Trước lúc Tiền Tâm Nhất cất tiếng nói chuyện, tiếng ồn ào quát tháo đã ùa vào màng nhĩ Trần Tây An trước. Có người đang mắng đm người khác đừng đẩy, có người gào thét, tiếng khóc nức nở cửa trẻ con, tiếng nhân viên công tác an ủi qua loa, tất cả truyền qua ống nghe điện thoại trở nên vô cùng yếu ớt.
Trái tim Trần Tây An chùng xuống, Tiền Tâm Nhất thực sự ở dưới đó.
Bây giờ mà anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, nghe vậy, Trần Tây An quả thực như sắp phát điên tới nơi. Hắn nhấc chân chạy về cửa khu thương mại, chắc chắn không có vụ xuyên không, song có hai khả năng, một là không có người trực ban, hai là người trực ban không có bằng chứng nhận thao tác thiết bị phòng cháy chữa cháy, cho nên không biết làm. Chuyện này thật đáng sợ, chẳng khác nào người điên từ bỏ điều trị.
Trần Tây An lấy thẻ căn cước trong ví tiền ra, nói rất thành khẩn:
Tiền Tâm Nhất phải gào lên thì Trần Tây An mới nghe được: “Em không sao, anh đừng lo, điện thoại vừa rơi bị người ta giẫm lên.”
Chỉ có thần tiên mới yên tâm được. Trần Tây An thở phào một hơi rồi lại hít sâu một hơi: “Nói ít thôi! Em ra đây mau lên, em sờ lần lung tung thì cũng phải được cửa thoát hiểm chứ, anh đang đứng đợi em ở vành đai xanh hóa bên tay trái cửa chính đây này.”
Đối với ngọn lửa đột ngột bùng lên thì khoảng cách ba mươi mét cũng chỉ mất nửa tiếng để vượt qua mà thôi. Đông người bị mắc kẹt trên thang cuốn không lên được, hậu quả khó tưởng tượng nổi.
“Có anh đây.” Trần Tây An đã chạy tới cửa khu thương mại rồi, nhưng bị nhân viên mặc đồng phục bảo vệ cản lại. Tuy bị đẩy, hắn vẫn dùng ánh mắt và ngón tay đặt lên môi ra hiệu cho bảo vệ tạm thời đừng lên tiếng ngăn cản hắn.
Ngón chân út của Tiền Tâm Nhất sắp bị giẫm nát đến nơi. Anh đau khẽ rên lên một tiếng, tiếp tục cao giọng hét: “Không, em sờ lần lung tung cũng tìm được cửa thoát hiểm, nhưng vấn đề là bây giờ em đang mắc kẹt trên thang cuốn.”
Lời tác giả:
Gân xanh trên trán Trần Tây An đập thình thịch, tức đến nỗi chửi tục: “Em bị ngu à! Em chạy lên thang cuốn làm gì!”
“Bây giờ anh sẽ tới phòng điều khiển hệ thống chữa cháy của khu thương mại, cũng sẽ tìm bản đồ mặt bằng tổng thể, dùng radio sơ tán người giúp em. Cầu thang cuốn nghiêng chưa tới ba mươi độ, cạnh đứng của 3 mét nghiêng sẽ không cao, em xem có thể nhảy xuống từ thang cuốn không. Nếu không nhúc nhích được thì cứ đứng yên ở đó, đừng hoảng loạn, sẽ không sao đâu.
Trần Tây An là một người rất logic, đáng sợ ở chỗ hắn biểu đạt cũng rất rõ ràng, Tiền Tâm Nhất chẳng thể cãi nổi hắn bao giờ, chỉ còn biết ỷ lại chơi xấu mà thôi. Hắn nói tới mức bảo vệ không phản bác được gì, sững sờ mấy giây mới ậm ừ đồng ý, quay người nói qua bộ đàm. Lát sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc nguyên bộ chạy ra từ đám khói xám trong khu thương mại. Anh ta cầm thẻ căn cước của Trần Tây An, dẫn hắn tới phòng điều khiển thiết bị phòng cháy chữa cháy theo đúng yêu cầu.
