Kiến Trúc Sư

Chương 58




Trộn bột mì và phấn rôm theo tỉ lệ 7:3 được một hỗn hợp, hiệu quả không tệ. Nhưng cho dù tất cả thuận lợi, bọn họ vẫn cần phải có một nhân chứng phía nhà nước.

Nước mắt Lưu Dịch Dương tuôn trào, cậu nhóc vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy sợ hãi. Những cú đấm đẩy của cậu nhóc chỉ như gãi ngứa cho Vương Hâm đang phấn khích, bởi vì chênh lệch sức lực quá nhiều khiến cậu nhóc cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cậu nhóc không dám khóc thành tiếng, bởi vì Vương Hâm sẽ dùng bàn tay bẩn thỉu của mình che miệng cậu nhóc lại.

Hai người tới Đồn Cảnh sát báo án thì nhận được một tin, đây không phải lần đầu có người tố cáo Vương Hâm song đến bây giờ lão vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Vương Hâm Nhún vai, tỏ vẻ biết điều thì nên thả lão ra. Trần Tây An chỉ chỉ vào tay lão:

– Vậy sao, vậy thì tiếc thật ấy, sau này ông chẳng còn cơ hội để thưởng thức nữa rồi, chúng tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để kiện ông ra tòa.

Vương Hâm nghẹn họng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn dần trở nên độc ác. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Vương Hâm thấy hắn gật đầu về phía huyền quan, chào một tiếng:

Cảnh sát phụ trách lấy lời khai là một người đàn ông trung niên, trong nhà có đứa con đang độ tuổi tiểu học, cũng lo lắng con mình gặp phải dạng người bề ngoài đạo mạo bên trong cầm thú thế này cho nên đã đồng ý với bọn họ sẽ tới đó ngay khi nhận được điện thoại báo cáo.

Cuối cùng sắc mặt Vương Hâm cũng thay đổi, chẳng hiểu sao trong đầu lão ta chợt vang lên câu hỏi “cảm giác sờ vào phấn rôm thế nào” của người đàn ông đối diện, tim lão đập thình thịch, cứ cảm thấy có gì bất thường.

***

Anh mập gầy đi rất nhiều, trước đây anh ta béo tới mức không nhìn rõ mắt mũi, bây giờ gầy đi một chút mới cảm thấy sức sống tiềm tàng. Chẳng qua giữa anh ta và Lương Cầm có gì đó rất lạ, trước đây một ngày cãi nhau mười lần, bây giờ lại chẳng nói gì với nhau, không biết trong khoảng thời gian nghỉ Tết này giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

– Ông Vương Hâm, tôi biết ông có người chống lưng rất mạnh, nhưng cho dù có là Sở trưởng Sở Cảnh sát đi chăng nữa thì ông cũng đắc ý hơi sớm rồi đấy. Bây giờ là thời đại mạng internet, ông không ra ngoài thì người ta cũng có thể đào ra ba đời tổ tông nhà ông. Ông có quyền, tôi có dư luận, mặc dù tôi bất tài song dẫu sao cũng là tài khoản chứng thực. Tôi chỉ cần đăng một bài thôi sẽ có cả nhìn, chục nghìn lượt share. Cư dân mạng hiện nay ghét nhất cái dạng cặn bã như ông, ông muốn lên hotsearch cũng chẳng khó.

Tình yêu của anh trai tới còn nhanh hơn cả lốc xoáy, Lưu Dịch Dương c0i qu4n lộ chiếc m0ng tr4n, cả người ngơ ngác.

Mẹ cậu bé không cho phép cậu bé tiếp xúc với Tiền Tâm Nhất, khi cậu bé sắp tới cửa nhà Vương Hâm, nhận được điện thoại của anh thì vẫn len lén chạy xuống. Nào biết anh trai lại kéo cậu nhóc vào nhà vệ sinh nam bảo cậu nhóc c0i qu4n.

Trần Tây An cười cười:

Lưu Dịch Dương hoang mang c0i qu4n, nhìn thấy anh mang một hộp phấn rôm ra bắt đầu bôi lên người mình, cậu nhóc lắp bắp:

Tình yêu của anh trai tới còn nhanh hơn cả lốc xoáy, Lưu Dịch Dương c0i qu4n lộ chiếc mông trần, cả người ngơ ngác.

