Đêm sinh nhật đó, có lẽ phải nói là sáng hôm sau mới đúng, bởi lúc Tư Đồ Cương về nhà đã là 11 giờ đêm, và y đã bị ba đứa em trai đùa bỡn đến không cách nào thừa nhận nổi, ngay sau đó, y bắt đầu sốt lên, vậy mà thân thể vẫn bị người khác mở ra mà tiến nhập, khiến cả người đau nhức đến vô lực. Mặc dù Tư Đương Cương vẫn nhớ thương công ty, nhưng bị ba đứa em cực lực cản trở, kết quả bị ép tĩnh dưỡng suốt một tháng mới có thể đi làm.
Một tháng nay, điều duy nhất làm Tư Đồ Cương yên tâm chính là ba đứa em không ép y “vận động kịch liệt” nữa. Nhưng mỗi ngày chúng vẫn động tay động chân, thỉnh thoảng còn bay tới hôn môi, làm Tư Đồ Cương chống đỡ không nổi.
Điều này y còn có thể chịu được, nhưng thứ làm y không thể chịu đựng được chính là, ba tên kia còn được voi đòi tiên, tuyên bố từ nay y là món đồ chơi của bọn chúng, phải thỏa mãn dục vọng của bọn chúng, không được chống cự dù chỉ một chút. Ở cái xã hội hiện đại văn minh này, làm gì có chuyện bắt buộc người khác? Bất quá Tư Đồ Cương rõ ràng, dù là thể lực hay tinh lực, y cũng không phải đối thủ của ba đứa em này, nhưng đánh không lại, chung quy cũng có thể trốn chứ?
Chính vì vậy, ngày đầu tiên đi làm lại, Tư Đồ Cương đã dùng lý do công việc bận rộn mà ngủ lại ở công ty.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… đã một tuần trôi qua, ba người cuối cùng phát hiện ra không ổn, liền gửi một thông điệp đến cho Tư Đồ Cương: “Nếu tối nay ngươi không thể về, vậy bọn ta sẽ đến công ty ngươi giết thời gian cũng được, dù sao chúng ta cũng chưa từng làm việc đó ở nơi làm việc, có một lần kinh nghiệm cũng tốt.”
Nghe xong, Tư Đồ Cương sợ hãi đành phải đáp ứng.
Chỉ là, đi về nhà mà bước chân nặng trĩu, Tư Đồ Cương có cảm giác mình như đang tự chui đầu vào lưới, dê vào miệng cọp, nhưng lại không dám không về.
Tư Đồ Cương thở dài thật sâu.
Anh em, anh em, chính cái loại quan hệ này đã trói chặt mình. Trốn không thoát mà, bất luận dù đi tới nơi nào, thì mối quan hệ huyết thống đều không cách nào phai nhạt, hơn nữa mình cũng đã hứa hẹn, tựa như có cái lưới khổng lồ bao lấy mình, bất luận mình giãy dụa thế nào, cũng tránh không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn thế giới tự do bên ngoài. Ôi, trốn không thoát mà.
Ngẩng đầu, gia môn ở ngay trước mắt, bất luận đi chậm đến mức nào, thứ gì tới cũng sẽ tới.
Đôi chân nặng nề bước vào nhà.
“Ca ca, vì sao lâu rồi không chịu về nhà? Là ngại kỹ thuật của ta hôm đó không tốt sao? Cái đó phải chậm rãi luyện tập, chỉ cần chúng ta chăm chỉ, khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.” Tư Đồ Huy ân cần hỏi thăm.
“Lão đại, có phải ngày đó ta mạnh quá, ngươi chịu không nổi? Ai bảo lão đại quá quyến rũ làm gì, lần đầu tiên mà, thật sự không chịu được cũng phải thôi, nhưng làm nhiều, sẽ ổn liền.” Tư Đồ Hạo hất hàm nói.
“Đại ca, hay là do bọn ta không thể thỏa mãn được ngươi, cho nên ngươi bất mãn đi ra ngoài tự giải quyết? Chúng ta vốn là anh em, làm sao có thể để đại ca ra ngoài loạn giao đây, chẳng may dính phải mấy thứ bệnh kia thì chết.” Câu hỏi chứa bao dã tâm của Tư Đồ Nham vang lên.
Ha ha ha ha, thật đúng là dối trá.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì, cứ nói thẳng đi.”