Tiền Tâm Nhất còn tức giận hơn hắn: “Anh mới ngu ấy, người bên dưới đều điên cả rồi! Em dùng thiết bị báo động cháy thủ công, rồi bị người phía sau đẩy từ hộp chữa cháy đến đây đấy.”
Trần Tây An hít sâu một hơi để bản thân mình bình tĩnh lại. Tiền Tâm Nhất sẽ không ngu tới mức lên thang cuốn. Mỗi ngày bọn họ đều soi mói tiêu chuẩn phòng cháy của kiến trúc, bọn họ biết rõ một khi xuất hiện hỏa hoạn thì nên thoát ra ngoài bằng cầu thang bộ có cấu trúc bê tông cốt thép và xi măng, và tuyệt đối không thể dừng lại, khi thế lửa dần lan rộng ra, bức xạ nhiệt sẽ khiến khu vực cầu thang trở thành một chiếc lồng hấp, hấp chín người cũng là chuyện quá dễ dàng.
Thực ra anh có tâm sơ tán dòng người hoảng loạn, bảo những người phía sau lùi lại đừng lên thang cuốn tự động. Song vì lửa đã lan ra tới đây, chỉ mười phút thôi lửa có thể thiêu cháy cả thang cuốn, chia nhau ra theo hai cửa thoát hiểm có đèn chỉ thị màu xanh trên đầu mới là sự lựa chọn chính xác nhất.
– Tôi hiểu tâm trạng của anh lúc này nhưng anh thực sự không thể vào trong, quản lý của chúng tôi sẽ mắng tôi.
Nhưng tình thế quá khủng hoảng, dẫu có mấy người chịu nghe lời anh thì cũng bị đẩy lên trên.
Thang cuốn tự động tắc như tàu điện ngầm thủ đô trong giờ cao điểm, và rõ ràng đang có dấu hiệu quá tải nghiêm trọng, tốc độ tiến lên tạm dừng, cũng xuất hiện từng cơn rung nhẹ, Tiền Tâm Nhất sợ rằng thang cuốn sẽ sụp trước khi lửa bén đến đây.
Có lẽ Tiền Tâm Nhất đang ở đoạn một phần tám thang cuốn. Anh nhìn dám người chật kín như nêm. Cảm giác khối đá sượt qua da đầu rơi xuống từ nhiều năm trước lại dâng lên trong lòng anh, chắc có lẽ cũng giống với cảm giác Tử Thần đi ngang.
Bởi vì anh hiểu cho nên anh sợ. Trần Tây An đang đợi anh ở bên ngoài. Anh còn phải tới Dubai ăn cát nữa, nơi đây vẫn còn đông người như thế, từ già tới trẻ, trên gương mặt bọn họ đều là nỗi sợ hãi điên cuồng. Nhưng rõ ràng mọi chuyện có thể khống chế trước khi bọn họ phát điên, và số lượng thương vong cũng có thể giảm thiểu tới mức tối đa, tại sao phải hoảng loạn như vậy.
Trần Tây An hít sâu một hơi để bản thân mình bình tĩnh lại. Tiền Tâm Nhất sẽ không ngu tới mức lên thang cuốn. Mỗi ngày bọn họ đều soi mói tiêu chuẩn phòng cháy của kiến trúc, bọn họ biết rõ một khi xuất hiện hỏa hoạn thì nên thoát ra ngoài bằng cầu thang bộ có cấu trúc bê tông cốt thép và xi măng, và tuyệt đối không thể dừng lại, khi thế lửa dần lan rộng ra, bức xạ nhiệt sẽ khiến khu vực cầu thang trở thành một chiếc lồng hấp, hấp chín người cũng là chuyện quá dễ dàng.
