Bất bình thường, chính là đặc biệt; đặc biệt, trong mắt quỷ chính là bánh bao rau xanh nấm hương.
“Vì cái gì?” La Kỳ thực hoang mang.
Ánh mặt trời buổi sáng đã trở nên cực kỳ chói chang, người có việc sớm đã theo tuyến xe đi mất, sân ga lập tức liền trở thành khoảng không: trong mắt người qua đường bình thường, nơi đó chỉ có một thành niên đầu đầy mồ hôi đang từng ngụm từng ngụm gặm bánh bao.
Nhưng trong mắt La Kỳ, bên người hắn còn một vị quỷ đang ngồi chồm hồm đưa mắt gợi tình – đương nhiên, đối tượng mà quỷ đưa mắt gợi tình là bánh bao đang đặt ở ghế dài, không phải là La Kỳ.
“Thật xinh đẹp a…” Quỷ tán thưởng, “Xem làn da này, nếp gấp này, tác phẩm nghệ thuật a!”
La Kỳ khóe miệng co rút, không đáp lời.
Quỷ yêu say đắm mà sờ sờ vào khoảng không đến cái bánh bao kia, miệng lại là một tiếng thở dài: “Ai…”
Ánh mặt trời chói chang, La Kỳ thực lạnh lẽo.
Hắn nuốt xuống miệng thứ gì đó, dở khóc dở cười: “Ta nói… ngươi không đến mức đó đi? Không phải chỉ là cái bánh bao thôi sao!”
“Ngươi biết cái gì!” Quỷ trừng hắn, vẻ mặt khó chịu khi bị mạo phạm, “Nó không giống như vậy! Là đặc biệt!”
La Kỳ khó hiểu: “Vì sao lại đặc biệt?”
Nghe vấn đề như thế, biểu tình của quỷ đột nhiên thay đổi – nếu nói từ trước đến nay vẻ mặt hắn đều là thay đổi từ ngu dại đến thô bạo, thì hiện tại, hắn đột phá! Hắn trong nháy mắt biến thành thẹn thùng…
“Uy! Biểu tình của ngươi như vậy là sao!” Quỷ thẹn thùng gắt giọng.
La Kỳ mộng du nâng cằm mình lên để khép lại cái miệng: “Không có gì, ngài cứ tiếp tục…”
Quỷ thâm tình nhìn bánh bao, nói: “Ngươi trước giúp ta mở nó ra – ta muốn xem thử hôm nay nhân bánh thế nào.”
La Kỳ yên lặng nhìn trời.
Lúc hắn làm theo, quỷ vừa lòng gật gật đầu, bắt đầu giải thích: “Kỳ thật ta nguyên lai không thích nấm hương, bánh bao Trần Ký cũng chỉ nếm qua hai lần…” Hắn dừng lại một chút, nghĩ muốn nhớ lại cái gì.
La Kỳ không nói, yên lặng chờ.
“Uy, La Kỳ,” quỷ hỏi, “Ngươi tin vào nhất kiến chung tình không?”
La Kỳ lắc đầu: “Ta tin vào lâu ngày sinh tình.”
“Ta cũng đoán vậy.” Quỷ cười, “Trước kia ta cũng không tin nhất kiến chung tình, nhưng thực đến ngày đó, nghĩ muốn ngăn cũng ngăn không được.”
“Chuyện khi còn sống ta chỉ nhớ đại khái, hình như là bởi vì chuyện gì đó, ta náo loạn bỏ nhà ra đi.” Hắn gõ gõ đầu, một bộ dáng cố gắng nhớ lại, “Lần đầu tiên rời nhà đi không có kinh nghiệm: tiền trên người mang theo không ít, đáng tiếc không có giấu diếm kỹ, không tới ngày hôm sau đã bị người cướp đi, hình như còn thật thê thảm.” Hắn không xác định rõ nhăn mi lại: “Không có ấn tượng lắm.”
La Kỳ nhẹ nhàng “Ân”, hỏi: “Sau đó?”
“Sau đó a…” Hắn chỉa chỉa dưới chân, “Sau đó liền mạc danh kỳ diệu lưu lạc đến nơi này. Khi đó giống như trời còn rất lạnh, ta tại đây nằm trên ghế cả đêm, vừa mệt vừa đói, trên người còn rất đau, ngày hôm sau liền phát sốt.”
“Rất ngốc đi?” Hắn cười.
La Kỳ cười không nổi.
“Kỳ thật ta không nhớ rõ diện mạo người kia. Dù sao sốt cũng rất lợi hại, ánh mắt nhìn chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.” Ngón tay quỷ một chút lại một chút chọc vào bánh bao, mỗi một lần đều cách bánh bao khoảng chừng nửa móng tay.
“Người kia giúp ngươi?” La Kỳ dựa trên lời tự thuật của hắn mà đoán.
Quỷ gật gật đầu: “Hắn cho ta hai cái bánh bao, báo cảnh sát – lại nói tiếp, đó là lần đầu tiên ta ăn nấm hương, tốt lắm… Càng kỳ quái, rõ ràng sinh bệnh không muốn ăn uống gì, ta khi đó lại cảm thấy được hai cái bánh bao kia ăn ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi… Chẳng lẽ bởi vì rất đói bụng?”
Ánh mặt trời đã lên cao hơn, chiếu vào trên người quỷ, thoạt nhìn giống như thân hình hắn đang phát sáng.
La Kỳ nheo mắt lại nhìn hắn, miệng mạc danh kỳ diệu có chút đắng chát: “Đây là cái ngươi nói nhất kiến chung tình đúng không?”
“Đúng đi.” Hắn nhếch môi cười, khuôn mặt tươi cười dưới ánh mặt trời trong suốt cơ hồ nhìn không ra, “Rõ ràng ngay cả hắn là cái dạng gì cũng đều không nói được… Ta sau lại tìm đến hắn vài lần, bất quá không biết tính danh cũng như diện mạo, căn bản cũng không biết cách tìm. Nhưng thật ra lại tìm được tiệm bánh bao kia – ân, kỳ thật nấm hương ăn cũng rất tốt.”
La Kỳ giật nhẹ khóe miệng, xem như làn nở nụ cười: “Sau đó?”
“Sau đó, vẫn là tại nơi này, ta lại nhìn thấy hắn, ngay tại đường cái đối diện. Chính là mặt cũng chưa nhìn đến, nhưng ta biết là hắn.” Quỷ sờ sờ mũi, có điểm ngượng ngùng.
“Sau đó nữa?”
“Sau đó ta liền biến thành quỷ.” Hắn bĩu môi, ủy khuất tiếp tục chọc chọc bánh bao, “Còn kém mấy bước! Cái xe tải kìa chạy nhanh như vậy làm gì a…”
La Kỳ ngồi ở sân ga trong mùa hè nóng cháy, mỗi một lần hô hấp đều cảm thấy đau đớn thương tổn. Bánh bao dang dở trong tay cũng không còn lực hấp dẫn nào nữa. Hắn yên lặng nhìn nó, cuối cùng quyết định cho nó vào thùng rác.
“Ai? Không ăn?” Quỷ ồn ào tiếc nuối.
La Kỳ đưa lưng về phía hắn đáp: “Ăn không vô. Nóng quá, ta đi về trước, buổi tối lại đến cùng ngươi.”
“Ngươi nói a!” Quỷ hưng phấn mà nhảy dựng lên, “Đến lúc đó cũng đừng nuốt lời!”
“Sẽ không.”