Kiến Trúc Thượng Tầng - Cố Kỷ

Chương 87: Thằng nhóc chết tiệt nhà Bentinck




Chúng ta chưa từng cùng nhau trải qua ngày Valentine.

Dylan thì thầm bên tai cô, âm thanh nghe có vẻ khác thường và không đứng đắn. Tiền Ninh không hiểu tại sao phản ứng đầu tiên của mình lại là như vậy. Giọng nói và âm điệu của anh vẫn gợi cảm và tinh tế, anh không cần phải cố gắng làm giọng trầm xuống, giọng nam của anh vốn đầy từ tính, âm vực sâu và có một sức mạnh xuyên thấu không thể thay thế. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc này, anh đang đùa giỡn với cô.

Đã lâu không gặp, trong giây phút đầu tiên nhìn thấy chàng trai trẻ tóc vàng đẹp trai, Tiền Ninh có một thoáng ngạc nhiên và rung động, nhưng ngay lập tức, ngay cả trong một chút sững sờ ngắn ngủi, cô cũng nhận ra sự kiêu ngạo lạnh lùng trong đôi mắt sáng màu của anh.

Mùi hương của Dylan luôn có sự pha trộn giữa sự tươi mát và mùi xạ hương dù anh có dùng nước hoa hay không. Khi đứng gần anh, hormone nữ của cô không thể kiềm chế mà bị anh quyến rũ. Anh luôn biết điều này, và lúc này không rõ liệu anh có cố ý hay không, vì anh đứng rất gần nhưng vẫn giữ một khoảng cách lịch thiệp giữa quý ông và quý bà.

Và ngay giây sau, anh đứng thẳng người, mỉm cười nhẹ nhàng và chăm chú nhìn cô.

"Chào Dylan." Tiền Ninh khẽ nâng cằm lên, mỉm cười dịu dàng nhìn người đàn ông trẻ trước mặt cao hơn cô cả cái đầu, dáng người khỏe mạnh có thể hoàn toàn che phủ cơ thể cô.

Dylan không khó để nhận ra sự bình tĩnh trong giọng nói dịu dàng của cô. Con ngươi co rút nhanh chóng của cô khi nãy đã trở lại bình thường. Có lẽ, nếu cô nhìn vào mắt anh thì cô vẫn có thể thấy sự mất kiểm soát lóe lên. Nhưng cô đã quay mặt đi.

"Em có thể, và em cũng sẵn lòng giải thích." Tiền Ninh quay lại nhìn Dylan và nói một cách dịu dàng và lịch sự.

Dylan không nói gì, nụ cười trên khuôn mặt đã biến mất, anh vẫn nhìn cô, khẽ cúi đầu một cách lịch sự. Anh đi đến bên xe rồi mở cửa cho cô.

Tiền Ninh quen thuộc bước vào xe dưới bàn tay rộng lớn của anh. Khi cô liếc nhìn anh, Dylan vẫn theo thói quen tháo cúc áo vest đen, chân dài bước vào và ngồi xuống bên cạnh cô.

Cửa xe đóng lại, một lần nữa, sau một khoảng thời gian dài, họ ngồi cùng nhau trong chiếc xe này.

Xe khởi động, tăng tốc êm ái và hướng xa ngoài sân bay.

Tiền Ninh không nói gì ngay lập tức. Cô vừa cởi bỏ chiếc áo khoác dày màu vàng nhạt và đặt nó bên cạnh chân, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ mờ mịt.

Cô cần phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Đêm Valentine, việc Tiền Vĩnh Diệp bị Jerry đánh một cú tại câu lạc bộ ngựa dường như chưa từng xảy ra.

Phía câu lạc bộ ngựa không hỏi Tiền Ninh về chuyện này.

Tiền Ninh cũng không gặp rắc rối từ anh trai cô, Tiền Vĩnh Diệp. Trước khi quay về London, cô chưa gặp lại anh trai. Tiền Vĩnh Diệp bị đánh một cú, có lẽ sẽ không xuất hiện công khai cho đến khi hoàn toàn hồi phục.