Rất nhanh, dưới tầng hầm náo loạn vang lên giọng nam qua loa phát thanh: Thưa các bạn kính mến, tôi là người nhà của một người đang kẹt trên cầu thang cuốn lên tầng một. Niềm hi vọng cậu ấy có thể lập tức rời khỏi đó của tôi cấp bách như tất cả mọi người có ở đây. Vậy nên xin những người nghe được loa phát thanh cho tôi hai phút giữ im lặng. Tôi thực lòng hi vọng có thể giúp mọi người thoát khỏi hiểm cảnh lúc này, mong rằng mọi người có thể phối hợp với công tác sơ tán của tôi. Cảm ơn.
– Xin chào, xin hãy nghe tôi nói hết. Tôi là Trần Tây An, một kiến trúc sư, giấy chứng nhận kỹ sư bậc một mang mã số 0030815, các anh có thể kiểm tra trên mạng. Người yêu của tôi đang ở bên trong, cậu ấy cũng là một kiến trúc sư, cậu ấy nói thang cuốn tự động bên trong đã tắc tới mức ngừng chuyển động, thế lửa cũng vô cùng nghiêm trọng mà hiệu quả sơ tán của công ty anh thực sự không lý tưởng. Tôi rất lo cho cậu ấy và mọi người, tôi muốn vào trong giúp sơ tán, xin hãy liên hệ người phụ trách giúp tôi, cho tôi vào trong.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh tư duy, giọng nói bất giác cao lên ở mức giống hệt Tiền Tâm Nhất. Hai người gào tới gào lui: “Lửa bên dưới thế nào rồi? Đã thực hiện các biện pháp xử lý khẩn cấp chưa? Có nhiều người không? Tình huống phân bố ra sao… còn nữa, thang cuốn em đang đứng ở chỗ nào?”
Có một số người thực sự quen miệng ồn ào không cần biết trường hợp, Tiền Tâm Nhất càng không nghe rõ. Anh phải tập trung cao độ và phỏng đoán những từ ngữ mơ hồ kia để biết được Trần Tây An đang nói gì. Anh cố gắng nhúc nhích giữa những bờ vai và lưng, ra phía sau bên phải xem xét thế lửa.
Ở đoạn giữa thang cuốn có một người đàn ông bị sặc khói ho sù sụ, tiếng thở khò khè khiến cho mấy người phụ nữ xung quanh bật khóc. Ngay sau đó có mấy người thử đẩy đám người lấy chút không gian tìm thuốc hen cho người đàn ông, kết quả đẩy vào nhưng người ở xa hơn không biết chuyện, một tràng mắng chửi lại vang lên.
Nhưng tình thế quá khủng hoảng, dẫu có mấy người chịu nghe lời anh thì cũng bị đẩy lên trên.
***
Có một số người thực sự quen miệng ồn ào không cần biết trường hợp, Tiền Tâm Nhất càng không nghe rõ. Anh phải tập trung cao độ và phỏng đoán những từ ngữ mơ hồ kia để biết được Trần Tây An đang nói gì. Anh cố gắng nhúc nhích giữa những bờ vai và lưng, ra phía sau bên phải xem xét thế lửa.
Phòng cháy là một công đoạn thiết kế kiến trúc nghiêm ngặt nhất, bởi vì tính tai họa ngầm của nó quá lớn cho nên càng quan trọng. Nhưng thiết bị ứng cứu khẩn cấp mà anh nhắc tới đáng lẽ ra phải tự khởi động thông minh, thiết bị báo khói, hệ thống phòng cháy phản hồi lại tín hiệu, rèm chống cháy tự động hạ xuống, nước bắt đầu phun, vậy maf tất cả đều không có!
Khói đặc cuồn cuộn có xu hướng giảm bớt, ngọn lửa đỏ rực như ẩn như hiện cách đó hơn ba mươi mét. Dòng khí cực nóng xô từng đợt tới đây tựa thủy triều. Tín hiệu này như một con dao hai lưỡi, nếu tốc độ cứu hộ nhanh, đây chính là thời cơ vàng để cứu hộ. Bởi vì tầm nhìn còn miễn cưỡng rõ ràng, nếu như không tới kịp, phần diện tích vàng rực kia sẽ lan rộng ra, vậy thì đó chính là khúc dạo đầu của bi kịch.
