La Kỳ là người dễ dàng mềm lòng, cho nên khi hắn lúc buổi tối theo xe trở về vẫn thấy quỷ kia còn ngồi xổm tại chỗ đó, hắn không cảm thấy sợ hãi nữa, ngược lại thiếu chút nữa nhịn không được tiến lên an ủi con quỷ xui xẻo kia.
Đương nhiên, thiếu chút nữa nhịn không được cùng với nhịn không được vẫn chênh lệch nhau rất lớn – dù sao, mềm lòng như thế đi chăng nữa, La Kỳ cũng chưa quên cái kẻ đang ngồi chồm hỗm kia là quỷ.
Quỷ là đáng sợ, tuy rằng bọn họ cũng có một ít chuyện xưa cũ tràn ngập màu hồng, nhưng rõ ràng không đánh lại hình tượng ác quỷ đã xâm nhập vào lòng người.
“Ai biết được cái kẻ ngồi chồm hổm kia có thể hay không đột nhiên mang mặt mũi hung tợn bổ nhào về phía mình đòi lấy mạng a!” La Kỳ một bên ở trong lòng báo cho chính mình như vậy, một bên cố gắng không nhìn mà lướt qua bên người hắn.
Nhưng trong nháy mắt đi ngang qua bên người hắn, La Kỳ vẫn là hơi hơi liếc mắt nhìn tên kia một cái.
Chỉ là liếc mắt một cái.
Đoạn đường La Kỳ đi qua tuy rằng hẻo lánh, nhưng không có hẻo lánh đến mức bị nhóm quét dọn bỏ quên. Bởi vậy bánh bao buổi sáng La Kỳ vứt bỏ không có khả năng còn lưu lại đến giờ – cái quỷ ngồi chồm hổm bất động kia vẫn nhìn chằm chằm trên mặt đất, đầu cơ hồ ngang với cả thùng rác.
Chính là liếc mắt một cái, thân thể đang buộc chặt của La Kỳ lại thả ra: không phải thoải mái, mà là một loại vô lực không rõ ràng, nhiều ít còn mang theo một chút vị chua xót.
“Hắn khi chết còn thực trẻ tuổi a.” La Kỳ lặng lẽ nghĩ.
Đèn đường ban đêm so ra kém với thái dương ban ngày, ánh sáng không đủ, không chói lọi như vậy. Giữa màu cam nhợt nhạt của ngọn đèn, thanh ảnh quỷ không hề bán trong suốt, nếu không phải sớm biết rằng hắn là quỷ, La Kỳ cảm thấy mình chắc sẽ đem hắn là một con người rõ ràng.
Quỷ thực trẻ tuổi. La Kỳ đã muốn hai mươi sáu tuổi, mà cái quỷ kia thoạt nhìn so với hắn phải nhỏ hơn ít nhất bốn tuổi.
Hắn cúi đầu, La Kỳ nhìn không thấy rõ diện mạo hắn, nhưng còn nhớ một chút khuôn mặt bán trong suốt sạch sẽ đó.
Tuổi trẻ, sạch sẽ, cũng đã không hề có tương lai.
La Kỳ khe khẽ thở dài, bước chân nhưng không hề dừng lại.
Sân ga nho nhỏ cùng ngọn đèn đường dần dần bị bỏ lại phía sau, trong mộng ảo lại biến thành một con đom đóm nhỏ, vỗ cánh bay đi.
Sáng sớm lại đến, La Kỳ đã sớm rời khỏi giường, thu thập xong liền đi xuống lầu mua hai chiếc bánh bao để trong khi đợi xe mà ăn.
Đoàn người rộn ràng nhốn nháo trên sân ga. Ông cụ ngày hôm qua giúp La Kỳ cũng đã có mặt, đang nhàn nhã cầm ***g chim mà đùa giỡn. La Kỳ chào hắn, lấy ra bánh bao từng ngụm từng ngụm gặm.
Hết thảy đều rất có sức sống, ngay cả con quỷ bán trong suốt kia cũng có sức sống.
“Bánh bao rau xanh nấm hương a… món ăn tốt nhất của Trần Ký…” Hắn phiêu lượn cách La Kỳ khoảng ba bước, đôi mắt tràn đầy trông mong nhìn bánh bao, miệng thì thào tự nói.
Động tác nhấm nuốt của La Kỳ dừng một chút, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục ăn – nơi quỷ đang bay kia vừa rồi có một người đi qua, mà toàn bộ quá trình một người xuyên qua thân thể quỷ cũng không thích hợp để thưởng thức khi đang ăn.
