liệt, thân thể cũng bị phủ kín một tầng hồng nhạt.

Khuôn mặt kia vốn là vì nụ hôn của ta mà đỏ bừng lên thế này, nước miếng đang chảy xuống kia cũng có một phần là của ta, cả thân thể ửng hồng này nữa… tất cả… đều là vì ta…

Cảm giác thỏa mãn vô cùng chiếm cứ hết tâm linh Tư Đồ Huy.

Hắn xúc động mà nhẹ gọi: “Ca ca! Ca ca!” Hết thảy trời đất này cũng không có gì bằng được ca ca của hắn.

Hắn không kìm hãm được mà cúi đầu, hôn lên khóe miệng y, sau đó trượt dần xuống cổ, hôn lên lồng ngực rộng rãi kia.

Chính là lồng ngực này, hồi bé luôn ôm mình, khi mình khóc nháo, thiếu niên luôn an ủi mình, ôm mình vào ngực, lúc mình buồn rầu, thiếu niên lặng lẽ nói với mình: “Em còn có anh, anh sẽ là chỗ dựa của em, sẽ thay em giải quyết hết thảy mọi phiền não!”

Trên bộ ngực rắn chắc đó, còn được trang điểm thêm hai khối hồng đậu nho nhỏ, khối hồng đậu này đã có chút đứng thẳng, như đang chờ đợi người hữu duyên đến hái.

Mà người hữu duyên chính là đôi môi không muốn buông tha hết thảy kia, đôi môi nghênh đón, nhẹ nhàng ngậm lấy hồng đậu, đầu lưỡi linh hoạt vui đùa theo nó, làm nó lúc thì ngã sang trái, lúc thì ngã sang phải. Có khi lại ngậm nhẹ kéo nó lên, lúc lại ấn nó xuống, thi thoảng còn quấn lấy nó chậm rãi kéo ra. Hàm răng cũng đến góp vui, lấy lực độ không làm người ta cảm thấy đau đớn mà cắn nhẹ lên hồng đậu, nhẹ nhàng lôi kéo nó, dù hồng đậu từ hình tròn biến thành hình trứng cũng không muốn buông ra. Thẳng đến khi không kéo lên được nữa, mới bằng lòng nhả ra, làm cho hồng đậu bắn mạnh trở về, khiến vùng da xung quanh đó run lên nhè nhẹ.

Ngón tay cũng không quên trái hồng đậu cô đơn bên kia mà vuốt ve, đè ép, lôi kéo nó, đến khi nó cứng lên, biến thành màu đỏ diễm lệ, lớn gấp rưỡi kích thước cũ, mới bằng lòng cho nó có cơ hội nghỉ ngơi.