“Lửa vàng đã có quy mô nhất định, khói rất nồng, bức xạ nhiệt tạm ổn. Chỗ em có cảm giác gần bốn mươi độ, tạm thời vẫn nhìn được rõ, những vật dễ cháy của siêu thị bị cuốn theo rất nhanh, bây giờ còn cách dòng người ba bốn mươi mét nữa.”
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ nhất định mình phải làm gì đó. Anh nhất định phải rời khỏi cái thang cuốn chết tiệt này. Anh cắn chặt môi, cánh môi lõm xuống một vết hằn rất sâu, cảm giác đau đớn tạm thời áp chế hoàn cảnh hỗn độn xung quanh. Đầu anh suy nghĩ rất nhanh, thét lớn qua điện thoại trong khói mù mịt và đám người hỗn loạn: “Trần Tây An, em cần anh giúp em một việc.”
“Xử lý khẩn cấp à… để em xem xem, không có. Rèm chống cháy ở phân khu chưa được hạ xuống, hệ thống tự động phun nước không có dấu hiệu hoạt động. Đm, chuyện kỳ quái nhất là thiết bị báo khói còn không reo. Em nghi ngờ bụi bám trên thiết bị báo cháy tự động quá dày và không được lau, à không chỉ vậy, cũng có thể lắp xong chưa nghiệm thu phòng cháy chữa cháy đã sử dụng rồi. Thiết bị thông minh vô dụng, nhân công cũng thế, nhân viên trực ban trong phòng điều khiển đều xuyên không cả rồi à?”
Tiền Tâm Nhất không biết ở bên ngoài kia Trần Tây An đã chạy bạt mạng mất hết cả hình tượng, anh nói tiếp: “Thực ra dòng người cũng không đông lắm, song rất hỗn loạn. Đã sơ tán không ít rồi nhưng cửa thang cuốn càng ngày càng đông, bây giờ không nhìn rõ phân bố thế nào, điểm tập trung đông nhất đều nằm ở trên và dưới thang cuốn, chắc chắn nơi khác cũng có người, em đang…”
Phòng cháy là một công đoạn thiết kế kiến trúc nghiêm ngặt nhất, bởi vì tính tai họa ngầm của nó quá lớn cho nên càng quan trọng. Nhưng thiết bị ứng cứu khẩn cấp mà anh nhắc tới đáng lẽ ra phải tự khởi động thông minh, thiết bị báo khói, hệ thống phòng cháy phản hồi lại tín hiệu, rèm chống cháy tự động hạ xuống, nước bắt đầu phun, vậy maf tất cả đều không có!
Bây giờ mà anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, nghe vậy, Trần Tây An quả thực như sắp phát điên tới nơi. Hắn nhấc chân chạy về cửa khu thương mại, chắc chắn không có vụ xuyên không, song có hai khả năng, một là không có người trực ban, hai là người trực ban không có bằng chứng nhận thao tác thiết bị phòng cháy chữa cháy, cho nên không biết làm. Chuyện này thật đáng sợ, chẳng khác nào người điên từ bỏ điều trị.
Tiền Tâm Nhất còn tức giận hơn hắn: “Anh mới ngu ấy, người bên dưới đều điên cả rồi! Em dùng thiết bị báo động cháy thủ công, rồi bị người phía sau đẩy từ hộp chữa cháy đến đây đấy.”
Tiền Tâm Nhất không biết ở bên ngoài kia Trần Tây An đã chạy bạt mạng mất hết cả hình tượng, anh nói tiếp: “Thực ra dòng người cũng không đông lắm, song rất hỗn loạn. Đã sơ tán không ít rồi nhưng cửa thang cuốn càng ngày càng đông, bây giờ không nhìn rõ phân bố thế nào, điểm tập trung đông nhất đều nằm ở trên và dưới thang cuốn, chắc chắn nơi khác cũng có người, em đang…”
Đã gọi điện thoại cho đội cứu hỏa, Trần Tây An thực sự cũng không hiểu thao tác những thiết bị này, hắn chỉ biết thao tác cơ bản nhất là chuyển thao tác điều khiển chuỗi thiết bị cảnh báo và phòng cháy từ thủ công sang tự động, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi.