Bởi vì cảnh tượng như vậy lạnh lùng thuyết minh cho cái gọi là “Âm dương phân cách”.
Hôm nay xe tới chậm, La Kỳ sau khi nuốt xong hai cái bánh bao còn chưa tới được.
Quỷ tựa hồ cũng cảm thấy không thú vị, ở trong đám người lung lay một vòng liền trở về trên trạm bài của hắn.
Trên trạm bài nguyên bản có mấy con chim sẻ, không biết có phải vì động vật mẫn cảm hơn hay không, quỷ vừa mới bay lên, chim sẽ liền bay đi mất.
La Kỳ ngẩng đầu làm bộ nhìn ánh mặt trời, ánh mắt lại phiêu đến trên người quỷ: hắn “ngồi” ở trên đỉnh trạm bài, đưa tay hướng về mặt trời – ánh mặt trời giữa tháng sáu đã muốn có khí thế của mùa hè, sáng sớm liền sáng chói đến mức người ta không thể nhìn thẳng – dưới ánh dương quang này, tay hắn mơ hồ nhìn không ra hình dạng.
“Mùa hè a…” Quỷ nói như vậy.
Hắn thanh âm cũng không lớn thậm chí không bằng âm thanh trong ống nghe điện thoại của thiếu niên bên cạnh, nhưng rất kỳ quái là, La Kỳ nghe thấy được – ngay cả phiền muộn trong giọng nói kia cũng nghe được nhất thanh nhị sở.
La Kỳ hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra. Nhưng không khí chung quanh bị ánh sáng quá mức chói lọi đun nóng, cho dù hắn hít sâu bao nhiêu lần đi nữa, vẫn như cũ không khác gì cá bị bắt lên bờ, thật sự không thể nào thoải mái.
May mắn, xe đến.
Xe đến nhanh như chớp, cũng nhanh như chớp rời đi.
Gió từ cửa sổ xe mở rộng tiến vào. La Kỳ bị dòng khí mạnh mẽ kia thổi đến mức không mở mắt ra được, cuối cùng dứt khoát thỏa hiệp nhắm mắt.
Ánh sáng khiến hắn khi nhắm mắt lại liền thấy một mảnh hồng. Tại phiến hồng kia, một con đom đóm màu cam chậm rãi bay lượn.
Bay bay, La Kỳ thực đã chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, La Kỳ đến muộn, tiền thưởng tháng này coi như mất toàn bộ – nhưng khi hắn mệt mỏi rã rời bắt xe trở về, tâm tình lại ngoài ý muốn không xấu.
Thậm chí, hắn còn thừa dịp không có ai tại bồn hoa đã ngắt một cây hoa hồng màu trắng đặt dưới trạm bài.
“Này xem như người tặng hoa cho ta sao? Vì cái gì? Ngươi nhìn thấy ta?” Quỷ tò mò truy ở phía sau La Kỳ hỏi – tuy rằng, La Kỳ cảm thấy được tên kia kỳ thật là đang lầm bầm lầu bầu.
La Kỳ không cười không đáp, có tai như điếc làm như không thấy.
Quỷ cũng không chịu buông tha, ngồi xổm trước hoa, chỉ vào nó oán giận nói: “Đóa hoa này đã bị sâu cắn.”
La Kỳ nhìn không chớp mắt, đứng dậy chạy lấy người.
Quỷ cũng không đuổi theo.
La Kỳ đoán: “Hắn đại khái không thể rời sân ga đi?”
Phía sau không hề có một động tĩnh, La Kỳ ẩn ẩn có chút thất vọng, nhưng cụ thể thất vọng cái gì hắn cũng không thể nói rõ. Mà sau khi hắn rời đi, quỷ sau lưng đột nhiên lại nở nụ cười.
“Tuy rằng ngươi không thấy ta, bất quá, nếu đặt tại nơi này, ta xem như là ngươi tặng cho ta!” Thanh âm hắn thực nhẹ nhàng, giống như thái dương ngày đó sáng ngời không bị che lấp.
Hắn nói: “Cám ơn!”
“Không khách khí.” La Kỳ nhỏ giọng đáp.
Chính là thanh âm La Kỳ quá nhỏ, nhỏ đến mức chính hắn cũng không nghe thấy, nhỏ đến mức ngay cả quỷ cũng không thể nghe thấy.