Vương Hâm chẳng coi lời uy hiếp của hắn ra gì:

– Ông Vương, nguyên nhân ông tự tin như vậy vì quen người có thể một tay che trời trong hệ thống công an ư? Hay cảm thấy chúng tôi không thể coi như nhân chứng?

– Anh, anh đang làm gì đấy?

– Cảm giác sờ vào phấn rôm thế nào?

Lưu Dịch Dương che miệng mình, bị Vương Hâm quay người đẩy vào lưng ghế, rất nhanh lão ngồi sát sạt cậu nhóc, lão thở d0c trong tiếng vải vóc loạt soạt. Lưu Dịch Dương sợ tới mức không dám quay đầu, sợ tới mức nức nở, cơ thể run bần bật vì sợ hãi.

Đời này Tiền Tâm Nhất chưa xoa phấn rôm cho trẻ con bao giờ, động tác của anh vô cùng vụng về. Trần Tây An mỉm cười đứng bàng quan, cảm thấy anh xoa phấn lên mông em trai mình như quét tường chưa sơn, còn xoa một lớp thật dày.

Hết chương 58

– Anh sợ em mọc rôm ấy mà.

Tiền Tâm Nhất thụi một cú vào phần bụng mềm mại nhất của lão.

Tiền Tâm Nhất chỉ tiếc đống bột này không giống xi măng, không dính hẳn lên da cậu nhóc được. Anh xoa xong thì ra hiệu cho cậu nhóc quay người lại:

Tiền Tâm Nhất nghe thấy tiếng động vội tới gõ cửa, anh đã tới xưởng đá mượn liền hai chiếc dao cắt khắc để đề phòng Vương Hâm không chịu mở cửa. Anh chọc hai nhát vào lỗ khóa, nhưng cửa lại chợt mở ra từ phía sau, Lưu Dịch Dương lao vào chân anh, được Trần Tây An dùng áo bọc lấy đùi cậu bé bế lên. Tiền Tâm Nhất xông vào, trói tay Vương Hâm vẫn còn đau đớn chưa thể định thần lại, sau đó tẩn lão một trận.

– Mấy ngày nay anh sẽ canh chừng ở khu này, nếu như tên Vương kia có sờ em thì em phải hét lớn lên, anh sẽ tới ngay, nghe rõ chưa?

Vương Hâm vê vê tay, vừa cảm nhận hiệu quả mềm mại do phấn rôm mang lại, vừa nhìn Lưu Dịch Dương đang gục trên đầu vai Trần Tây An, mỉm cười dựa vào lưng sofa:

Lưu Dịch Dương không hỏi thêm mà gật đầu luôn.

– Mấy ngày nay anh sẽ canh chừng ở khu này, nếu như tên Vương kia có sờ em thì em phải hét lớn lên, anh sẽ tới ngay, nghe rõ chưa?

Lưu Dịch Dương hoang mang c0i qu4n, nhìn thấy anh mang một hộp phấn rôm ra bắt đầu bôi lên người mình, cậu nhóc lắp bắp:

Tiền Tâm Nhất còn tưởng rằng sẽ phải đợi thêm mấy ngày nữa, ai ngờ bởi vì Lưu Dịch Dương không đi học mấy ngày liền, Vương Hâm đã chẳng nhịn nổi nữa, lão chỉ đợi có ngày này. Ngày mùng bốn Tết, mới học chưa được hai mươi phút, lão đã bắt đầu ngứa tay.

Sau đó Vương Hâm bị người ta đè cổ tay nhỏ cồn iod lên, mặc dù bột không nhiều nhưng cũng đủ kết hợp với iod tạo hợp chất màu xanh dương.

Trẻ con bôi phấn rôm trên người là chuyện rất bình thường, cho nên khi lão cảm nhận được sự mềm mại dưới tác dụng của phấn rôm, suy nghĩ đầu tiên của lão không phải kỳ quái mà sự hưng phấn trào dâng khiến lão mất đi lý trí, thậm chí còn cảm thấy đáng tiếc rằng tại sao trước đây không phát hiện tác dụng kỳ diệu của phấn rôm.

– Vậy thì cậu cứ kiện đi.

– Tôi đã tới hiệu thuốc mua cồn iod theo yêu cầu của hai người.

Lão ôm lấy Lưu Dịch Dương đang trốn chạy về sau vào lòng, kiềm chế động tác dãy dụa của cậu nhóc.