“Em đang đứng ở vị trí ba mét trên thang cuốn lên tầng trên.” Cổ họng Tiền Tâm Nhất khô khốc ngứa ngáy, bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Trong hoàn cảnh ồn ào thế này mà anh lại có thể nghe thấy tiếng “ực” yếu ớt kia, tựa giọt nước mưa trĩu cành rơi xuống mặt hồ làm gợn lên từng đợt sóng khẽ. Nỗi sợ sâu trong lòng anh dần dần lan tỏa.
Có lẽ Tiền Tâm Nhất đang ở đoạn một phần tám thang cuốn. Anh nhìn dám người chật kín như nêm. Cảm giác khối đá sượt qua da đầu rơi xuống từ nhiều năm trước lại dâng lên trong lòng anh, chắc có lẽ cũng giống với cảm giác Tử Thần đi ngang.
Chỉ có thần tiên mới yên tâm được. Trần Tây An thở phào một hơi rồi lại hít sâu một hơi: “Nói ít thôi! Em ra đây mau lên, em sờ lần lung tung thì cũng phải được cửa thoát hiểm chứ, anh đang đứng đợi em ở vành đai xanh hóa bên tay trái cửa chính đây này.”
Đối với ngọn lửa đột ngột bùng lên thì khoảng cách ba mươi mét cũng chỉ mất nửa tiếng để vượt qua mà thôi. Đông người bị mắc kẹt trên thang cuốn không lên được, hậu quả khó tưởng tượng nổi.
“Em đang đứng ở vị trí ba mét trên thang cuốn lên tầng trên.” Cổ họng Tiền Tâm Nhất khô khốc ngứa ngáy, bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Trong hoàn cảnh ồn ào thế này mà anh lại có thể nghe thấy tiếng “ực” yếu ớt kia, tựa giọt nước mưa trĩu cành rơi xuống mặt hồ làm gợn lên từng đợt sóng khẽ. Nỗi sợ sâu trong lòng anh dần dần lan tỏa.
– Thưa anh, nơi này đã bị phong tỏa rồi, chỉ có thể ra không được vào. Anh đi đi, đừng gây trở ngại với công việc của chúng tôi.
Bởi vì anh hiểu cho nên anh sợ. Trần Tây An đang đợi anh ở bên ngoài. Anh còn phải tới Dubai ăn cát nữa, nơi đây vẫn còn đông người như thế, từ già tới trẻ, trên gương mặt bọn họ đều là nỗi sợ hãi điên cuồng. Nhưng rõ ràng mọi chuyện có thể khống chế trước khi bọn họ phát điên, và số lượng thương vong cũng có thể giảm thiểu tới mức tối đa, tại sao phải hoảng loạn như vậy.
Tầng hầm vừa nóng, vừa ồn, vừa bí, đè nén câu tỏ tình của anh như thể chưa từng nói ra. Quả thực Trần Tây An cũng không nghe thấy, nhưng hắn đoán được: “Anh cũng yêu em, gặp nhau ở cửa thoát hiểm tầng một, chờ điện thoại của anh.”
Nghe thấy hắn còn lo lắng hơn mình, Tiền Tâm Nhất bỗng dưng không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa. Anh đáp lại một tiếng “được”, giọng nói khôi phục âm lượng bình thường: “Trần Tây An, em yêu anh.”
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ nhất định mình phải làm gì đó. Anh nhất định phải rời khỏi cái thang cuốn chết tiệt này. Anh cắn chặt môi, cánh môi lõm xuống một vết hằn rất sâu, cảm giác đau đớn tạm thời áp chế hoàn cảnh hỗn độn xung quanh. Đầu anh suy nghĩ rất nhanh, thét lớn qua điện thoại trong khói mù mịt và đám người hỗn loạn: “Trần Tây An, em cần anh giúp em một việc.”