Tiền Trác Minh không hay biết gì về chuyện này.

Truyền thông ở thành phố G cũng không có động thái gì, rõ ràng không nhận được tin tức nào.

Tuy nhiên, trước khi Tiền Ninh rời khỏi thành phố G, việc cô cùng một chàng trai ngoại quốc bí ẩn xem đua ngựa vào dịp Valentine đã được đăng báo.

Mặc dù không có bất kỳ bức ảnh nào được tiết lộ nhưng bài báo lại được viết như thể phóng viên có mặt tại hiện trường.

Lại một lần nữa mô tả chi tiết hai người kề vai sát cánh, Tiền Ninh chủ động và nồng nhiệt như thế nào. Còn tiết lộ chàng trai tóc vàng này là bạn thân của Tiền Henry, cũng là bạn của Bentinck, và cũng là quý tộc Anh, học tại Cambridge. Bài viết không quên châm biếm Tiền Ninh thích bạn trai ngoại quốc và càng yêu thích những chàng trai trẻ.

Tiền Vĩnh Diệp chắc chắn đã chọn thời điểm cô rời đi để tiết lộ tin tức.

Dylan hay William, chắc chắn không đọc bản gốc tiếng Trung mà chỉ biết qua bản dịch từ báo lá cải tiếng Anh. Nhưng loại tin tức này thật sự không thu hút được sự chú ý của người Anh, ngay cả một câu chuyện về đời tư của một người dẫn chương trình BBC cũng đáng quan tâm hơn. Đây là lợi thế của việc không hoàn toàn là người của công chúng.

Tuy nhiên, Tiền Ninh cũng hiểu rõ việc này có thể gây ra rắc rối lớn trong giới nội bộ. Cô đã suy nghĩ về điều này trên máy bay, tự hỏi rắc rối này sẽ đến mức nào.

Tiền Ninh không ngờ ngay khi xuống máy bay, cô sẽ gặp Dylan.

Rõ ràng là anh có thể chấp nhận không gặp cô trong hai tháng, nhưng vì chuyện này, anh đã đến đón cô. Anh quá trẻ, có lẽ bản thân anh cũng không nhận ra mình chưa phân biệt được giữa "yêu" và "chiếm hữu".

Mặc dù điều này chắc chắn cũng giống như Dylan vừa nói bên ngoài lối đi VIP, rằng đây là lúc họ cần gặp nhau.

Dylan nhìn vào khuôn mặt nghiêng quyến rũ của Tiền Ninh với đôi mày nhíu chặt, phần trên của chân mày trái của anh đột nhiên co giật nhẹ vài lần. Sự căng thẳng tự nhiên giống như trái tim đập mạnh mẽ của anh. Anh đã gần một tháng không gặp cô. Từ tháng Tám năm ngoái, chưa bao giờ lâu như thế. Và anh không thể chạm vào cô dù chỉ là bàn tay cô. Chiếc áo khoác đặt giữa hai người dường như nhắc nhở anh về điều đó.

Trong chiếc xe ấm áp và yên tĩnh, đột nhiên vang lên giọng nữ nhẹ nhàng.

"Lúc đó Silvia cũng có mặt, em và Jerry ở riêng với nhau không quá mười lăm phút, tụi em không có bất kỳ sự tiếp xúc nào..."

Tiền Ninh nhìn cảnh quan ở Tây London và bắt đầu giải thích một cách bình tĩnh.

"Cậu ấy tặng em một món quà sinh nhật, 12% cổ phần của công ty công nghệ Alying. Tụi em cùng xem vài trận đua ngựa, rồi cậu ấy ra sân bay."

Tiền Ninh biết Dylan đang nhìn cô, và khi nói đến đây, cô quay đầu nhìn anh.

"Dylan, em không vi phạm thỏa thuận với anh. Em không hẹn hò, cũng không hôn cậu ấy..."