Cảnh sát nhân dân bước vào xách theo chiếc túi nilon của hiệu thuốc, theo sau còn có một nam một nữ. Anh ta đi tới đặt đồ lên bàn trà rồi nói:

Nước mắt Lưu Dịch Dương tuôn trào, cậu nhóc vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy sợ hãi. Những cú đấm đẩy của cậu nhóc chỉ như gãi ngứa cho Vương Hâm đang phấn khích, bởi vì chênh lệch sức lực quá nhiều khiến cậu nhóc cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cậu nhóc không dám khóc thành tiếng, bởi vì Vương Hâm sẽ dùng bàn tay bẩn thỉu của mình che miệng cậu nhóc lại.

Cuối cùng Trần Tây An cũng cau mày:

Anh trai và chú Trần đang ở ngay bên ngoài, Lưu Dịch Dương biết chỉ cần mình hét lớn là bọn họ sẽ nghe thấy, nhưng bọn họ không vào được, bởi vì Vương Hâm đã khóa cửa rồi.

Lưu Dịch Dương che miệng mình, bị Vương Hâm quay người đẩy vào lưng ghế, rất nhanh lão ngồi sát sạt cậu nhóc, lão thở d0c trong tiếng vải vóc loạt soạt. Lưu Dịch Dương sợ tới mức không dám quay đầu, sợ tới mức nức nở, cơ thể run bần bật vì sợ hãi.

– Ông có chứng cứ không? Có nhân chứng không? Hay là trong nhà ông có camera?

Khi Vương Hâm rùng mình một cái, Lưu Dịch Dương dùng thế giới quan của trẻ con nhìn người lớn, cho rằng lão cũng đau hoặc sợ, bèn dồn tất cả sức lực của bản thân đá loạn về phía sau, ngay sau đó đẩy Vương Hâm ra nhảy xuống ghế, kéo chun quần nhanh như chớp rồi chạy về phía cửa, vừa chạy vừa hét lên.

– Tôi cảnh cáo hai người mau cởi trói cho tôi rồi cút đi, bằng không tôi cam đoan hai người cũng lên báo luôn đấy. Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, cố ý gây thương tích, cộng thêm xúc phạm danh dự.

Tiền Tâm Nhất nghe thấy tiếng động vội tới gõ cửa, anh đã tới xưởng đá mượn liền hai chiếc dao cắt khắc để đề phòng Vương Hâm không chịu mở cửa. Anh chọc hai nhát vào lỗ khóa, nhưng cửa lại chợt mở ra từ phía sau, Lưu Dịch Dương lao vào chân anh, được Trần Tây An dùng áo bọc lấy đùi cậu bé bế lên. Tiền Tâm Nhất xông vào, trói tay Vương Hâm vẫn còn đau đớn chưa thể định thần lại, sau đó tẩn lão một trận.

– Anh, anh đang làm gì đấy?

Cảnh sát phụ trách lấy lời khai là một người đàn ông trung niên, trong nhà có đứa con đang độ tuổi tiểu học, cũng lo lắng con mình gặp phải dạng người bề ngoài đạo mạo bên trong cầm thú thế này cho nên đã đồng ý với bọn họ sẽ tới đó ngay khi nhận được điện thoại báo cáo.

Vương Hâm không chỉ là bi3n th4i, hình như còn có chút M. Lão bị Tiền Tâm Nhất đá cho không ngừng k3u r3n, vậy mà còn bật cười, dáng vẻ thách thức.

Tiền Tâm Nhất vẫn còn muốn đánh lão nhưng bị Trần Tây An cản, hắn rút điện thoại ra báo cảnh sát. Trần Tây An rất bình tĩnh, bế Lưu Dịch Dương ngồi xuống đối diện nói chuyện với lão:

Ở cái tuổi này rồi, Vương Hâm chỉ biết dùng máy tính chứ không chơi Weibo, cho nên ông ta cảm thấy Trần Tây An đang nói linh tinh:

– Ông Vương, nguyên nhân ông tự tin như vậy vì quen người có thể một tay che trời trong hệ thống công an ư? Hay cảm thấy chúng tôi không thể coi như nhân chứng?