Đôi mày Trần Tây An run run, đột ngột trở nên mạnh mẽ:
“Có anh đây.” Trần Tây An đã chạy tới cửa khu thương mại rồi, nhưng bị nhân viên mặc đồng phục bảo vệ cản lại. Tuy bị đẩy, hắn vẫn dùng ánh mắt và ngón tay đặt lên môi ra hiệu cho bảo vệ tạm thời đừng lên tiếng ngăn cản hắn.
“Bây giờ anh sẽ tới phòng điều khiển hệ thống chữa cháy của khu thương mại, cũng sẽ tìm bản đồ mặt bằng tổng thể, dùng radio sơ tán người giúp em. Cầu thang cuốn nghiêng chưa tới ba mươi độ, cạnh đứng của 3 mét nghiêng sẽ không cao, em xem có thể nhảy xuống từ thang cuốn không. Nếu không nhúc nhích được thì cứ đứng yên ở đó, đừng hoảng loạn, sẽ không sao đâu.
Nghe thấy hắn còn lo lắng hơn mình, Tiền Tâm Nhất bỗng dưng không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa. Anh đáp lại một tiếng “được”, giọng nói khôi phục âm lượng bình thường: “Trần Tây An, em yêu anh.”
Tầng hầm vừa nóng, vừa ồn, vừa bí, đè nén câu tỏ tình của anh như thể chưa từng nói ra. Quả thực Trần Tây An cũng không nghe thấy, nhưng hắn đoán được: “Anh cũng yêu em, gặp nhau ở cửa thoát hiểm tầng một, chờ điện thoại của anh.”
Bảo vệ lắc đầu đẩy hắn ra ngoài:
Điện thoại thông minh hao pin rất nhanh, mỗi khi tan tầm sẽ chẳng còn đầy vạch. Trần Tây An nhất định phải tính tới cả điểm này, hắn cúp máy, bắt đầu thương lượng với bảo vệ.”
Trước lúc Tiền Tâm Nhất cất tiếng nói chuyện, tiếng ồn ào quát tháo đã ùa vào màng nhĩ Trần Tây An trước. Có người đang mắng đm người khác đừng đẩy, có người gào thét, tiếng khóc nức nở cửa trẻ con, tiếng nhân viên công tác an ủi qua loa, tất cả truyền qua ống nghe điện thoại trở nên vô cùng yếu ớt.
– Thưa anh, nơi này đã bị phong tỏa rồi, chỉ có thể ra không được vào. Anh đi đi, đừng gây trở ngại với công việc của chúng tôi.
Hết chương 48
Trần Tây An lấy thẻ căn cước trong ví tiền ra, nói rất thành khẩn:
– Xin chào, xin hãy nghe tôi nói hết. Tôi là Trần Tây An, một kiến trúc sư, giấy chứng nhận kỹ sư bậc một mang mã số 0030815, các anh có thể kiểm tra trên mạng. Người yêu của tôi đang ở bên trong, cậu ấy cũng là một kiến trúc sư, cậu ấy nói thang cuốn tự động bên trong đã tắc tới mức ngừng chuyển động, thế lửa cũng vô cùng nghiêm trọng mà hiệu quả sơ tán của công ty anh thực sự không lý tưởng. Tôi rất lo cho cậu ấy và mọi người, tôi muốn vào trong giúp sơ tán, xin hãy liên hệ người phụ trách giúp tôi, cho tôi vào trong.
Lời tác giả:
Bảo vệ lắc đầu đẩy hắn ra ngoài:
Tìm thấy người, trái tim căng thẳng của hắn mới từ từ buông xuống. Hắn ngồi vào ghế, bắt đầu kiểm tra bản đồ mặt bằng, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên đường sơ tán và cầu thang thoát hiểm, đồng thời cũng mở loa thông báo lên.
“Lửa vàng đã có quy mô nhất định, khói rất nồng, bức xạ nhiệt tạm ổn. Chỗ em có cảm giác gần bốn mươi độ, tạm thời vẫn nhìn được rõ, những vật dễ cháy của siêu thị bị cuốn theo rất nhanh, bây giờ còn cách dòng người ba bốn mươi mét nữa.”