"Không cần nói nữa." Dylan lạnh lùng cắt ngang giọng nói dịu dàng và bình thản của cô.

Tiền Ninh nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Dylan, cô hít một hơi sâu và nói thêm: "Em hiểu anh không hài lòng về toàn bộ sự việc. Em sẽ trả lại 12% cổ phần, em sẽ giải thích rõ ràng với Jerry trước ngày 31 tháng 3 năm 1998, em sẽ không gặp lại cậu ấy, không gọi điện thoại và sẽ không có bất kỳ liên hệ nào. Nếu anh còn yêu cầu gì khác, hãy nói ra, miễn là hợp lý, em sẽ cân nhắc."

Dylan nhìn sâu vào đôi mắt thông minh và lý trí của vợ mình.

Cô không rời ánh mắt, hàng mi quyến rũ của cô chớp nhẹ vài lần, giống như đôi mắt sáng của cô. Đôi môi đỏ hồng trước đó khẽ hé mở giờ đã khép lại. Gương mặt xinh đẹp không có chút nụ cười nào.

Nhìn thấy cô, nhìn cô gần như vậy, anh cảm thấy vừa vui vừa buồn.

Dù sao đi nữa, hôm nay anh cũng sẽ đến đón cô. Đã gần một tháng, anh phải gặp cô.

Nhưng đúng là sáng nay, khi Dylan vừa thức dậy đã nhận được cuộc gọi từ ông nội. Điều đầu tiên ngài William Bentinck nói trong cuộc gọi chính là về chuyện này. Những lời thì thầm thân mật, cô chủ động thế nào, trải qua đêm tình tứ ra sao, Dylan không tin một lời nào.

Tuy nhiên, ngay khi nghe ông nội nói xong, Dylan đã biết việc Jerry bay đến thành phố G vào ngày Valentine và ở lại vài giờ là sự thật không thể chối cãi. Và điều đó đủ khiến anh muốn giết tên khốn đó. Nếu anh không đến đón Tiền Ninh trước, thì Jerry Alying bây giờ đã nằm trong bệnh viện rồi.

"Tiền Ninh." Dylan gọi tên cô.

Tiền Ninh cảm thấy giọng nói này vẫn còn chút lạnh lùng, nhưng lại pha lẫn sự dịu dàng.

"Anh chưa bao giờ nghi ngờ em." Dylan nhìn vào mắt cô nói.

Tiền Ninh nhẹ nhàng nhíu mày.

Dylan tiếp tục: "Tiền Ninh, em thực sự nghĩ anh sẽ làm khó em sao? Anh là người biết lý lẽ, em không cần phải làm những điều đó."

Tiền Ninh nghe nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường, nhíu mày nhìn kỹ vào khuôn mặt của Dylan. Anh đột ngột tiến lại gần, qua lớp áo khoác của cô, khuôn mặt anh ngay trước mặt vẫn không chạm vào da cô, nhưng sự tiếp cận đầy nam tính của anh thật không công bằng.

Nhịp tim cao hơn bình thường của cô bây giờ đã chuyển thành cao hơn hẳn.

Anh cúi xuống nhìn cô, thì thầm bằng giọng khàn khàn, "Em thật sự không hiểu sao, em yêu? Tên khốn đó đã cùng em trải qua ngày Valentine."

Tiền Ninh nín thở nhìn Dylan, anh vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng đôi môi gợi cảm của anh lại thốt ra những lời rõ ràng là ghen tuông. Cô nắm chặt tay, hàng mi run rẩy, mở môi nhẹ nhàng nói, "Em không trải qua ngày Valentine với Jerry, Silvia cũng ở đó."

Dylan thở ra, đôi mắt xanh lục bảo của anh nhìn cô, "Cậu ta biết anh không thể bay qua. Anh và cậu ta có chương trình học khác nhau và anh có buổi huấn luyện. Em yêu, chúng ta chưa từng cùng nhau trải qua ngày Valentine."