Khi Vương Hâm rùng mình một cái, Lưu Dịch Dương dùng thế giới quan của trẻ con nhìn người lớn, cho rằng lão cũng đau hoặc sợ, bèn dồn tất cả sức lực của bản thân đá loạn về phía sau, ngay sau đó đẩy Vương Hâm ra nhảy xuống ghế, kéo chun quần nhanh như chớp rồi chạy về phía cửa, vừa chạy vừa hét lên.

Vương Hâm cười khẩy một tiếng, nếu như không phải bị trói tay, lão còn muốn đẩy ánh mắt đã bị đánh vẹo đi của mình:

Lão ôm lấy Lưu Dịch Dương đang trốn chạy về sau vào lòng, kiềm chế động tác dãy dụa của cậu nhóc.

Trẻ con bôi phấn rôm trên người là chuyện rất bình thường, cho nên khi lão cảm nhận được sự mềm mại dưới tác dụng của phấn rôm, suy nghĩ đầu tiên của lão không phải kỳ quái mà sự hưng phấn trào dâng khiến lão mất đi lý trí, thậm chí còn cảm thấy đáng tiếc rằng tại sao trước đây không phát hiện tác dụng kỳ diệu của phấn rôm.

– Cả hai.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy Trần Tây An đúng thật là, kéo dài chút thời gian thôi cũng biến hắn thành người nổi tiếng luôn rồi, thật đậu xanh rau má. Weibo của hắn chỉ share lại những góc kiến trúc mà hắn cảm thấy đẹp, lẻ tẻ mấy người theo dõi. Nhưng Weibo của Dương Giang cũng có thể coi như tài khoản nổi tiếng, trong thời thiếu niên ngông cuồng anh ta đã từng đăng video hát trên mạng, có một đống fan vẫn chưa bỏ rơi anh ta.

– Vậy thì ông đúng là giỏi thật. – Trần Tây An nói chẳng có chút thành ý nào – Vừa không thể làm nhân chứng, vừa không có chứng cứ.

Tiền Tâm Nhất còn tưởng rằng sẽ phải đợi thêm mấy ngày nữa, ai ngờ bởi vì Lưu Dịch Dương không đi học mấy ngày liền, Vương Hâm đã chẳng nhịn nổi nữa, lão chỉ đợi có ngày này. Ngày mùng bốn Tết, mới học chưa được hai mươi phút, lão đã bắt đầu ngứa tay.

Vương Hâm Nhún vai, tỏ vẻ biết điều thì nên thả lão ra. Trần Tây An chỉ chỉ vào tay lão:

Truyền thống của GAD là có mấy ngày nghỉ ngơi thư giãn sau Tết, chín giờ vào làm, năm giờ tan làm, không tăng ca, nhàn rỗi tới hết hai ngày nghỉ cuối tuần, công việc bắt đầu đi vào quỹ đạo bình thường.

– Cảm giác sờ vào phấn rôm thế nào?

Vương Hâm không chỉ là bi3n th4i, hình như còn có chút M. Lão bị Tiền Tâm Nhất đá cho không ngừng k3u r3n, vậy mà còn bật cười, dáng vẻ thách thức.

Vương Hâm vê vê tay, vừa cảm nhận hiệu quả mềm mại do phấn rôm mang lại, vừa nhìn Lưu Dịch Dương đang gục trên đầu vai Trần Tây An, mỉm cười dựa vào lưng sofa:

– Rất nhẵn nhụi, cảm xúc rất tốt… a!

Tiền Tâm Nhất thụi một cú vào phần bụng mềm mại nhất của lão.

Thứ này còn đỉnh hơn iod và hồ tinh bột rất nhiều, dẫu cho người đứng phía sau có muốn giúp đỡ lão thì cũng không dám ra tay táo bạo chẳng kiêng nể gì. Vương Hâm bị áp giải vào trại tạm giam, chờ bố mẹ của trẻ em bị hại đệ đơn kiện.

Cuối cùng Trần Tây An cũng cau mày:

– Vậy sao, vậy thì tiếc thật ấy, sau này ông chẳng còn cơ hội để thưởng thức nữa rồi, chúng tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để kiện ông ra tòa.

– Cảnh sát Lưu đấy à, xin chào.

Vương Hâm chẳng coi lời uy hiếp của hắn ra gì:

– Vậy thì cậu cứ kiện đi.