– Tôi hiểu tâm trạng của anh lúc này nhưng anh thực sự không thể vào trong, quản lý của chúng tôi sẽ mắng tôi.
Đôi mày Trần Tây An run run, đột ngột trở nên mạnh mẽ:
– Mạng người quan trọng, bị mắng mấy câu thì có làm sao! Mấy câu nước bọt quan trọng hơn lương tâm của anh hả? Tôi vào trong có lẽ chỉ có giám đốc mắng anh thôi, nếu như tôi không vào, không cứu viện kịp thời, vậy thì tôi cũng sẽ mắng anh, tất cả gia đình của những người đang mua sắm trong khu thương mại này cũng sẽ mắng anh. Hơn nữa, tôi cũng không nói muốn anh cho tôi vào, tôi chỉ bảo anh liên lạc với người phụ trách, nếu như anh ta không cho, tôi cũng sẽ không làm khó anh.
Tiền Tâm Nhất phải gào lên thì Trần Tây An mới nghe được: “Em không sao, anh đừng lo, điện thoại vừa rơi bị người ta giẫm lên.”
Cháy khu thương mại là một đoạn tôi thêm vào tức thời, hi vọng không có vụ cháy nào xảy ra. Nhưng mà có thể nhắc nhở mọi người cũng tốt, chắc chắn khu thương mại không chỉ có một cầu thang thoát hiểm, gặp phải tình huống nguy cấp nhớ đừng chen nhau.
Trần Tây An là một người rất logic, đáng sợ ở chỗ hắn biểu đạt cũng rất rõ ràng, Tiền Tâm Nhất chẳng thể cãi nổi hắn bao giờ, chỉ còn biết ỷ lại chơi xấu mà thôi. Hắn nói tới mức bảo vệ không phản bác được gì, sững sờ mấy giây mới ậm ừ đồng ý, quay người nói qua bộ đàm. Lát sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc nguyên bộ chạy ra từ đám khói xám trong khu thương mại. Anh ta cầm thẻ căn cước của Trần Tây An, dẫn hắn tới phòng điều khiển thiết bị phòng cháy chữa cháy theo đúng yêu cầu.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh tư duy, giọng nói bất giác cao lên ở mức giống hệt Tiền Tâm Nhất. Hai người gào tới gào lui: “Lửa bên dưới thế nào rồi? Đã thực hiện các biện pháp xử lý khẩn cấp chưa? Có nhiều người không? Tình huống phân bố ra sao… còn nữa, thang cuốn em đang đứng ở chỗ nào?”
Ngón chân út của Tiền Tâm Nhất sắp bị giẫm nát đến nơi. Anh đau khẽ rên lên một tiếng, tiếp tục cao giọng hét: “Không, em sờ lần lung tung cũng tìm được cửa thoát hiểm, nhưng vấn đề là bây giờ em đang mắc kẹt trên thang cuốn.”
May sao phòng điều khiển của trung tâm thương mại này ở tầng một. Trần Tây An đi qua đường vận chuyển hàng, thấy tấm bản đồ mặt bằng treo trên tường, nhảy lên giật nó xuống.
Hắn đoán không sai, nhân viên trực ban trong phòng điều khiển không có giấy chứng nhận, chỉ là bảo vệ bình thường, anh ta đang đắn đo không biết xử lý thế nào với thiết bị. Trang thiết bị đã từng phải tốn giá rất cao mua về, khi cần nó phát huy tác dụng thì chẳng làm được gì. Đáng tiếc cho viên minh châu phủi bụi, chỉ sợ tai họa do đây.
Thực ra anh có tâm sơ tán dòng người hoảng loạn, bảo những người phía sau lùi lại đừng lên thang cuốn tự động. Song vì lửa đã lan ra tới đây, chỉ mười phút thôi lửa có thể thiêu cháy cả thang cuốn, chia nhau ra theo hai cửa thoát hiểm có đèn chỉ thị màu xanh trên đầu mới là sự lựa chọn chính xác nhất.