"Dylan..." Tiền Ninh tránh ánh mắt anh, vô thức liếm môi, cô cảm thấy khó thở, nhẹ nhàng nhắc nhở, "Chúng ta đã chia tay rồi, Dylan."

Dylan có lẽ nghe nhưng như lại không thật sự nghe thấy. Anh không lùi lại mà còn tiến lên, sống mũi gần như chạm vào mũi cô.

"Thật sao?" Anh hỏi khẽ, giọng nói lạnh lẽo, pha thêm chút giễu cợt, "Vậy tại sao mặt em luôn đỏ như vậy? Từ khi gặp anh và còn gọi tên anh như thế?"

Cả khuôn mặt và toàn bộ làn da của Tiền Ninh lập tức bốc cháy, và ngay khi cô mở môi, Dylan lùi lại.

"Anh đã nhận được thư của em." Dylan nhìn ra cửa sổ nói một cách thờ ơ.

Tiền Ninh điều chỉnh tư thế ngồi, cô liếc mắt về phía người đàn ông.

"Em vẫn sống ở White Oak. Đó là yêu cầu duy nhất của anh." Dylan dừng lại, nhìn cô, "Được chứ?"

"Vậy anh sống ở đâu?" Tiền Ninh hỏi.

"Tại sao em phải quan tâm? Chẳng phải em nói chúng ta đã chia tay sao?" Dylan nhướng mày.

Anh chắc chắn đang trêu chọc cô.

Tiền Ninh quay mặt đi, cô khẽ hắng giọng, chuyển chủ đề và nghiêm túc hỏi, "Anh vừa nói về ông nội anh..."

"Ông ấy bán báo, vậy nên không có hình ảnh nào được tiết lộ nghĩa là phần lớn những chuyện đều là bịa đặt, ông ấy hiểu rõ điều đó. Và ông ấy biết về nguyên tắc ứng xử của em. Lý do ông ấy nói như vậy..." Dylan cười chế giễu, "...Ông nội muốn thấy anh bối rối. Ông ấy đã già, cần tìm chút niềm vui từ những người trẻ."

Tiền Ninh nghe và mỉm cười, nhưng cô lập tức thu lại nụ cười, hơi tức giận nhìn Dylan, "Vậy anh đã đùa giỡn em suốt thời gian qua? Và anh cố ý muốn em xấu hổ?"

"Không, Tiền Ninh. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không giận Jerry." Dylan cũng nhìn cô, cau mày, giọng nói lạnh lẽo.

"Anh sẽ... đánh cậu ấy chứ?"

"Em thấy thương cậu ta à?"

Tiền Ninh cau mày nhìn Dylan, "Anh đúng là tên khốn nhỏ nhà Bentinck..."

"Không phải "tên khốn nhỏ"." Dylan mỉm cười nhẹ một bên miệng, ánh mắt lại nhìn ra cửa sổ. "Đó là chuyện giữa anh và cậu ta, em không cần lo, cũng không cần thấy xấu hổ." Anh nói, "Em không được thương hại tên khốn đó, cậu ta đáng bị như vậy."

Tiền Ninh cũng nhìn ra cửa sổ xe. Họ đã đi qua Chelsea rồi. "Jerry còn làm một việc khác ở thành phố G..."

Dylan quay đầu lại chăm chú nhìn vợ mình.

Tiền Ninh bình tĩnh nhìn anh và kể lại toàn bộ chuyện liên quan đến Tiền Vĩnh Diệp. Dylan lắng nghe một cách yên lặng và không ngắt lời.

Khi Tiền Ninh nói xong, anh lạnh lùng nói: "Thật đáng tiếc là cậu ta chỉ đấm Chris một cú. Nhưng em không được coi tên khốn đó như hiệp sĩ của mình, đó chỉ là điều mà cậu ta phải làm thôi..."

"Dylan, em lớn hơn các anh. Xin đừng coi em như một cô gái nhỏ, hoặc nghĩ em khao khát được cứu vớt, được chứ?"