“Bởi vì đại ca rất không ngoan, dám trốn khỏi chúng ta, cho nên chúng ta nhất trí phải cho ngươi một chút trừng phạt, để ngươi không dám đi ngược lại với quyết định của bọn ta nữa.”
“Quyết định của các ngươi? Vậy ý nghĩ của ta căn bản không cần quan tâm đến đúng không?”
“Ca ca, chúng ta biết trong lòng ngươi còn giấu mầm móng dâm loạn, bây giờ chúng ta sẽ lôi nó ra, để ngươi không cần phải kìm nén nó, đây là việc tốt, ngươi đừng bài xích.”
“Tức là ta nên cám ơn các ngươi?”
“Nói lảm nhảm nhiều làm gì? Qua đêm nay, lão đại cũng không dám phản kháng chúng ta nữa, cũng không hiểu lắm thứ như vậy. Lên!” Không lằng nhằng, Tư Đồ Hạo vọt lên, Tư Đồ Huy cùng Tư Đồ Nham thấy thế cũng lên theo, hai tay khó địch bốn tay, huống chi giờ là sáu tay, Tư Đồ Cương dù kịch liệt giãy dụa, cuối cùng quần áo vẫn bị cởi sạch, hai tay bị trói ngược ra sau.
Cái tư thế này, chẳng lẽ cơn ác mộng đêm đó lại tái diễn sao?
Mặt Tư Đồ Cương trở nên trắng bệch.
Còn có cái gì đáng sợ đang chờ đợi mình đây?
Tư Đồ Cương bị kéo tới căn phòng quen thuộc, trên mặt đất vẫn được trải một lớp chăn mền, hết thảy đều giống như buổi tối hôm đó, ác mộng thật sự đã tái diễn rồi?
Mồ hôi lạnh chảy xuôi theo đường cong quyến rũ.
“Đây là trừng phạt, cho nên tối nay đại ca sẽ phải chịu đựng, chúng ta sẽ không nương tay đâu.”
Lời nói hung tợn như ném Tư Đồ Cương vào vực sâu, chân y mềm nhũn, quỳ trên chiếc chăn dày mềm mại.
Y run sợ nhìn ba đứa em đang không ngừng lôi ra mấy thứ kinh khủng kia, một cái giả âm hành thô to, mấy viên khiêu đản hình trứng, còn cả những thứ y không biết là gì.
“Tất cả, đều là thứ mà tối nay hậu động của đại ca phải nuốt đó. Đại ca, ngươi rất cao hứng đúng không? Xem đi, hậu động của ngươi đang vui sướng không ngừng co rút nè, chắc rất thèm khát nhỉ? Đừng lo, cũng nên bắt đầu rồi.”
Hai chân bị giật ra đến cực hạn, Tư Đồ Cương nằm trên đống chăn, mặt hướng lên trời. Cái tư thế này, khiến cho y có thể nhìn thấy rõ ràng cái giả âm hành thô to đang thong thả tiến lại hậu động nhỏ hẹp của mình. Nỗi sợ hãi bùng phát, răng cũng run lên, chạm vào nhau nghe cành cạch, một chút âm thanh cũng không thể phun ra được, tất cả như đều đang bị nghẹn lại trong cổ họng.
Không! Không!
Tiếng gào thét tuyệt vọng vang lên trong lòng.
Giả âm hành lạnh như băng chạm ở huyệt khẩu đang đóng kín, Tư Đồ Hạo lễ phép nói: “Lão đại, đi vào nè.”
Không có bất kỳ chuẩn bị hay bôi trơn, một thứ thô to lạnh lẽo bắt đầu xâm nhập vào cúc động nhỏ hẹp.
“A…” Tiếng xé gió cứng ngắc cuối cùng cũng phát ra, dù chỉ là một âm, nhưng bao hàm bao thống khổ, cầu khẩn cùng sợ hãi.
Rất nhanh, thứ đó không ngừng đâm vào sâu hơn, rồi lùi lại một xíu, xoay tròn. Thanh âm vang lên càng nhiều, làm cho người nghe vô cùng hưởng thụ.
Trừng phạt không đau đớn sao gọi là trừng phạt, đương nhiên càng về sau càng thê lương, càng chứng minh mức độ trừng phạt càng cao, cũng càng làm người ta phải khắc sâu trong lòng.
Từ tối nay, Tư Đồ Cương không bao giờ dám đi ngược lại ý chí của ba đứa em nữa rồi.