Đã gọi điện thoại cho đội cứu hỏa, Trần Tây An thực sự cũng không hiểu thao tác những thiết bị này, hắn chỉ biết thao tác cơ bản nhất là chuyển thao tác điều khiển chuỗi thiết bị cảnh báo và phòng cháy từ thủ công sang tự động, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi.
Đèn chỉ thị của thiết bị bắt đầu tự khởi động theo trình tự được lập trình, đèn xanh đỏ thay nhau chớp nháy. Trần Tây An không quan sát thiết bị nữa mà chuyển sang nhìn camera. Khói lửa đã che mờ hình ảnh hiển thị, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị thang cuốn tự động, tìm kiếm bóng dáng Tiền Tâm Nhất. Anh bị kẹt trong đám người, đang cố gắng hết sức túm lấy lan can nhấc mình ra, ánh lửa đã chiếu gần ngay bên cạnh.
Ở đoạn giữa thang cuốn có một người đàn ông bị sặc khói ho sù sụ, tiếng thở khò khè khiến cho mấy người phụ nữ xung quanh bật khóc. Ngay sau đó có mấy người thử đẩy đám người lấy chút không gian tìm thuốc hen cho người đàn ông, kết quả đẩy vào nhưng người ở xa hơn không biết chuyện, một tràng mắng chửi lại vang lên.
Tìm thấy người, trái tim căng thẳng của hắn mới từ từ buông xuống. Hắn ngồi vào ghế, bắt đầu kiểm tra bản đồ mặt bằng, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên đường sơ tán và cầu thang thoát hiểm, đồng thời cũng mở loa thông báo lên.
Gân xanh trên trán Trần Tây An đập thình thịch, tức đến nỗi chửi tục: “Em bị ngu à! Em chạy lên thang cuốn làm gì!”
Rất nhanh, dưới tầng hầm náo loạn vang lên giọng nam qua loa phát thanh: Thưa các bạn kính mến, tôi là người nhà của một người đang kẹt trên cầu thang cuốn lên tầng một. Niềm hi vọng cậu ấy có thể lập tức rời khỏi đó của tôi cấp bách như tất cả mọi người có ở đây. Vậy nên xin những người nghe được loa phát thanh cho tôi hai phút giữ im lặng. Tôi thực lòng hi vọng có thể giúp mọi người thoát khỏi hiểm cảnh lúc này, mong rằng mọi người có thể phối hợp với công tác sơ tán của tôi. Cảm ơn.
“Có anh đây.” Trần Tây An đã chạy tới cửa khu thương mại rồi, nhưng bị nhân viên mặc đồng phục bảo vệ cản lại. Tuy bị đẩy, hắn vẫn dùng ánh mắt và ngón tay đặt lên môi ra hiệu cho bảo vệ tạm thời đừng lên tiếng ngăn cản hắn.Lời tác giả:Ở đoạn giữa thang cuốn có một người đàn ông bị sặc khói ho sù sụ, tiếng thở khò khè khiến cho mấy người phụ nữ xung quanh bật khóc. Ngay sau đó có mấy người thử đẩy đám người lấy chút không gian tìm thuốc hen cho người đàn ông, kết quả đẩy vào nhưng người ở xa hơn không biết chuyện, một tràng mắng chửi lại vang lên.Có lẽ Tiền Tâm Nhất đang ở đoạn một phần tám thang cuốn. Anh nhìn dám người chật kín như nêm. Cảm giác khối đá sượt qua da đầu rơi xuống từ nhiều năm trước lại dâng lên trong lòng anh, chắc có lẽ cũng giống với cảm giác Tử Thần đi ngang.Hết chương 48
Hắn đoán không sai, nhân viên trực ban trong phòng điều khiển không có giấy chứng nhận, chỉ là bảo vệ bình thường, anh ta đang đắn đo không biết xử lý thế nào với thiết bị. Trang thiết bị đã từng phải tốn giá rất cao mua về, khi cần nó phát huy tác dụng thì chẳng làm được gì. Đáng tiếc cho viên minh châu phủi bụi, chỉ sợ tai họa do đây.