"Và cũng không được gọi tên anh như vậy nữa... Anh sẽ không chịu được."

Tiền Ninh mím chặt môi.

Cuộc đối thoại này thật trẻ con.

Dylan có lẽ cũng nghĩ vậy, anh chuyển sang một chủ đề bớt trẻ con hơn: "Những năm gần đây, vốn nước ngoài tràn vào Thái Lan, khoản vay bất động sản ở Thái tăng gấp nhiều lần, giá đất ở Bangkok còn đắt hơn cả Los Angeles, nghe có vẻ hợp lý không? So với GDP của hai thành phố. Nếu Chris đầu tư bằng tiền của mình thì em đừng nhắc nhở anh ta."

"Tất nhiên rồi. Em lo lắng anh ấy sử dụng quỹ của tập đoàn. Nhưng chị ba của em tạm thời cũng không rõ tình hình. Anh cả em vốn dĩ quản lý tài chính của tập đoàn." Tiền Ninh lắc đầu, "Chris vốn không tin vào bong bóng kinh tế."

Dylan mỉm cười chế giễu, sau đó nhìn vào cô vợ xinh đẹp của mình và nói: "Anh và ông nội còn nói về chuyện khác. Có liên quan đến việc hợp tác với gia đình em, nhưng để đến tháng sau khi mọi chuyện rõ ràng hơn, anh sẽ nói chi tiết với em."

"Ý anh là gì?" Tiền Ninh vội hỏi. Cô biết bố cô và ngài Bentinck luôn trao đổi với nhau, nhưng những kế hoạch hợp tác tham vọng nhất vẫn chỉ dừng lại ở những cuộc trò chuyện.

"Khá phức tạp. Năm sau là bầu cử, hai Đảng hiện đang cạnh tranh rất khốc liệt, họ chắc chắn đều muốn và phải giành được London. London hiện đang đối mặt với rất nhiều vấn đề và tái quy hoạch, hai bên chắc chắn sẽ lấy điều này làm con bài để thu hút cử tri. Ngoài ra, Viện Hàn lâm Hoàng gia và Cục Di sản Anh có khả năng sẽ lần đầu tiên cho phép xây dựng các tòa nhà chọc trời. Trước khi ông nội anh nghỉ hưu, ông ấy còn những tham vọng về chính trị và kinh tế cần thực hiện. Tháng sau ông ấy sẽ tròn bảy mươi tuổi." Dylan giải thích ngắn gọn, "Đợi đến khi rõ ràng rồi hãy bàn tiếp?"

Tiền Ninh suy nghĩ và gật đầu. Bên ngoài cửa sổ xe, cảnh quan của Mayfair đã hiện ra. Cô mỉm cười nhẹ, "Trong luận văn tốt nghiệp của em, em có đề cập đến, vào năm 1986, tại triển lãm "Tương lai của London" của Viện Hàn lâm Hoàng gia, ngài Norman Foster đã trưng bày tác phẩm vừa hoàn thành của ông là tòa nhà HSBC. Anh cũng từng nhắc đến điều này tại vũ hội tháng Năm, anh nói phong cách kiến trúc kỹ thuật cao là tương lai, và em nghĩ, ít nhất đó có thể là tương lai của London."

"Anh nhớ. Luận văn của em chi tiết và lập luận chặt chẽ, anh nói anh sẽ cho em điểm cao hơn không phải là tâng bốc em." Dylan quay đầu, chăm chú nhìn cô, "Anh rất vui vì em nhớ những gì anh nói trong vũ hội tháng Năm."

Tiền Ninh khẽ mỉm cười với Dylan nhưng tránh ánh mắt anh và không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe màu đen với biểu tượng vàng đang tiến vào vòng xoay.

Dylan ngước nhìn lên. Tiền Ninh cũng nhìn theo. Một chiếc Range Rover màu đen đang đỗ trước tòa nhà kiểu Edwardian Baroque.

"JA, đúng không, thằng chết tiết đó lại dám đến đây sao?" Dylan cười lạnh và nói.