Kiển

Chương 12




“Ca ca, bữa sáng ta tự tay nấu có ngon không?” Tựa như con chó nhỏ đang chờ đợi chủ nhân khích lệ, nhị đệ Tư Đồ Huy trông mong nhìn đại ca Tư Đồ Cương đang chuẩn bị đi làm.

Lúc này, Tư Đồ Cương bỗng cảm thấy, ánh mắt của nhị đệ kém mình 4 tuổi thật đáng yêu.

Bất quá, có lúc nào nhị đệ không đáng yêu đây? Tính cách mạnh mẽ hơn hai đứa em kia, gần như mình không phải quan tâm, cũng không bao giờ cãi lại mình.

Trừ ra… trừ ra cái lúc…

Vừa nghĩ tới đây, Tư Đồ Cương không nhịn được mà nghiến răng ken két. Những lúc đó, ba đứa em này đáng ghê tởm đến cực độ. Không nghe mình nói, muốn làm gì là làm, ngay cả khi mình nói không, cũng đều bị dịch thành “muốn, muốn nữa”! Cho nên, chẳng đứa nào đáng yêu hết.

“Ca ca!”

“Hả? Ăn ngon, ngon lắm, cơm ngươi nấu ngon lắm.” Phục hồi tinh thần, Tư Đồ Cương vội vàng trả lời, chỉ sợ trả lời muộn, sẽ làm cho đứa em nấu ăn ngon nhất nước này tức giận. Đến lúc đó, chỉ sợ…

Nghe y ca ngợi, hai mắt Tư Đồ Huy như phát ra ánh sáng, hắn ôn nhu nói với Tư Đồ Cương: “Ca ca, ngày mai là cuối tuần. Hôm nay đừng để mệt quá, về sớm một chút mà nghỉ ngơi, miễn cho đến lúc đó lại kiệt sực.”

Bảo tồn thể lực? Ôn nhu chăm sóc? Hừ, còn không phải vì bản thân ngươi sao? Nếu ngươi thật vì ta mà lo lắng, thì nên để ta nghỉ ngơi thật sự, đừng có bắt buộc ta làm cái việc kia, lại còn cố sức vận động nữa chứ!

Tư Đồ Cương tức giận thầm nghĩ, nhưng dù vậy vẫn không dám nói gì, chỉ đành đáp ứng: “Ừ, ta sẽ cố gắng.”

Đột nhiên, có đôi môi tiếp cận đến: “Nào, hôn một cái, sớm trở về nhé.”

Tư Đồ Cương thở dài một hơi, nhắm mắt lại, mặc cho nhị đệ túm tay mình kéo lại gần hắn.

Đầu lưỡi không ngừng luồn lách khắp khẩu trang, như cố ý làm cho người nhận nó phải thần hồn điên đảo, đồng thời bắt buộc ta phải nuốt nước miếng mang theo mùi trà xanh thơm mát kia.

Có thể là do thể chất bất đồng. mỗi lần Tư Đồ Cương uống trà là thân thể lại hư nhuyễn vô lực.

Nhưng mặc kệ y phản ứng thế nào, dù là mở miệng mắng to, hay ấm ngôn mềm giọng. Tư Đồ Huy thủy chung vẫn việc ta ta làm, chưa từng nghe người khác nói.

Thật đúng là phiền phức, chỉ thích ngắm nhìn bộ dạng vô lực mềm nhũn của ta.

Tư Đồ Cương bất đắc dĩ nuốt dòng chất lỏng đang không ngừng tiến vào, thân thể cũng bắt đầu vô lực.

“Ca ca, thừa dịp hai tiểu quỷ kia còn chưa rời giường, mau đi làm đi.” Bởi vì thành công trong việc độc chiếm thời gian buổi sáng của ca ca, nên Tư Đồ Huy vô cùng vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười đầy đắc ý. Ánh mắt cũng bởi vì nụ hôn kia mà khơi dậy chút dục hỏa.

Nhưng mà, mặc dù kế sách nụ hôn buổi sáng thành công, bất quá để phòng ngừa, tốt nhất ca ca nên sớm rời khỏi nhà thì hơn. Nghĩ vậy, Tư Đồ Huy đành nhịn đau để cho ca ca đi làm.

“Lão đại! Lão đại! Nụ hôn buổi sáng của ta!” Tiếng kêu dồn dập truyền tới từ lầu hai.

“Ca ca, mau đi đi!” Tư Đồ Huy nghe thấy tiếng kêu, luống cuống xoay Tư Đồ Cương lại, bằng tốc độ tên lửa mà đẩy vị ca ca khiến người ta muốn ăn tươi ngay lập tức kia ra cửa.

“Ngươi thật quá đáng, không gọi ta, hại ta mất nụ hôn buổi sáng của lão đại!” Không ăn được mỹ thực, Tư Đồ Hạo oán giận với Tư Đồ huy.

Làm gì có chuyện ta để ca ca quyến rũ của mình sáng sớm đã nhiễm cái mùi tiểu quỷ nhà ngươi chứ.

Tư Đồ Huy cao ngạo liếc mắt nhìn Tư Đồ Hạo: “Đúng là tiểu quỷ.”

Tư Đồ Hạo không phục hét lên: “Ta không phải tiểu quỷ, ta đã làm chuyện đó rồi mà.”

“Nhưng tâm lý vẫn là tiểu quỷ thôi.”

“Nhị ca, ngươi cố ý đúng không, chỉ vì ngươi muốn độc chiếm buổi sáng của ca ca?” Tư Đồ Nham nghe thấy tiếng hét, vội chạy nhanh xuống lầu, nhìn thấy hai vị ca ca đang ầm ĩ, ngay cả bóng lưng của Tư Đồ Cương cũng không thấy đâu. Cơn tức trong lòng hắn không ít hơn Tư Đồ Hạo, cho nên, câu đầu tiên đã đâm phá kế hoạch của Tư Đồ Huy.

“Chẳng lẽ hai đứa không có ý muốn độc chiếm ca ca sao?” Ánh mắt sắc bén lướt qua Tư Đồ Nham.

Một dòng điện quỷ dị xẹt qua!!!

Không ai chịu yếu thế.

Ba người cùng phát ra khí thế tuyệt không lùi bước, nếu làm cho Tư Đồ Cương nhìn thấy, tuyệt đối sẽ biết ba người đang giữ nhà cho mình không phải là con mèo nghịch ngợm, mà ẩn dấu đằng sau mà lũ ác lang, chỉ muốn nuốt sạch sẽ con dê đơn thuần hiền lành, đến cặn bã cũng không chừa lại.

Như vậy, có lẽ y có thể quên đi lời hứa mà trốn thoát khỏi cái lồng này, nhưng mà, y đã đi làm mất rồi.

Trận chiến tranh đoạt vị ca ca quyến rũ động lòng người đã chính thức bắt đầu, trong khi, nhân vật chính lại không hề hay biết.