Trần Tây An nghiêng người về phía trước:

Tiền Tâm Nhất chỉ tiếc đống bột này không giống xi măng, không dính hẳn lên da cậu nhóc được. Anh xoa xong thì ra hiệu cho cậu nhóc quay người lại:

– Ông Vương Hâm, tôi biết ông có người chống lưng rất mạnh, nhưng cho dù có là Sở trưởng Sở Cảnh sát đi chăng nữa thì ông cũng đắc ý hơi sớm rồi đấy. Bây giờ là thời đại mạng internet, ông không ra ngoài thì người ta cũng có thể đào ra ba đời tổ tông nhà ông. Ông có quyền, tôi có dư luận, mặc dù tôi bất tài song dẫu sao cũng là tài khoản chứng thực. Tôi chỉ cần đăng một bài thôi sẽ có cả nhìn, chục nghìn lượt share. Cư dân mạng hiện nay ghét nhất cái dạng cặn bã như ông, ông muốn lên hotsearch cũng chẳng khó.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy Trần Tây An đúng thật là, kéo dài chút thời gian thôi cũng biến hắn thành người nổi tiếng luôn rồi, thật đậu xanh rau má. Weibo của hắn chỉ share lại những góc kiến trúc mà hắn cảm thấy đẹp, lẻ tẻ mấy người theo dõi. Nhưng Weibo của Dương Giang cũng có thể coi như tài khoản nổi tiếng, trong thời thiếu niên ngông cuồng anh ta đã từng đăng video hát trên mạng, có một đống fan vẫn chưa bỏ rơi anh ta.

– Cả hai.

Vương Hâm cười khẩy một tiếng, nếu như không phải bị trói tay, lão còn muốn đẩy ánh mắt đã bị đánh vẹo đi của mình:

Ở cái tuổi này rồi, Vương Hâm chỉ biết dùng máy tính chứ không chơi Weibo, cho nên ông ta cảm thấy Trần Tây An đang nói linh tinh:

– Tôi cảnh cáo hai người mau cởi trói cho tôi rồi cút đi, bằng không tôi cam đoan hai người cũng lên báo luôn đấy. Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, cố ý gây thương tích, cộng thêm xúc phạm danh dự.

Trần Tây An cười cười:

Một trong những quá trình mà người trẻ tuổi sau khi tốt nghiệp nhất định phải trải qua đó chính là đón năm mới xong béo lên cân rưỡi. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cậu học trò của Tiền Tâm Nhất béo lên một vòng, còn bị người trong văn phòng ân cần hỏi han dẫn tới tổn thương lòng tự trọng nặng nề. Cậu ta lập tức lên mạng tìm kiếm phòng tập thể hình gần đây, thề rằng phải lấy lại vóc dáng thanh xuân.

– Ông có chứng cứ không? Có nhân chứng không? Hay là trong nhà ông có camera?

Trộn bột mì và phấn rôm theo tỉ lệ 7:3 được một hỗn hợp, hiệu quả không tệ. Nhưng cho dù tất cả thuận lợi, bọn họ vẫn cần phải có một nhân chứng phía nhà nước.

Vương Hâm nghẹn họng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn dần trở nên độc ác. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Vương Hâm thấy hắn gật đầu về phía huyền quan, chào một tiếng:

– Cảnh sát Lưu đấy à, xin chào.

Cuối cùng sắc mặt Vương Hâm cũng thay đổi, chẳng hiểu sao trong đầu lão ta chợt vang lên câu hỏi “cảm giác sờ vào phấn rôm thế nào” của người đàn ông đối diện, tim lão đập thình thịch, cứ cảm thấy có gì bất thường.

Cảnh sát nhân dân bước vào xách theo chiếc túi nilon của hiệu thuốc, theo sau còn có một nam một nữ. Anh ta đi tới đặt đồ lên bàn trà rồi nói:

Tiền Tâm Nhất mỉm cười không nói gì, anh không có phiền não ấy, chẳng qua nhìn sang Trần Tây An, nếu dừng tập có lẽ sẽ phát tướng mất, nhìn bố hắn cũng đủ biết. Nhưng tập thể hình là thói quen của người chăm chỉ, không liên quan nhiều tới béo hay gầy.

– Tôi đã tới hiệu thuốc mua cồn iod theo yêu cầu của hai người.

Sau đó Vương Hâm bị người ta đè cổ tay nhỏ cồn iod lên, mặc dù bột không nhiều nhưng cũng đủ kết hợp với iod tạo hợp chất màu xanh dương.

Anh trai và chú Trần đang ở ngay bên ngoài, Lưu Dịch Dương biết chỉ cần mình hét lớn là bọn họ sẽ nghe thấy, nhưng bọn họ không vào được, bởi vì Vương Hâm đã khóa cửa rồi.

Vương Hâm còn giảo biện rằng hai người bọn họ đã cưỡng chế xoa bột lên tay lão trước khi cảnh sát tới. Chờ lão nói xong, Trần Tây An rút chiếc usb ra giao cho cảnh sát, bên trong có file ghi âm, hiệu quả âm rất bình thường, tuy nhiên lời Vương Hâm thừa nhận rằng có người chống lưng vẫn rất rõ ràng.

Mẹ cậu bé không cho phép cậu bé tiếp xúc với Tiền Tâm Nhất, khi cậu bé sắp tới cửa nhà Vương Hâm, nhận được điện thoại của anh thì vẫn len lén chạy xuống. Nào biết anh trai lại kéo cậu nhóc vào nhà vệ sinh nam bảo cậu nhóc c0i qu4n.

Thứ này còn đỉnh hơn iod và hồ tinh bột rất nhiều, dẫu cho người đứng phía sau có muốn giúp đỡ lão thì cũng không dám ra tay táo bạo chẳng kiêng nể gì. Vương Hâm bị áp giải vào trại tạm giam, chờ bố mẹ của trẻ em bị hại đệ đơn kiện.

Trước khi Bành Thập Hương nhân được điện thoại của cảnh sát thông báo tới Đồn Cảnh sát có việc gấp, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đã rời khỏi thành phố B rồi. Hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết hỗn loạn này, hai người ra ngoại ô ngắm mặt trời mọc. Vốn dĩ muốn xin một điềm lành cho năm mới, ai ngờ đi xong thì mây đen che khuất bầu trời, một năm mới đã đến nhưng chẳng thấy mặt trời phương Đông.

Hai người tới Đồn Cảnh sát báo án thì nhận được một tin, đây không phải lần đầu có người tố cáo Vương Hâm song đến bây giờ lão vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

***

Một trong những quá trình mà người trẻ tuổi sau khi tốt nghiệp nhất định phải trải qua đó chính là đón năm mới xong béo lên cân rưỡi. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cậu học trò của Tiền Tâm Nhất béo lên một vòng, còn bị người trong văn phòng ân cần hỏi han dẫn tới tổn thương lòng tự trọng nặng nề. Cậu ta lập tức lên mạng tìm kiếm phòng tập thể hình gần đây, thề rằng phải lấy lại vóc dáng thanh xuân.

Tiền Tâm Nhất mỉm cười không nói gì, anh không có phiền não ấy, chẳng qua nhìn sang Trần Tây An, nếu dừng tập có lẽ sẽ phát tướng mất, nhìn bố hắn cũng đủ biết. Nhưng tập thể hình là thói quen của người chăm chỉ, không liên quan nhiều tới béo hay gầy.

***

Anh mập gầy đi rất nhiều, trước đây anh ta béo tới mức không nhìn rõ mắt mũi, bây giờ gầy đi một chút mới cảm thấy sức sống tiềm tàng. Chẳng qua giữa anh ta và Lương Cầm có gì đó rất lạ, trước đây một ngày cãi nhau mười lần, bây giờ lại chẳng nói gì với nhau, không biết trong khoảng thời gian nghỉ Tết này giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Truyền thống của GAD là có mấy ngày nghỉ ngơi thư giãn sau Tết, chín giờ vào làm, năm giờ tan làm, không tăng ca, nhàn rỗi tới hết hai ngày nghỉ cuối tuần, công việc bắt đầu đi vào quỹ đạo bình thường.

Báo cáo kết quả thí nghiệm hầm gió được gửi về, thiết kế nội thất trong biệt thự đã sớm hoàn thiện, thành quả của một mùa đông dần dần lộ ra. Hòm thư nhận được một email công việc, hai giờ chiều thứ ba tuần sau sẽ tổ chức cuộc họp về việc trao đổi thiết kế thi công và nội thất, dự kiến sẽ xong ngay buổi chiều hôm ấy.

Lão ôm lấy Lưu Dịch Dương đang trốn chạy về sau vào lòng, kiềm chế động tác dãy dụa của cậu nhóc.Hết chương 58